Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 200: Tranh Giành Đất Đai (Hạ).

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Có thể được Thái Úy đề cử, là may mắn của Lý Diên Khánh!

Mười vạn quân Tống nghỉ ngơi một ngày sau đó liền nhổ trại bắc thượng, rất nhiều tướng sĩ lần đầu nhớ kỹ huyện Thang Âm, một thiếu niên Thang Âm sử dụng tiễn pháp tuyệt luân lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho họ.

Khi quân đội Bắc thượng, sĩ tử quân giống như vở kịch cũng giải tán theo, mặc dù rất nhiều sĩ tử ngay cả cơ hội lộ mặt cũng không có, chẳng qua Đồng Quán vẫn thưởng cho mỗi người một cây kiếm, làm một loại ban thưởng khi họ tham gia sĩ tử quân.

- Hôm nay ta tới tiệm binh khí nghe ngóng!

Lúc ăn cơm tối, Vương Quý hưng phấn nói với mọi người:

- Kiếm mà Đồng Thái Úy cho chúng ta là nghi kiếm của Cấm Quân, chỉ có hiệu kiếm Lương Công ở kinh thành mới có thể mua được, một thanh kiếm ít nhất trị giá mười lăm quan tiền, thực sự là một số tiền khổng lồ! Một trăm thanh kiếm chính là một ngàn năm trăm quan tiền.

Vừa nói chuyện, gã vừa chậm rãi rút kiếm ra, thân kiếm chế tạo bằng thép tinh lập lóe hàn quang dưới ánh đèn, cực kỳ sắc bén, chế tác tinh xảo, là một thanh bảo kiếm tốt. Vương Quý yêu thích không buông đối với thanh kiếm mà gã đạt được, ngay cả ăn cơm đi ngủ cũng đặt bên người.

Nhưng ngoại trừ Vương Quý ra, những người khác cũng không mấy hứng thú với thanh kiếm này, dù sao qua mười ngày, tất cả mọi người đã cất kiếm dưới đáy hòm, chỉ có Vương Quý vẫn hào húng, có thể thấy gã thực lòng thích cây kiếm này.

- Ngươi thích như thế, vậy ta bán thanh kiếm của ta cho ngươi, mười quan tiền muốn hay không?

Thang Hoài ngáp một cái, nói đùa.

- Một lời đã định, lừa gạt ta là con rùa!

Vương Quý lập tức nắm lấy cơ hội, không cho Thang Hoài chút chỗ trống để hối hận.

Thang Hoài đương nhiên chỉ nói đùa, gã nào bỏ được thanh kiếm bán cho Vương Quý, mắt gã đảo quanh cười nói:

- Ta cũng không có nói là thanh kiếm nào nha!

- Thang vương bát!

Vương Quý cắn răng nghiến lợi thấp giọng mắng một câu.

Thang Hoài vỗ bàn một cái, nhìn chằm chằm Vương Quý onis:

- Ngươi có gan mắng một tiếng nữa thử coi?

Vương Quý không dám lên tiếng nữa. Lúc này, Lý Diên Khánh dùng thìa múc một bát canh đậu đỏ hoa quế cười tủm tỉm nói:

- Đừng nói chuyện cây kiếm, nói một chút chuyện võ cử của các ngươi, dự định lúc nào đi An Dương?

Nhạc Phi ở bên cười nói:

- Hôm nay ta hỏi qua sư phụ, thi giải võ cử nhất định sẽ cử hành vào ngày hai mươi tháng một, chúng ta về nhà qua tết, mùng năm tháng một trực tiếp xuất phát tới An Dương, không đến Thang Âm, lão Lý có muốn đi cùng chúng ta hay không?

- Ta đương nhiên muốn đi, chẳng qua xem sư phụ sắp xếp đi!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Sư phụ bất công với ngươi nha!

Vương Quý thở dài, vẻ mặt hâm mộ:

- Hắn lại tặng ngươi cung đồng tên sắt, ta quả thực đố kỵ muốn chết.

Lý Diên Khánh đưa tay gõ mạnh lên đầu gã một cái, ra vẻ tức giận nói:

- Nói lời không biết thẹn này, sư phụ không tặng cho ngươi thứ gì sao? Chuôi đại đao Kim Bối Hổ Nha của ngươi là rơi xuống từ trên trời sao? Còn có Bách Luyện Bàn Long Kim Thương của lão Nhạc, Liên Hoa Câu Tiêm Thương của lão Thang, đều là bảo vật sư phụ trân tàng nhiều năm, ngươi không nói mình nhận được chỗ tốt, cả ngày chỉ nhớ thương cây cung đồng nát sắt vụn của ta!

Thang Hoài và Nhạc Phi đều ứng lời, là bản thân Vương Quý nói lung tung, không liên quan tới họ.

Vương Quý che đầu, không phục hô lên:

- Rõ ràng là bất công mà! Đại đao của ta có thể sánh với cung đồng của ngươi sao?

- Lười dông dài với ngươi, ta ra ngoài chạy một vòng tiêu cơm, ai đi với ta?

Lý Diên Khánh đứng dậy hỏi.

Nhạc Phi lắc đầu cười nói:

- Ta muốn xem sách, không có thời gian cùng ngươi.

Mắt Lý Diên Khánh lại nhìn về phía Thang Hoài. Thang Hoài lắc quạt nói:

- Chờ lát nữa đại bá của ta sẽ tới, chỉ sợ ta không tiện rời đi.

Cuối cùng Lý Diên Khánh đành nhìn thoáng qua Vương Quý, thấy Vương Quý kích động, rõ ràng muốn theo mình ra ngoài, liền tức giận đá gã một cược:

- Muốn đi thì đi thôi!

Vương Quý lập tức tươi cười rạng rỡ, đeo thanh kiếm bên hông, đi theo Lý Diên Khánh ra cửa.



Ra cửa lớn, hai người chậm rãi đi dọc theo đường cái. Lúc này, Vương Quý thấp giọng nói:

- Lão Lý, nghe đồn là thật sao?

- Tin đồn gì?

- Là chuyện Đồng Thái Úy muốn thu ngươi làm nghĩa tử! Cả Huyện Học đều truyền bá rồi.

Nhắc tới chuyện này, trong lòng Lý Diên Khánh giống như ném một cây diêm vào chảo dầu. Vừa rồi là hắn giận giả, lúc này hắn thực sự hơi tức giận, lửa giận trong l*иg lực nhanh chóng cháy bừng lên. Hắn quay đầu trừng mắt với Vương Quý:

- Lời đồn nhàm chán này ngươi cũng tin tưởng sao?



Vương Quý gãi đầu:

- Không phải vấn đề ta có tin tưởng hay không, trong Huyện Học đều đang nói chuyện này, chỉ sợ không bao lâu, sẽ truyền ra toàn bộ huyện Thang Âm, nếu như không phải sự thực, hẳn là đính chính mới đúng!

- Đính chính vô dụng!

Lý Diên Khánh thở dài:

- Loại chuyện này tất cả mọi người coi là trò cười, thà rằng tin tưởng nó là thật, người càng đính chính nó càng truyền mạnh mẽ, chỉ cần thời gian qua lâu, bản thân nó sẽ chậm rãi lắng xuống.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng lời đồn quả thực mang đến phiền não rất lớn cho Lý Diên Khánh. Người trong thiên hạ đều biết Đồng Quán là hoạn quan, làm nghĩa tử của hoạn quan, tương lai phải tịnh thân vào cung, biên chế Lý Diên Khánh hắn tiến vào hàng ngũ nghĩa tử hoạn quan, hiển nhiên là có ý xấu trong lòng, làm hỏng thanh danh của hắn.

Cho nên vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Lý Diên Khánh luôn có một ngọn lửa bốc cháy.

Vương Quý ấp úng nói:

- Lơi đồn này ta biết là do đám người Hoàng An tạo nên, ngày đó họ không có cơ hội ra sân, ngươi lại tỏa sáng rực rỡ, họ mang ghen ghét trong lòng, chẳng qua chúng ta đều tận mắt nhìn thấy ngươi đáp ứng cái gì đó, hỏi ngươi ngươi lại không chịu nói, huynh đệ nhiều năm như vậy ngươi còn không tin được sao?

Nói đến đây, Vương Quý nhìn Lý Diên Khánh một cái, trong mắt hơi oán trách. Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:

- Không phải ta không tin tưởng các ngươi, chỉ sợ chuyện này là một câu nói đùa của quyền quý, trước khi chưa trở thành sự thật, ta cảm thấy vẫn giữ im lặng thì tốt hơn.

- Không phải là muốn thu ngươi làm nghĩa tử chứ!

Vương Quý mở to hai mắt.

- Đương nhiên không phải, ngươi thực sự muốn biết ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi không thể truyền đi, sư phụ cũng không thể nói, lão Thang lão Nhạc cũng không thể nói, đừng gây thêm phiền toái cho ta.

- Ta cam đoan không nói lung tung!

Vương Quý vỗ ngực một cái.

Lý Diên Khánh hoài nghi nhìn gã, hắn hiểu rõ tên này, càng thề son sắt càng không giữ miệng được.

Mặt Vương Quý đỏ lên, vội vàng nói:

- Mặc dù miệng ta tương đối nhanh, nhưng nếu như ngươi dặn dò ta, ta sẽ không nói lung tung, ít nhất ta biết nặng nhẹ.

- Được rồi! Ta sẽ nói cho ngươi biết, không phải thu nghĩa tử cái gì, mà là Đồng Thái Úy dự định đề cử ta tới thượng xá Thái Học, coi như môn sinh của hắn.

- A!

Vương Quý kinh hô một tiếng, trong mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.

Mặc dù thượng xá Thái Học rất khó tiến vào, nhưng cũng không phải cao không thể chạm. Tương Châu có ba học sinh thượng xá Thái Học, quan trọng là Đồng Thái Úy đề cử, tương lai coi như không tham gia thi tỉnh, rời khỏi Thái Học làm quan cũng sẽ nhận được chức quan cực kỳ hậu đãi.
« Chương TrướcChương Tiếp »