Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 22: Tâm Sự Của Vương Quý (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lý Diên Khánh ngồi xuống bên cạnh gã, lo lắng hỏi:

- Danh ngạch nhường cho người nào?

Vương Quý thút tha thút thít nói:

- Danh ngạch tặng cho Nhạc Ngũ ca!

Lý Diên Khánh ngạc nhiên, lại là tặng cho Nhạc Phi, vậy còn khóc cái rắm! Khó trách cả buổi sáng gã không nói chuyện với Nhạc Phi.

Vương Quý lau nước mắt nói:

- Ta không ghén ghét Ngũ ca, chỉ là… ta muốn đi cùng các ngươi.

- Chờ một chút!

Lý Diên Khánh nghe ra chút manh mối, vội vàng hỏi:

- Cái gì gọi là đi cùng chúng ta, có liên quan gì tới ta sao?

Vương Quý kinh ngạc nhìn hắn:

- Ngươi không biết à? Năm nay Lý Phong không đi, danh ngạch Lý gia cho ngươi rồi.

Lý Diên Khánh nháy mắt, tin tức này quá đột ngột, hắn chưa hề chuẩn bị tâm lý. Sau nửa ngày, hắn hỏi:

- Để ta đi? Đây là ai quyết định?

- Tổ phụ ta nói là sư phụ đề nghị cho ngươi đi, Tộc trưởng các ngươi đáp ứng.

Hóa ra là Diêu sư phụ, tin tức này quả thực vượt qua dự đoán của Lý Diên Khánh, xem ra sư phụ cũng không ghét mình!

Hắn gãi đầu nói:

- Nhưng ta ngay cả Hội Đồng Tử làm gì cũng không biết, chúng ta đi làm gì?

- Nghe nói là võ đài, dùng các loại chiêu số đánh bại đối phương, chẳng qua là dùng văn chiêu.

Mặt Vương Quý bỗng đỏ lên. Học nghiệp của gã kém cỏi nhất, ngay cả Thang Hoài cũng giỏi hơn gã. Nếu như gã đi, chẳng phải là hạng chót, thế nhưng… mấy người bạn đều đi, gã cũng muốn đi nha!

Lý Diên Khánh lại cảm thấy hứng thú, đoán chừng là loại hình thi đua tri thức gì đó. Lúc trước hắn thường xuyên tham gia thi đua tri thức, luôn giành hạng nhất, tham gia thi đua tri thức triều Tống cũng là lần đầu tiên, trong lòng hắn bỗng nhiên tràn ngập chờ đội đối với Hội Đồng Tử.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lý Diên Khánh vỗ vai Vương Quý, cười tủm tỉm nói:

- Yên tâm đi! Chúng ta cùng đi, cứ bao trên người ta.

- Thật sao?

Trong mắt Vương Quý lóe lên vẻ vui mừng.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Loại chuyện nhỏ này, tiện tay mà thôi!

Lý Diên Khánh và Vương Quý xuống núi, vòng tới cửa chính học đường. Trước cổng chính học đường cực kỳ náo nhiệt, sạp hàng chật ních hai bên đường nhỏ chật hẹp, có sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường, có hàng bán bánh hấp, có hàng bán dế, có hàng bán đồ ăn vặt. Khoảng chừng mười quán hàng rong, trẻ con chen chúc trước mỗi quán nhỏ, tranh nhau cầm tiền đồng trong tay đưa cho tiểu thương. Đám tiểu thương mặt mày hớn hở, đây là lúc họ làm ăn tốt nhất trong ngày.

Từ hôm nay trở đi, trong túi Lý Diên Khánh cũng có mấy văn tiền tiêu vặt. Hắn ăn trưa không đủ no, cần mua mấy cái bánh hấp bổ sung.

Lý Diên Khánh mua hai cái bánh ngọt, đưa cho Vương Quý một cái, hai người vừa gặm vừa đi tới học đường.

Lúc này, Lý Nhị hấp tấp chạy tới, mặt mày căng thẳng nói với Lý Diên Khánh:

- Không biết tại sao, Phong ca nói muốn dạy dỗ ngươi một bài học.

Phong ca chính là Lý Phong trưởng tôn của Lý Văn Quý, cũng là lão đại của tộc nhân Lý thị tại học đường, năm nay mười hai tuổi, đã ở trong học đường sáu năm rồi, sang năm sẽ tới huyện học. Gã và hai mươi mấy học sinh hơn mười tuổi học tập ở phòng đại học, bình thường không qua lại với đám Lý Diên Khánh, cho nên trong mấy ngày đến trường, Lý Diên Khánh chưa từng trông thấy gã.

Lý Diên Khánh vừa mới biết tại sao Lý Phong muốn tìm mình làm khó, mình cướp danh ngạch Hội Đồng Tử của gã. Chẳng qua Lý Diên Khánh cũng không có áy náy gì với gã. Lý Phong liên tục tham gia bốn lần, khiến cho học đường trấn Lộc Sơn mỗi năm hạng bét, nên nhường cho người khác.

- Nhìn kia! Hắn tới rồi, chính là kẻ mặt rỗ kia.

Vương Quý thổi thổi nắm tay, khẽ nói với Lý Diên Khánh:

- Chúng ta có nên đánh hắn một trận hay không?

Lý Diên Khánh nhìn thấy Lý Phong, dáng dấp vừa cao vừa gầy, mặt mày tràn ngập đậu đỏ, rõ ràng cao hơn đứa trẻ khác một cái đầu. Phía sau gã còn có một người, là Trương Đại Khiếu chuẩn bị tham gia Hội Đồng Tử, là một kẻ thấp lùn.

- Để ta đối phó hắn, ngươi ở bên cạnh xem náo nhiệt là được.

Vương Quý chợt nhớ tới Nghênh Phong Nhất Đao Trảm của Lý Diên Khánh, đây là tên gã đặt cho chiêu đao kia của Lý Diên Khánh, trong lòng rất hưng phấn, vội vàng đứng qua một bên.

Diêu Đỉnh dạy học nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép học sinh đại học bắt nạt học sinh tiểu học, nếu không sẽ bị nghiêm trị. Đã từng có ba người bởi vậy mà nghỉ học, cho nên trên cơ bản ba phòng học nước sông không phạm nước giếng, Lý Phong càng không thể tùy tiện bắt nạt tộc nhân, nhiều nhất là lờ đi.

Nhưng lần này danh ngạch của Lý Phong bị cướp, quả thực chọc giận gã. Gã biết Lý Diên Khánh vừa mới vào học, con trai một cử nhân làm văn hộ bị từ bỏ công danh, mạt chi Thiên Phòng của gia tộc Lý thị, dựa vào Tộc trưởng nhìn hắn với con mắt khác liền cướp đoạt cơ hội của gã.

Trước kia Lý Phong đã muốn dạy dỗ Lý Diên Khánh, chỉ là gã không dám ra tay trong trường học. Vừa vặn Lý Diên Khánh xuất hiện ngoài học đường, Diêu sư phụ đang ngủ trưa sét đánh cũng không tỉnh, gã liền nắm lấy cơ hội này.



Trương Đại Khiếu thấp giọng đưa ra chủ ý sau lưng Lý Phong:

- Ra tay nhanh một chút, một quyền đánh ngã hắn rồi đi, hắn cũng không có chứng cứ.

Lý Phong gật nhẹ đầu, bắp thịt toàn thân chứa đầy kình lực, nắm đấm răng rắc. Gã bước nhanh tới trước mặt Lý Diên Khánh, trừng mắt với hắn, bỗng nhiên đánh một quyền tới mặt Lý Diên Khánh.

Không ngờ Lý Diên Khánh đã sớm chuẩn bị, nhẹ nhàng khom người xuống, động tác nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, tránh thoát một quyền mạnh mẽ của đối phương.

Lý Phong thu quyền không kịp, lại thêm gã dùng sức quá mạnh, thân thể lập tức mất cân bằng, lảo đảo đi mấy bước về phía trước, một cước giẫm vào trong quán bán dế nhỏ. Soạt! Sáu bảy bồn gốm chứa dế bị gã đạp vỡ, mấy chục con dế nhảy tưng tưng khắp nơi, đám học sinh tiểu học bắt dế đầy đất, đường nhỏ hỗn loạn.

Đại hán bán dế giận tím mặt, vươn cánh tay đen thô nắm chặt cổ Lý Phong rống to:

- Ngươi đền ta thế nào!

Lý Phong sợ hãi mặt cũng không dám nhìn, lắp bắp nói:

- Ta đền… ta đền!

Đại hán nháy mắt mấy cái, cúi đầu nhìn thoáng qua quán nhỏ, khóc lớn:

- Mẹ của ta ơi, Đại tướng quân Đầu Sắt quý báu nhất của không còn nữa rồi, năm mươi quan tiền một con nha!

Trương Đại Khiếu thấy gây ra họa, gã sợ hãi chạy đi như làn khói. Lý Diên Khánh dường như chuyện gì cũng không xảy ra, tiếp tục gặm bánh của hắn, ung dung đi vào học đường.

Vương Quý bội phục sát đất, chạy tới giơ ngón cái tán dương:

- Không đổi sắc mặt, gϊếŧ người vô hình, thực sự cao minh!

Lý Diên Khánh nghiêng đầu nhìn gã một cái:

- Ngươi đang nói gì? Tại sao ta nghe không hiểu!

- Ha ha! Ta cũng không biết đang nói cái gì.

Vương Quý nhịn không được cười ha ha.



Tan học buổi chiều, Lý Diên Khánh, Nhạc Phi, Thang Hoài và Trương Đại Khiếu bốn người bị sư phụ Diêu Đỉnh gọi vào thư phòng. Đầu tiên Diêu Đỉnh ôn hòa nói với họ:

- Đã quyết định rồi, Hội Đồng Tử trong huyện năm nay sẽ do bốn người các ngươi đại diện học đường Lộc Sơn tham gia, đây là vinh hạnh của các ngươi, nhưng cũng là trách nhiệm của các ngươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »