- Con khỉ nhỏ ngươi gặp bản Soái không hành đại lễ, lại khóc lên, chẳng lẽ chê ta lúc trước phong ngươi làm Tri Huyện quá nhỏ rồi?
Tưởng Đại Đạo lau nước mắt nức nở nói:
- Hài nhi tưởng niệm đại Soái ba năm, hôm nay rốt cuộc nhìn thấy, không kìm được lòng khóc ồ lên.
Tưởng Đại Đạo theo Đồng Quán mười năm, một mực là thân binh bên cạnh lão. Nếu không phải Đồng Quán chê dáng người gã quá thô lỗ, sẽ nhận gã làm con nuôi, tịnh thân để gã vào cung.
Chẳng qua nhìn thấy thân tín của mình trước đây, tâm tình Đồng Quán cũng không tệ, liền cười hỏi:
- Ngươi hãy nói cho ta nghe một chút, làm Tri Huyện ba năm, làm ra thành tích gì rồi?
Tim Tưởng Đại Đạo bỗng nhiên nhảy một cái, không nghĩ tới đại Soái vừa gặp mặt liền hỏi gã chiến tích, chẳng lẽ lão nóng lòng đề bạt gã sao?
Trong lòng gã đã có chuẩn bị, vội vàng nói:
- Hài nhi tuân theo chỉ lệnh của đại Soái đảm nhiệm Tri Huyện Thang Âm, thay đổi văn phong yếu ớt của Thang Âm. Hài nhi cân nhắc, thay đổi tập tục cần bắt đầu từ đứa trẻ, trẻ còn liền phổ biến võ kỹ từ tiểu học đường, lại thiết lập võ khoa ở Huyện Học. Hài nhi dùng thời gian ba năm, từ từ thay đổi khí chất văn nhược của đám sĩ tử trẻ tuổi Thang Âm, khiến cho họ có thể văn có thể võ. Hài nhi còn đặc biệt thiết lập một đội quân sĩ tử trong Huyện Học.
Tưởng Đại Đạo nói một phen quả thực trúng tâm khảm của Đồng Quán. Đồng Quán nhiều năm nắm giữ quân đội, lão muốn lấy quân can thiệp chính, trong tay nhất định phải có nhân tài có thể dùng, thế nhưng tướng lĩnh tâm phúc của lão đều thô kệch.
Đồng Quán liền cân nhắc làm văn chương trong võ học, bồi dưỡng một nhóm lương tài văn võ song toàn, trở thành thẻ đánh bạc quyền lực của lão. Nhóm lương tài này dùng võ lập nghiệp, lấy văn nhập chính, mới có thể từng bước đi tới địa vị cao trong triều đình, cuối cùng hình thành thế lực của lão trong triều đình.
Người thô kệch như Tưởng Đại Đạo sao có thể làm quan lớn? Sẽ chỉ lãng phí tài nguyên của lão.
Đồng Quán lập tức hứng thú với đội quân sĩ tử này, liền cười nói:
- Đội quân sĩ tử này ở nơi nào, ta lại muốn nhìn một chút.
Tưởng Đại Đạo vui mừng, vội vàng nói:
- Họ ngay bên ngoài đại doanh, mời đại Soái kiểm duyệt!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
…
Lúc này một đám quân đội kỳ quái đến bên ngoài đại doanh quân Tống, khiến lính gác quân Tống tò mò đánh giá họ. Chỉ thấy đội quân này ước chừng trăm người, khoác giáp chữ Sơn tốt nhất, đầu đội mũ chiến Phượng Sí, nhìn qua uy phong lẫm liệt, đội hình cực kỳ chỉnh tề.
Phía trước đội ngũ có hơn mười kỵ binh, tay cầm trường thương, eo đeo kiếm, cũng có vài phần khí chất Cấm Quân Thiên Long.
Nhưng đám lính gác nhanh chóng phát hiện những binh lính này chỉ là một đám trẻ con mười mấy tuổi, hóa ra là một đám lính trẻ con, đám lính gác ồn ào giễu cợt.
- Này! Mẹ các ngươi không ở nơi này, trở về nhà uống sữa đi!
- Có phải các ngươi tới tìm ta hay không? Dường như ta có con trai thất lạc nhiều năm ở huyện Thang Âm, mau gọi cha đi!
Các binh sĩ thô tục đùa giỡn đám quân đội học sinh này, họ cất tiếng cười to không chút kiêng kị.
Chẳng qua quân đội học sinh trăm người lại không chịu ảnh hưởng của đám lính gác, họ đều đang tò mò đánh giá đại doanh chiếm diện tích rộng lớn này, họ đã lớn như vậy còn chưa bao giờ thấy qua quân doanh chân chính.
Chỉ thấy đỉnh trướng kề sát nhau, kéo dài hơn mười dặm, còn lớn hơn mấy lần huyện thành Thang Âm của họ, khiến cho không ai có thể tưởng tượng được mười vạn đại quân sắp hàng sẽ hùng vĩ thế nào.
Lý Diên Khánh cũng hiếu kỳ đánh giá đại doanh này. Mặc dù hắn không hiểu nhiều quy củ hạ trại, nhưng hắn lại quan sát từ thường thức, hắn phát hiện đại doanh phòng ngự cực kỳ nghiêm mật. Mặc dù quân Tống chỉ đóng quân một ngày, nhưng vẫn sắp xếp rào daonh, vây quanh một vòng đại doanh. Bên ngoài đại doanh còn đào chiến hào sừng hươu, bên ngoài cũng sắp xếp trinh sát tuần hành nghiêm mật. Họ đi đường đã bị kiểm tra ba lần, còn bị năm mươi tên kỵ binh đi theo giám thị chặt chẽ.
Lý Diên Khánh hơi khinh thường Đồng Quán trong lịch sử, là một lão hoạn quan, dựa vào Thiên tử sủng hạnh liền nắm giữ quân quyền Đại Tống hai mươi năm, trở thành một trong Lục Tặc mạt Tống.
Nhưng hiện giờ hắn tận mắt nhìn thấy, phát hiện Đồng Quán không hề vô năng như hắn nghĩ, hành quân đánh trận vô cùng nghiêm cẩn, ngay cả tạm thời trú quân ở hậu phương như Tương Châu cũng phòng ngự nghiêm mật, cẩn thận tỉ mỉ, nói rõ người này quả thực có vài phần tài năng.
Tố chất binh sĩ cũng rất thấp, chẳng qua đây là tật cũ của quân Tống, từ sau minh ước Đàn Uyên, hai nước Tống Liêu không xảy ra đại chiến gì, mặc dù thường xuyên chiến tranh với Tây Hạ, nhưng đây chỉ là biên quân Tây Bắc tác chiến, cơ bản không liên quan tới đám Cấm Quân kinh thành, nhàn binh trăm năm, còn có thể trông cậy vào quân đội như thế này có được kỷ luật nghiêm minh cỡ nào?
Lúc này, Chu Đồng giực ngựa đi tới trước đội ngũ. Lão lạnh lùng nhìn thoáng qua binh sĩ trong rào doanh, mấy trăm binh sĩ lập tức lặng ngắt như tờ, những Cấm Quân này đều biết Chu Đồng, hơi e ngại lão.
Không bao lâu, cửa doanh mở ra, một Nha Môn Tướng chạy như bay tới, ôm quyền nói với Chu Đồng:
- Chu Giáo Đầu, Thái Úy mời đám sĩ tử vào doanh!
Chu Đồng gật đầu, quay đầu ra lệnh:
- Quân doanh không được phi ngựa, tất cả kỵ binh xuống ngựa!
Mười hai sĩ tử cùng nhảy xuống ngựa, động tác đều nhịp nhàng. Binh sĩ quân Tống chung quanh đều nhìn ngây người, chợt phát ra tiếng vỗ tay, họ phát hiện những học sinh này huấn luyện cũng không thua kém họ, lời nói ô uế hoàn toàn biến mất khỏi miệng họ.
Kỵ binh dẫn ngựa phía trước, bộ binh phía sau, kỵ binh ba người một hàng, bộ binh năm người một hàng, đội quân trăm tên sĩ tử bước đi chỉnh tề vào trong quân doanh.
…
Phía nam giáo trường lâm thời của đại doanh xây một sàn gỗ cao khoảng một trượng, các binh sĩ bố trí hai mươi mấy chỗ ngồi, ngoại trừ Chủ soái Đồng Quán ra, những người khác đều là tướng lãnh cao cấp trong quân, nhưng Tri Huyện Thang Âm Tưởng Đại Đạo lại không có chỗ ngồi, gã chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh Chủ soái.
Các tướng lĩnh bắt đầu lục tục đi lên sàn gỗ ngồi xuống. Lúc này, Chủ soái Đồng Quán lên sàn gỗ cùng mấy tên thân binh. Các tướng lĩnh vội vàng đứng dậy hành lễ, Đồng Quán cười khoát tay nói:
- Hôm nay chúng ta nhìn xem người đọc sách Thang Âm diễn luyện quân trận, mọi người buông lỏng một chút, coi như là nghỉ ngơi!
Lão đi lên hàng thứ nhất ở giữa, nơi đó đặt một ghế dựa lớn phủ da hổ. Đồng Quán ngồi xuống, Tưởng Đại Đạo lập tức biết điều ngồi xuống bên chân lão, giống như một con chó lớn ngồi xổm bên cạnh chủ nhân.
- Thời gian có hạn, bắt đầu đi!
Đồng Quán nhàn nhạt phân phó một tiếng, một lính liên lạc chạy như bay, cao giọng hô từ xa:
- Bắt đầu!
Ra sân trước hết là quân trận trường mâu, hết thảy tám mươi sĩ tử, họ tay cầm trường mâu, bộ pháp chỉnh tề, vừa chạy vừa quát lớn, nhanh chóng sắp xếp thành quân trận, bắt đầu vung trường mâu.
Đồng Quán nhìn một lát cười nói:
- Có chút ý tứ, luyện tầm một tháng đúng không!
Tưởng Tri Huyện đỏ mặt, Thái Úy nói câu này không thể nghi ngờ đâm thủng giả tưởng thành lập đội quân sĩ tử, chỉ là một đội quân biểu diễn xây dựng tạm thời.