Chương 25: Đã Được Như Nguyện (2)

- Nhà có tiền sẽ trăm phương ngàn kế gả con gái cho ngươi.

Bốn đứa bé cùng cười ha ha, trong tiếng cười, xe ngựa trượt trên đất tuyết, nhanh chóng chạy tới huyện thành.

Xe ngựa chậm rãi tiến vào huyện thành, giống như đồng ruộng bên ngoài, trong huyện thành cũng là thế giới tuyết trắng mênh mông. Chẳng qua so với nông thôn quạnh quẽ, trong huyện thành lại náo nhiệt hơn mấy phần. Mỗi nhà đều đang chuẩn bị năm mới, dán bùa cửa, treo đầu thỏ, làm mì rắn, làm rượu Đồ Tô, đảo bánh mật. Lúc giữa trưa, khói bếp màu trắng lượn lờ trên nóc từng nhà, bầu không khí năm mới đã đến dần.

Một đám nhỏ đang tập trung chơi trên đường cái, nặn người tuyết, ném tuyết, truyền tới từng tiếng cười vui. Một đội bình thành sương cường tráng đầu đội mũ Phạm Dương, tay cầm thương bạch chá xếp hàng chạy qua, còn không ít người đi đường cẩn thận đi trên đường, sợ nước bùn bắn vào bẩn vạt áo.

- Ài! Thực sự muốn nặn người tuyết.

Vương Quý nhìn mấy đứa trẻ đang nặn người tuyết hâm mộ nói.

Thang Hoài nhắm mắt dưỡng thần, giống như một đạo sĩ nhập định, nhưng nghe được câu này của Vương Quý, gã nhịn không được nhìn sang người tuyết lớn ngoài cửa sổ xe.

- Ngũ ca, người tuyết kia hơi giống ngươi kìa!

Vương Quý chỉ một người tuyết cũng đội chiếc mũ giống Nhạc Phi cười hì hì nói.

Nhạc Phi chỉ ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu. Gã còn đang đọc mười mấy tác phẩm xuất sắc, nhất là danh tác của Vương An Thạch, nhất định phải đọc trôi chảy. Ngoại tổ phụ liên tục nói cho họ, Tri Huyện của họ từng là học sinh của Vương An Thạch.

Vương Quý thấy Nhạc Phi lờ mình đi, đành thấp giọng lầm bầm một câu:

- Thật là một phu tử nhỏ!

Lý Diên Khánh dán vào cửa sổ bên kia, xuất thần nhìn huyện thành Thang Âm. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành trì triều Tống, hết thảy đều khiến hắn cảm thấy mới lạ, nhưng lại quen thuộc như vậy. Mối quan hệ lịch sử văn hóa lâu dài, khiến mọi người sống trên vùng đất này mấy ngàn năm tan hợp cùng nhau.

- Các ngươi trông thấy chiếc xe ngựa trước khách sạn bên trái kia không?

Sư phụ Diêu Đỉnh luôn im lặng trên đường bỗng nhiên mở miệng. Mấy người vội vàng chen tới cửa sổ phía Lý Diên Khánh, ngay cả Nhạc Phi cũng buông bài tập xuống, vươn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

- Sư phụ, là chiếc xe ngựa bánh xe màu đen kia sao?

Vương Quý hỏi

- Đúng là chiếc đó, mấy tên thiếu niên đi ra đó là học đường trấn Vệ Nam, giống như các ngươi.

Tất cả mọi người nhìn thấy, bốn thiếu niên và một lão giả râu dê đi ra từ trong xe ngựa, còn có nam tử trung niên chạy ra chạy vào, sắp xếp chỗ cư trú cho đám học sinh.

Lúc này, lão giả râu dê nhìn thấy Diêu Đỉnh ngồi trong xe ngựa, vội vàng vẫy tay, bước nhanh tới bên này.

Thang Hoài thấp giọng nói:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Năm trước họ xếp thứ năm, năm ngoái thứ ba, một đám chán ghét.

Lý Diên Khánh nhìn bốn thiếu niên, mấy người họ đều mười hai mười ba tuổi, thân cao đã gần bằng người trưởng thành, chỉ là hơi non nớt, có thể thấy được đều là con em nhà giàu, mặc mũ áo màu trắng cắt bằng lụa thượng đẳng, đầu đội mũ sa, bên ngoài mặc áo lông màu đen bó sát người, eo thắt đái, quần áo cực kỳ đẹp đẽ. Họ đứng trước cửa khách sạn nhìn qua xe ngựa đối diện, trong mắt đều lộ vẻ khinh miệt.

Lão giả râu dê đi tới phía trước chắp tay cười nói:

- Diêu sư phụ, một năm không gặp, còn tưởng rằng năm nay các ngươi không định tới chứ!

Diêu Đỉnh không chút đổi sắc, lạnh lùng nói:

- Tháng trước mới gặp, sao lại nói một năm không thấy?

- Ha ha! Có thể lúc ấy ta không chú ý tới Diêu sư phụ.

- Ta thấy là mắt Hà sư phụ mọc trên đỉnh đầu mới đúng.

Lý Diên Khánh hiểu rất rõ sư phụ mình, không biết dối trá khách khí cái gì, đối với người không thích, y sẽ biểu hiện ngoài mặt không chút che giấu, ví dụ như Hà sư phụ này.

Lão giả râu dê híp mắt cười nói:

- Chúng ta đều rất hi vọng học đường Lộc Sơn tới nha! Để xem ai có vận may tốt như vậy, ha ha!

Y ngửa mặt lên trời cười to, quay người đi tới khách sạn. Diêu Đỉnh hừ một tiếng, để xa phu tiếp tục lái xe, xe ngựa rẽ vào một con đường khác chạy đi.

- A Thang, Hà sư phụ kia có ý gì?

Nhạc Phi khó hiểu hỏi.

Không chỉ Nhạc Phi không hiểu, Lý Diên Khánh và Vương Quý cũng nghe không hiểu. Thang Hoài thở dài:

- Quy tắc vòng thứ nhất thi đấu lôi đài là, do bốn người đứng đầu năm ngoái rút thăm quyết định đối thủ.

Bốn lá thăm là bốn đội sau cùng, tất cả mọi người hi vọng rút được chúng ta, còn lấy tên gọi vòng rút thăm thứ nhất là ‘Trục Lộc’, là chỉ thị trấn Lộc Sơn chúng ta, bởi vì chúng ta trước giờ vẫn luôn bị đào thải vòng thứ nhất.

- Hừ, năm nay còn không biết hươu chết vào tay ai!

Vương Quý vén tay áo lên cả giận nói.

Lý Diên Khánh và Nhạc Phi nhìn nhau, hai người họ đều biết tình thế nghiêm trọng, đối phương đều là thiếu niên mười hai mười ba tuổi, họ lại là trẻ con bảy tám tuổi, đọc sách dựa vào tích lũy, họ thiếu chính là quá trình tính lũy này.



Diêu Đỉnh nghe được lời Vương Quý nói, mặt của y càng đen hơn.



Xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước một gian khách sạn, đây là khách sạn nhà Thang Hoài mở trong huyện thành, gọi là khách sạn Thang Ký, hàng năm họ đều ở nơi này.

Xe ngựa vừa dừng lại, Chưởng quỹ khách sạn béo như bí đao lớn mang theo hai tiểu nhị đi ra ngoài đón, cười rạng rỡ nói:

- Chờ một ngày, cuối cùng chờ được Diêu sư phụ tới rồi.

Chưởng quỹ nhiệt tình giống như một chén trà nóng trong ngày đông, ấm áp tới tận lòng họ. Trên khuôn mặt toàn vụn sắt của Diêu Đỉnh cũng nở nụ cười:

- Lại khiến Vương Chưởng quỹ phiền toái hơn rồi.

- Đâu có! Đâu có! Có thể chiêu đãi bốn vị thần đồng quê hương, đây là vinh hạnh của tiểu điếm, nhanh vào ủ ấm thân thể, hành lý để tiểu nhị cầm.

Diêu Đỉnh trừng mắt với bốn đệ tử một chút, ý hỏi họ phải chăng xứng đáng với danh xưng ‘Thần đồng’ này?

Chưởng quỹ dẫn mọi người tới hậu viện, đây là khách sạn của Thang gia, không chỉ miễn tiền phòng của họ, còn chuẩn bị cho họ căn phòng tốt nhất. Một mình Diêu Đỉnh ở một gian thượng phòng, bốn tên học trò ở một gian phòng lớn, mặt khác chừa ra một gian phòng để họ sử dụng ôn tập chuẩn bị kiểm tra.

- Bốn vị thần đồng thu dọn một chút rồi xuống ăn cơm! Sư phụ các vị đã đi trước rồi.

Chưởng quỹ ở cửa ra vào nhiệt tình hô.

Thang Hoài không vui nói:

- Vương Chưởng quỹ, về sau không nên gọi chúng ta là thần đồng, nghe chói tai.

- Ha ha! Thiếu Đông chủ nói đúng, ta đi chuẩn bị bát đũa, mấy vị tiểu quan nhân nhanh xuống đây đi!

Chưởng quỹ đi xuống, Thang Hoài lại nói với ba người:

- Vị Vương Chưởng quỹ này sẽ chiếu cố cuộc sống thường ngày của chúng ta, sắp xếp việc vặt vãnh khác của Hội Đồng Tử sẽ do Đại bá của ta phụ trách, hắn cũng ở trong huyện thành.

- Lúc nào rút thăm?

Nhạc Phi hỏi

- Hẳn là ngày mai! Đoán chừng hôm nay còn có học đường chưa tới, buổi sáng ngày mai do Học Chính chủ trì rút thăm.

Bốn người vừa nói vừa đi, một lát liền tới tiệm cơm tiền viện. Tiệm cơm ở đại đường bên trái khách sạn, là một gian phòng không lớn, bày hai chiếc bàn gỗ táo sơn đen, bốn phía có ghế băng dài nhỏ, nhìn hơi đơn sơ.