Mạc Tuấn bên cạnh nói:
- Trong luật pháp Đại Tống chưa từng có điều lệnh đất đai thuộc về gia tộc, chỉ treo trên danh nghĩa cụ thể của ai đó, ta xem qua đăng ký mảnh đất kia, mảnh đất kia hẳn là thuộc về Lý Văn Hữu, không liên quan gì tới ngươi.
Đương nhiên, nông thôn sẽ có một số ước định thành tục, có thể coi như lời ngươi nói, mảnh đất kia là đất của gia tộc, ngươi làm Tộc trưởng muốn bán nó đi, hoặc là ngươi chuyển mảnh đất kia tới danh nghĩa của mình, hoặc là lấy ra ủy thác của toàn thể tộc nhân ủy thác ngươi bán mảnh đất kia, hai thứ này chỉ cần tùy tiện đưa ra một thứ, đều có thể xử lý, ngươi có không?
Lý Văn Quý thầm mắng trong lòng, ngày lễ ngày tết lão đều tặng lễ cho Mạc Tuấn, tại sao tới thời khắc mấu chốt lại không giúp lão, chẳng lẽ bị tên khốn kiếp Lý Diên Khánh kia dùng nhiều vàng thu mua sao?
Càng nghĩ càng có khả năng này, cho dù lão muốn lấy ra chỗ tốt gấp đôi, hiện giờ cũng không phải lúc. Lão đành nhìn Mạc Tuấn, do dự một lát nói:
- Tiểu nhân đang xử lý, vẫn chưa hoàn thành!
- Bộp!
Tưởng Đại Đạo vỗ bàn một cái:
- Đã không có bất cứ thứ gì chứng minh ngươi có quyền xử lý vùng đất kia, như vậy bản Huyện có thể tuyên bố, khế ước mua bán này của các ngươi vô hiệu.
Nói đến đây, Tưởng Đại Đạo trừng mắt với Trương Mục:
- Như vậy cái chết của Lý Diên Hổ sẽ là phụ thân ngươi dẫn người hành hung gϊếŧ người!
Trương Mục giật mình, cuống quít giải thích:
- Phụ thân ta không muốn gϊếŧ người, chẳng qua lúc ấy xảy ra tranh chấp, tình hình hỗn loạn, lại trong đêm, phụ thân ta cũng không ngăn được, là những người trẻ tuổi kia tự tiện gây ra, không liên quan tới phụ thân ta!
Gã vừa nói như vậy, hơn mười đệ tử Trương gia quỳ bên cạnh lập tức kêu to:
- Rõ ràng là phụ thân ngươi dùng tiền để chúng ta đi cướp đất, đánh đối phương đến chết cũng là hắn hạ lệnh, hiện giờ ngươi lại đẩy trách nhiệm lên đầu chúng ta, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
- Không được ầm ĩ!
Tưởng Đại Đạo hét lớn một tiếng, mọi người nhất thời an tĩnh lại. Hơn mười đệ tử Trương gia phẫn hận trừng mắt nhìn Trương Mục. Trương Quân Bảo rõ ràng nói rằng xảy ra án mạng để lão gánh chịu, hiện giờ thì tốt rồi, con của lão lại đẩy đi sạch sẽ, khiến hơn mười đệ tử Trương gia giận không kềm được.
Lúc này, Mạc Tuấn lại khẽ nói vài câu với Tưởng Đại Đạo. Tưởng Đại Đạo gật đầu liền nói:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Bị cáo đã chết, án này sẽ thành án vô chủ, làm tòng phạm, mười lăm tên đệ tử Trương gia tham dự đánh người mỗi người một trăm trượng, khổ dịch một năm. Mặt khác người nhà Trương Quân Bảo cần bồi thường người nhà Lý Diên Hổ ba trăm quan tiền, dùng để trợ cấp và phí mai táng, án này coi như chấm dứt, nguyên cáo Lý Diên Khánh có gì dị nghị hay không?
Lý Diên Khánh tiến đến khom người nói:
- Lý Diên Khánh không có dị nghị!
Hắn liếc mắt ra hiệu với Lý Đại Ấn. Lý Đại Ấn vội vàng dập đầu nói:
- Tiểu dân Lý Đại Ấn nguyện ý tiếp nhận phán quyết, cũng không có dị nghị!
Hơn mười đệ tử Trương gia tức giận muốn nổ tung l*иg ngực, chỉ vào Trương Mục giậm chân thóa mạ. Trương Mục không rên một tiếng, chờ mười mấy người này bị giải đi, gã mới đi tới dập đầu nói:
- Phụ thân ta cũng không hành hung gϊếŧ người, nhưng nếu Huyện quân đã phán quyết, chúng ta nguyện ý bồi thường. Nhưng tối hôm qua phụ thân ta bị người khác gϊếŧ hại, cũng khẩn cầu Huyện quân điều tra án này, cho phụ thân ta một công đạo!
Tưởng Đại Đao lại đau đầu, làm Tri Huyện, có hơn ngàn đôi mắt nhìn chằm chằm, không quản không được, gã đành miễn cưỡng hỏi:
- Phụ thân ngươi chết thế nào?
- Tối hôm qua phụ thân ta bị người khác dùng tên bắn chết, hiện trường có nha dịch có thể làm chứng!
Tưởng Đại Đạo sững sờ, tại sao lại có nha dịch ở đây, gã cảm thấy trong này có vấn đề, lập tức hỏi:
- Hiện giờ nha dịch ở đâu?
Một lát, ba tên nha dịch bị dẫn vào, Tưởng Đại Đạo nhận ra họ, là mấy tên thủ hạ của Huyện Úy La Trấn, gã lập tức hiểu được trong lòng, không khỏi thầm mắng trong lòng, chuyện này La Trấn lại không báo cáo với mình?
Chẳng qua La Trấn đã liên quan tới chuyện này, gã vừa vặn vứt bỏ chuyện phiền lòng này. Lý Diên Khánh nhìn ra Tưởng Đại Đạo do dự, vội vàng nháy mắt với Mạc Tuấn. Mạc Tuấn hiểu ý, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, khẽ nói với Tưởng Đại Đạo:
- Tri Huyện có thể hỏi án trước, đã xảy ra án mạng trước mắt nha dịch, La Huyện Úy sẽ tự giải thích!
Tưởng Đại Đạo lập tức tỉnh ngộ, gã có thể dùng vụ án này để thu thập La Trấn, để gã đến giải thích cho mình, nếu không có thể trực tiếp vạch tội gã, khiến gã không chịu nổi.
Nghĩ đến việc này, Tưởng Đại Đạo liền đặt chuyện này trong lòng, gã hắng giọng, lớn tiếng hỏi:
- Trương Quân Bảo bị gϊếŧ các ngươi ngay ở hiện trường, hung thủ kia là ai, có bắt được không?
Ba tên nha dịch nhìn nhau, cùng khom người nơm nớp lo sợ:
- Đêm qua không có trăng, Trương viên ngoại ở chỗ sáng, hung thủ ở một nơi bí mật gần đó, một tên bắn chết Trương viên ngoại rồi biến mất, chúng ta tìm rất lâu, không tìm được hung thủ.
- Một đám vô dụng, vậy các ngươi ở hiện trường làm gì, thành sự không có bại sự có thừa, mang xuống mỗi người đánh năm mươi côn!
Mấy tên bộ khoái muốn kéo nha dịch đi, một tên nha dịch sợ hãi kêu to:
- Huyện quân, mặc dù chúng ta không bắt được người, nhưng vẫn tìm được manh mối!
- Manh mối gì? Mau nói!
Nha dịch đưa lên một ống tên:
- Đây là hung thủ không kịp mang đi, rơi lại hiện trường, chúng ta phát hiện bên trên có tên của hung thủ, còn có trên mấy mũi tên cũng khắc tên tuổi.
Tưởng Đại Đạo nhận ống tên nhìn kỹ một chút, quả nhiên trên ống tên có khắc sáu chữ, ‘Lương Sơn Tống Giang chuyên dụng’, trên cán mấy mũi tên trong đó cũng có chữ viết tương tự.
Việc này khiến Tưởng Đại Đạo thầm giật mình, dân chúng bình thường có lẽ không biết Tống Giang là ai, nhưng Tưởng Đại Đạo lại biết, là trọng phạm mưu phảm bị truy nã, nghe đồn y trốn trong Lương Sơn Bạc Vận Châu, nhưng tại sao Tống Giang lại xuất hiện ở huyện Thang Âm?
Chẳng qua Tưởng Đại Đạo cũng cảm thấy kỳ quái, nào có hung thủ lại khắc tên mình trên hung khí gϊếŧ người, loại tình huống này thường đều là vu oan.
Mặc dù cảm thấy kỳ quặc, nhưng mọi thứ dính đến hai chữ mưu phản, tính chất sẽ nghiêm trọng, dù có phải vu oan hay không, Tưởng Đại Đạo đều không dám xem thường.
Gã bắt đầu ý thức được cái chết của Trương Quân Bảo không hề đơn giản, rất có thể phía sau còn ẩn giấu án lớn động trời. Gã liền hỏi Trương Mục:
- Phụ thân ngươi bị người nào làm hại, các ngươi có manh mối hay không?
Trương Mục chỉ Lý Văn Quý:
- Khởi bẩm Huyện quân, người này có hiềm nghi lớn nhất, phụ thân ta bị hắn làm hại!
Lý Văn Quý giật cả mình, trừng mắt nhìn Trương Mục, lắp bắp nói:
- Nói hươu nói vượn, cái chết của phụ thân ngươi có liên quan gì tới ta?
Đêm qua Trương Mục và đại ca nghiên cứu khế ước phụ thân ký với Lý Văn Quý, họ phát hiện ngàn mẫu đất phụ thân ký với Lý Văn Quý kia Lý Văn Quý không có quyền bán, khế ước này không có bất kỳ hiệu lực nào, Lý Văn Quý chỉ là lợi dụng phụ thân chỉnh đốn chuyện đau đầu trong tộc thay lão.