Chương 31: Trận Đầu Lôi Đài (1).

- Ba đề đã không qua, dựa theo quy tắc, sẽ do chúng ta ra đề.

Quan chủ thẩm cười với Lý Diên Khánh:

- Ta cũng ra một vế trên, không tính quá khó, nhưng tuyệt đối cũng không đơn giản, xin nghe đề. Vế trên là: Dĩ trung hiếu nhân thứ truyện gia, vô đại thịnh diệc vô đại suy, tiên thế chi di mưu viễn hĩ. Xin Lý học sinh viết xuống vế dưới, thời gian một nén nhang.

Quan chủ thẩm nói với học sinh trấn Vệ Nam:

- Bởi vì công bằng, câu đối này các ngươi cũng có thể đối, đối được, ta sẽ coi như các ngươi sớm thông qua vòng ba.

Đề mục này là câu đối và thư pháp, bản thân Lý Diên Khánh rất giỏi đối câu. Hắn trầm tư một lát, liền nâng bút lên viết. Nhạc Phi bên cạnh kích động vỗ tay:

- Đối hay!

Mặc dù Diêu Đỉnh đưa lưng về họ, lại nghe được cháu ngoại tán thưởng, y lập tức buông lỏng trong lòng, biết Lý Diên Khánh đối được rồi.

Lý Diên Khánh tiến lên giao liên đối. Quan chủ thẩm không vội nhìn, mặt mỉm cười chờ học sinh trấn Vệ Nam đối vế dưới. Một nén nhang kết thúc, từ đầu đến cuối họ không thể viết ra.

Quan chủ thẩm gật đầu:

- Cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi không nắm được, vậy thì không phải ta bất công.

Lúc này y mới mở câu đối của Lý Diên Khánh cùng thưởng thức với hai tên quan bình thẩm, chỉ thấy vế dưới của Lý Diên Khánh là: Vu khốn khổ gian nan hành thiện, hữu hậu đức tất hữu hậu phúc, hậu nhân chi kế thuật miễn chiên.

Ba người cùng khen:

- Đối hay!

Thư pháp là thể chữ Lệ, mặc dù còn chưa tới đại gia, nhưng cũng cực kỳ trôi chảy xinh đẹp, là một nét chữ tốt. Quan chủ thẩm liên tục gật đầu:

- Táng tiếc chỉ là vòng thứ hai, nếu như là vòng thứ ba, ta cũng tính thông qua rồi.

- Đương!

Y giơ chùy nhỏ, gõ một tiếng khánh.

Bốn người cùng hoan hô. Lúc này quan chủ thẩm chậm rãi nói với Hà Chấn:

- Ta ra vế trên là: Dĩ trung hiếu nhân thứ truyện gia, vô đại thịnh diệc vô đại suy, tiên thế chi di mưu viễn hĩ. Học đường trấn Lộc Sơn đối vế dưới là: Vu khốn khổ gian nan hành thiện, hữu hậu đức tất hữu hậu phúc, hậu nhân chi kế thuật miễn chiên. Hà sư phụ, ngươi cảm thấy được chứ?

Hà Chấn không có lời nào để nói, vế dưới của đối phương cẩn thận nắn nót, ý chí cao xa, y không tìm ra chút tật xấu nào.

Ngay cả trên mặt Diêu Đỉnh cũng nở một nụ cười tươi, đệ tử này của mình quả thực có thể xưng là kỳ tài.

Vòng thứ hai, hai bên lại chiến hòa.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Sau hai vòng, hai bên nghỉ ngơi một nén nhang. Vương Quý và Thang Hoài lại chạy tới nhà xí. Nhạc Phi giơ ngón cái lên nói với Lý Diên Khánh:

- Câu đối vừa rồi, ta thực căng thẳng! Cho rằng ngươi đáp không được, là ai dạy ngươi thế!

Lý Diên Khánh nháy mắt mấy cái cười nói:

- Ta hai tuổi biết chữ, ba tuổi bắt đầu luyện chữ pháp, bốn tuổi có thể điền từ, năm tuổi có thể làm thơ, sáu tuổi đã có thể viết tiểu thuyết, nổi tiếng gần xa thôn Lý Văn, ngươi không biết sao?

Nhạc Phi ngạc nhiên lắc đầu nói:

- Ta thực sự không biết, Lý Nhị còn nói ngươi từng bị ngốc –

- Nói ta đã từng là kẻ đần đúng không! Đại trí nhược ngu, hắn không hiểu!

Nhạc Phi như hiểu được mà gật đầu. Gã nghĩ tới hai câu thơ mình đọc được hôm qua: ‘Phóng túng mà không hiệu quả cũng như dốt, nếu có chỗ thành cam tuân theo’. Đúng là nói Lý Diên Khánh à!

Học đường trấn Lộc Sơn liên tục đáp đúng hai đề, so với năm ngoái giống như là hai đội khác nhau. Ngay cả học đường trấn Vệ Nam cũng không đáp được, đối phương lại có thể nhẹ nhõm qua cửa. Hà Chấn rốt cuộc không có lòng khinh thị, bắt đầu căng thẳng. Họ biết lần này Diêu Đỉnh có chuẩn bị, họ gặp phải kình địch rồi.

Hà Chấn đi tới trước mặt Diêu Đỉnh, cười khan một tiếng nói:

- Nghĩ không ra Diêu huynh cũng biết giấu diếm minh châu a!

Diêu Đỉnh lạnh lùng nói:

- Thất hùng tranh giành thôi, đây là vận may của quý học đường, không phải hôm qua Hà sư phụ kích động giống như tên đề bảng vàng sao?

Diêu Đỉnh đâm Hà Chấn một cái. Ngoài mặt Hà Chấn nhịn không được, cắn răng nói:

- Còn một vòng mà? Đừng cao hứng quá sớm, chờ lát nữa để ngươi nhìn đề thứ ba của ta.

- Như nhau!

Lúc này, quan chủ thẩm vẫy tay với Lý Diên Khánh. Lý Diên Khánh tiến tới khom người thi lễ:

- Xin ba vị sư phụ dạy bảo!

Quan chủ thẩm cười nói:

- Câu đối của Lý học sinh rất tốt, nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

- Năm nay học sinh sáu tuổi, không trái với quy tắc.

Ba quan bình thẩm cùng sợ hãi thán phục. Mới sáu tuổi, đây là học sinh nhỏ tuổi nhất thi Hội Đồng Tử, đối câu lại lợi hại như vậy. Một quan bình thẩm khác nhiều tuổi nhất nhịn không được nói:

- Ta cũng kiểm tra ngươi một chút.



- Xin lão sư phụ chỉ giáo!

Lúc này ánh mắt mọi người bị hấp dẫn tới. Diêu Đỉnh cực kỳ căng thẳng trong lòng, sợ Lý Diên Khánh xảy ra sai sót gì vào lúc này. Hà Chấn vuốt chòm râu dê, chỉ riêng Lý Diên Khánh ứng đối thong dong đã khiến y ghen ghét trong lòng, mới sáu tuổi, hừ!

Quan bình thẩm cười nói:

- Không cần căng thẳng, ta không để ngươi đối liên, nhưng ta muốn kiểm tra thơ của ngươi, lập tức sẽ qua năm mới rồi, ta liền kiểm tra một chút câu đối xuân đi! Câu đối xuân sớm nhất là người nào làm, nhắc nhở một chút, ta nói chính là câu đối xuân, Lý học sinh có thể đọc thuộc nó hay không?

Đề mục này thực sự không đơn giản, có lẽ sĩ phu trong kinh thành sẽ có nghe đồn, nhưng đối với học sinh nông thôn Thang Âm giao thông bất tiện tin tức bế tắc mà nói, đề mục này không thể nghi ngờ là rất hiếm gặp. Ngay cả Hà Chấn bên cạnh cũng không đáp được. Mặc dù Diêu Đỉnh biết câu đối xuân này, nhưng y lại không biết là người nào sáng tác. Còn mấy học sinh bên cạnh lại trợn mắt há mồm.

Lý Diên Khánh không nhịn được cười lên, lúc trước ăn tết ở quê quán, mỗi nhà đều dán câu đối này. Hắn suy nghĩ một chút liền nói:

- Nếu như ta nhớ không lầm, là một câu đối tết của Mạnh Sưởng quốc quân nước Thục, vế trên là: Tân niên nạp dư khánh; vế dưới là: Gia tiết hào trường xuân.

- Nói rất hay!

Ba người cùng vỗ tay, quan chủ thẩm giơ ngón tay cái lên:

- Trẻ con dễ dạy!

Lão học cứu vừa ra đề mục cười nói với hai người:

- Xem ra ta cần phải bảo dưỡng cho tốt, sống thêm vài chục năm, nếu không sẽ bỏ lỡ giai đồ này rồi.

- Lão sư phụ quá khen rồi.

Hà Chấn ghen ghét trong lòng, lạnh lùng nói:

- Thời gian nghỉ ngơi đủ dài rồi!

Quan chủ thẩm thấy hương đã hết, liền cười nói:

- Mời mọi người ngồi vào chỗ! Chuẩn bị vòng biện thử thứ ba.

Vòng thư ba biện thử khó nhất, thời gian cũng dài nhất, nửa canh giờ. Dựa theo lệ cũ, chỉ cần đối phương có thể nói ra xuất xứ điển cố, quan bình thẩm cũng không thể bác bỏ, cho nên bình thường đều quyết thắng bại ở vòng ba.

Lại là Diêu Đỉnh rút loại đề trước. Y rút một lá thăm, quan chủ thẩm cao giọng nói:

- Là làm thơ tại chỗ.

Quả nhiên là loại khó khăn nhất. Nhạc Phi lập tức rút đề dưới cùng trong làm thơ tại chỗ, đây là đề mục Diêu Đỉnh chuẩn bị cho vòng thứ ba.

Nhạc Phi đứng dậy cao giọng đọc đề:

- Áp vần dương điền từ bài Giang Thành Tử, lấy tuyết làm đề tài, xin làm một bài thơ.