Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 35: Lánh Mưu Lương Sách.

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Thế nhưng… dựa vào thực lực của chúng ta, rất khó tiến vào ba hạng đầu, nếu như Huyện Thừa có thể –

- Lần này tuyệt đối không được!

Mã Phù đặt mạnh chén rượu lên bàn, ngắt lời y:

- Hôm qua Tri Huyện đã nói rồi, Lý Tri Châu sẽ tới quan sát Hội Đồng Tử năm nay. Hôm nay ta đã thất thố rồi, không thể mắc thêm lỗi lần nữa, lần này ta không giúp được các ngươi.

Trong lòng Hà Chấn cực kỳ thất vọng, hai trăm lạng bạc trắng nha! Cứ uổng phí như vậy sao? Mã Phù liếc nhìn y, lại thản nhiên nói:

- Lại không có ai nói năm nay là năm cuối cùng, ngươi gấp cái gì? Năm nay không được, còn có sang năm mà!

Trong lòng Hà Chấn lại dâng lên hi vọng, đây có phải là một ám chỉ hay không? Y vội vàng lấy ra một cái bao nặng trĩu, đặt trước mặt Mã Phù:

- Đây là ba trăm lạng bạc ròng, ký thác kỳ vọng của phụ lão trấn Vệ Nam chúng ta, mong rằng Mã Huyện Thừa cần phải giúp chúng ta tiến vào bốn hạng đầu.

Mã Phù híp mắt nhìn trong chốc lát, ba trăm lạng bạc ròng gã làm sao có thể cự tuyệt. Gã liền uống một hơi cạn sạch chén rượu:

- Ta sẽ cố gắng! Hà sư phụ, lần sau chúng ta không thể chiếu theo lệ này nữa, về sau có chuyện gì thì đến Huyện Nha, bản quan nhất định giải quyết việc chung.

Nói xong, Mã Phù cầm lấy túi bạc, đứng dậy vội vàng rời đi. Chờ Mã Phù đi xa, Hà Chấn nhổ nước miếng xuống mặt đất:

- Phi! Giả vờ cái gì, có bản lĩnh đừng nhận bạc.



Vương Quý và Thang Hoài viết xong chữ, lại làm mấy bài thơ lung tung, liền tuần tự trốn về phòng.

- Nhìn hai người họ kìa!

Nhạc Phi tức giận nói với Lý Diên Khánh:

- Nếu như đọc sách có một nửa nhiệt tình như thế, sư phụ cũng không liên tục phát cáu với họ.

- Tiểu thuyết mà! Chắc chắn hấp dẫn hơn bài tập.

Lý Diên Khánh lười biếng ngáp một cái.

Làm thơ nửa ngày, hắn cũng hơi mệt mỏi. Nói thật, nếu như Đại Thánh Bắt Yêu Ký không phải do hắn viết, tốc độ chạy về phòng của hắn tuyệt đối không chậm hơn Vương Quý.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hắn nhìn thoáng qua Nhạc Phi, thấy mặt Nhạc Phi vẫn nghiêm túc như vậy, hắn liền cười nói:

- Lại nói sư phụ cũng đồng ý họ xem một hồi sau khi làm bài tập xong, cũng tốt hơn là họ vụиɠ ŧяộʍ chuồn đi gây phiền phức, mọi thứ có hại sẽ có lợi, cần phải nhìn một mặt lợi kìa!

Lúc này Nhạc Phi mới không tức giận, Lý Diên Khánh nói rất có đạo lý. Ví dụ như ngoại tổ phụ mà gã vẫn cho rằng rất cứng nhắc, nhưng lần này gã mới phát hiện thật ra ngoại tổ phụ cũng rất khôn khéo, biết tuyết lớn bên ngoài sẽ kéo Vương Quý và Thang Hoài đi, cho nên thà đồng ý cho phép họ đọc tiểu thuyết, cũng không cho phép họ ra ngoài, điều này gã nghĩ thế nào cũng không ra.

Lúc sư phụ tìm ra tiểu thuyết trong quần áo của Vương Quý, dĩ nhiên không nổi giận lôi đình, lại còn trả sách lại cho họ, để họ làm xong thơ rồi xem, mặt cười ôn hòa như vậy, quả thực không giống bình thường! Nhạc Phi suy nghĩ miên man, trong lúc nhất thơi quên mất làm thơ.

Lý Diên Khánh lại đổi tư thế thoải mái, cầm đệm của Vương Quý đặt sau lưng mình làm chỗ tựa lưng, thử một chút thấy thoải mái hơn, lúc này hắn mới cười nói:

- Nói một chút chuyện tỷ thí ngày mai đi! Ngũ ca hiểu bao nhiêu về học đường xã Thang Bắc?

Họ xưng hô với nhau tương đối tùy ý, Lý Diên Khánh cũng gọi bậy một hồi, ví dụ như hắn xưng hô Thang Hoài có khi là lão Thang, có khi gọi A Thang ca, có khi gọi Thang ca, bình thường xem tâm tình quyết định.

Vương Quý cũng thế, có khi gọi lão Vương, có khi lại gọi A Quý, chẳng qua họ đều gọi Nhạc Phi là Ngũ ca.

Nhạc Phi lắc đầu:

- Ta cũng giống ngươi hoàn toàn không biết gì cả, có thể Thang ca biết một chút.

- Ta đi hỏi lão Thang một chút, có muốn đi cùng không?

- Ngươi đi đi! Ta muốn nắm chặt thời gian viết thêm mấy bài thơ.

Lý Diên Khánh đứng dậy đi tới căn phòng cách vách. Nhạc Phi lại bắt đầu suy nghĩ thơ của gã, gã không quan tâm học đường xã Thang Bắc thế nào, quan trọng là mình phải học an tâm mới được.

Nhưng Lý Diên Khánh lại không cho rằng như vậy, chỉ bằng mấy bài thơ họ viết đêm nay mà muốn vượt qua học đường xã Thang Bắc, quả thực là người si nói mộng, vận dụng sách lược có lẽ còn có chút hi vọng.

Sách lược của Hà Chấn hôm nay khiến cho hắn ấn tượng sâu sắc, mặc dù cuối cùng học đường trấn Vệ Nam vẫn thất bại, chỉ có thể nói là vận may của Hà Chấn không tốt, lại chọn phải hạng mạnh của hắn.

Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, Vương Quý và Thang Hoài chen nhau trên giường, hai người tham lam đọc từng hàng chữ, hận không thể nuốt từng chữ một. Đây là tiểu thuyết họ chưa từng đọc qua, khiến họ si mê hưng phấn, vừa đọc xong một tờ, lại lật trở về xem lại, xem ra, không đọc quyển tiểu thuyết này ba năm lần họ sẽ không chịu từ bỏ.

- Lão Thang, ngươi nói Hồng Hài Nhi rốt cuộc là con của ai?

Vương Quý đã xem xong một lần, suy nghĩ cuối cùng quả thực khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Quan Âm Bồ Tát mang Hồng Hài Nhi đi, La Sát Nữ rời Tích Lôi Sơn cầu trượng phu cứu con trai, Ngưu Ma Vương lại rống to:

- Hắn cũng không phải con của ta, ngươi đi tìm cha ruột của hắn là được.

Thang Hoài đọc nhanh hơn Vương Quý, gã đang đọc lần thứ hai. Vương Quý nói đến chỗ ngứa của gã, gã liền đặt sách xuống nói:

- Ta suy nghĩ, cảm thấy hẳn là Thái Thượng Lão Quân.



- Vì sao?

- Ngươi suy nghĩ một chút đi! Hồng Hài Nhi biết Tam Muội Chân Hoài, Ngưu ma Vương cha hắn sao lại không biết? Thiên hạ này ngoại trừ Hồng Hài Nhi, chỉ có Thái Thượng Lão Quân biết Tam Vị Chân Hỏa, còn có Quạt Ba Tiêu của La Sát Nữ, nói là sinh cùng nhánh với Quạt Ba Tiêu của Thái Thượng Lão Quân, rõ ràng là Thái Thượng Lão Quân tặng cho La Sát Nữ!

- Các ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!

Lý Diên Khánh cười đi tới:

- Hồng Hài Nhi đúng là con trai của Ngưu Ma Vương, chỉ là ngay trước mặt Ngọc Diện Công chúa nên hắn mới nói như vậy, sau đó hắn chắc chắn sẽ đi cứu con trai.

Vương Quý không hiểu ra sau, nháy mắt mấy cái hỏi:

- Không thấy ngươi đọc sách mà! Ngươi làm sao biết được?

- Ta trốn trong nhà xí xem, ngươi đương nhiên không nhìn thấy.

Lý Diên Khánh ngồi xuống giường của Thang Hoài, vươn tay nắm lấy lỗ tai rất dài của Thang Hoài. Thang Hoài bịt lỗ tai hô to:

- Ây da da! Mau buông tay, mau buông tay, đau chết ta rồi.

Vương Quý nện giường cười to, chỉ sợ thiên hạ không loạn hô lên:

- Dứt khoát cắt lỗ tai của con lừa này đi nhắm rượu, ta đi lấy dao!

Lý Diên Khánh buông lỗ tai của gã ra cười nói:

- Hiểu rõ rồi chứ! Nếu Ngưu Ma Vương thừa nhận Hồng Hài Nhi là con của mình, chẳng khác nào lừa gạt Ngọc Diện Công chúa, chắc chắn chính là kết quả này.

Thang Hoài đánh mạnh một quyền vào vai Lý Diên Khánh, xoa lỗ tai bị kéo đỏ không phục nói:

- Ngưu Ma Vương nói với Ngọc Diện Công chúa rằng Hồng Hài Nhi không phải con hắn lúc nào, trên sách căn bản không viết.

- Quyển hạ sẽ có.

Thang Hoài bĩu môi:

- Ngươi còn cho rằng mình là Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử chứ, ngươi nói có là có à!

Vương Quý là tên ngốc, Thang Hoài lại là kẻ tinh ranh. Lý Diên Khánh biết nói nhiều tất hớ, liền không nói chuyện này, nói tránh đi:
« Chương TrướcChương Tiếp »