Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 180: Giải Thí Yết Bảng.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người bèn đứng lên, Quách Bách Tụng tiện tay cầm cả bài thi của Triệu Ngọc Thư và Trịnh Vinh Thái đi về phía phòng của Quan chủ khảo.

Âu Dương Tuần nhận lấy bài thi của Lý Diên Khánh, ông lập tức nhận ra nét bút trên bài thi, đây chẳng phải là nét bút của thiếu niên đã nhường phòng kia sao? Tuổi còn nhỏ đã lương thiện khiêm nhường, nhất mực khiêm tốn, nhân phẩm cực kỳ đáng khen.

Ông đọc kỹ bài thi một lần, càng xem càng thích, chẳng những thư pháp tuyệt vời, bố cục hoàn hoàn, mà cách hành văn trong bài thi còn cực kỳ sâu sắc, chữ nào chữ nấy quý như ngọc, nhất là bài thơ cuối cùng; quả thực khiến Âu Dương Tuần yêu thích tới mức không nỡ buông tay. Đừng nói chỉ là thi cử nhân, bài thi này dù thi tiến sĩ cũng đỗ ấy chứ.

Nhân phẩm tài năng đều vẹn toàn, đây chính là Giải Nguyên năm nay rồi!

Hàn Hồng Tuấn nhắc nhở:

- Âu Dương chủ khảo, chúng ta có chút nghi ngờ với bài thi đối sách của thí sinh này, không biết tình hình người Nữ Chân thí sinh này nói tới có phải thật hay không?

Âu Dương Tuần lại đọc lại bài đối sách của Lý Diên Khánh lần nữa, gật gật đầu, nói với hai quan Phó chủ khảo:

- Bài thi đối sách này viết rất có căn cứ, nhìn xa trông rộng, quả thực là tác phẩm xuất sắc hiếm có, thí sinh này viết về lịch sử người Nữ Chân hoàn toàn không sai.

Ông thấy hai người không hiểu gì, bèn cười cười giải thích:

- Trên thực tế, triều đình đã biết không ít chuyện về người Nữ Chân. Trước khi ta lên đường cũng đã đọc một số hồ sơ mật về những lời bình cho kỳ khoa cử năm nay, có điều thí sinh này còn hiểu rõ tình hình người Nữ Chân hơn những thông tin mà triều đình có, quả thực khiến người ta kinh ngạc. Có điều xét về lý, ta cảm thấy bản đối sách này có thể đứng vị trí đầu tiên.

Trong lòng Quách Bách Tụng lập tức không vui, lão cảm thấy cùng lắm thì cho điểm Thượng Thượng thôi, vẫn cách vị trí đầu tiên xa lắm. Trong lòng lão, đối sách của Lý Ngọc Thư mới xuất sắc nhất, giờ quan chủ khảo vừa mở miệng đã bảo cho bài thi này đứng thứ nhất, bảo lão sao chấp nhận đây?

Quách Bách Tụng từng là quan triều đình, thời gian làm quan dài hơn Âu Dương Tuần rất nhiều, lão cậy già lên mặt, trong giọng nói chẳng còn sự tôn trọng tối thiểu với cấp trên nữa. Lão nói với vẻ xem thường:

- Âu Dương học sĩ còn chưa đọc đề đối sách của những thí sinh khác mà, sao lại vội vàng kết luận vậy chứ?

Âu Dương Tuần cười ha ha, đáp:

- Đương nhiên ta sẽ chấm bài một cách cẩn thận, có điều đây là trực giác của ta, cho dù là tiến sĩ cũng không thể viết ra đề đối sách xuất sắc tới mức này, quả thật đúng như Hàn phó chủ khảo đánh giá, đây là giọng văn của một vị Tể Tướng!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nói rồi, ông giao bài văn cho Hàn Hồng Tuấn:

- Đầu tiên cho qua vòng đã! Sau rồi ta sẽ đọc thật kỹ những bài thi môn khác của thí sinh này!

Hàn Hồng Tuấn thấy quan chủ khảo có chung ý kiến với mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, nhận bài thi quay về phòng chấm thi trước. Quách Bách Tụng lại chưa rời đi, lão đưa bài thi của Trịnh Vinh Thái và Triệu Ngọc Thư cho Âu Dương Tuần:

- Xin Âu Dương học sĩ hãy đọc hai bài thi này.

Quách Bách Tụng vẫn có việc phải làm đó, hai người này đều muốn làm Giải Nguyên, một người do Thông phán năm lần mười lượt nhờ và, một người hối lộ ngàn vàng, lão nhất định phải đảm bảo một trong hai người này đạt được Giải Nguyên.

Âu Dương Tuần thấy hai bài thi đều đã phê thông qua, bèn cười hỏi với vẻ khó hiểu:

- Nếu hai vị phó chủ khảo đều tán thành, cứ theo luật mà làm thôi, muốn ta xem nữa làm chi?

- Ta cảm thấy hai bài thi này đều có thể trở thành Giải Nguyên.

Quách Bách Tụng dài giọng, nói với Âu Dương Tuần như thể mình là bề trên.

Âu Dương Tuần sửng sốt, trong lòng ông lập tức phản cảm vô cùng, sự phản cảm này chẳng phải bây giờ mới xuất hiện, mà đã có từ ngày đầu tiên ông tới Tương Châu. Lúc nào Quách Bách Tụng cũng ra vẻ tiền bối nói chuyện với ông, cao cao tại thượng, không chút tôn trọng vốn nên có với ông.

Quả thật, Âu Dương Tuần thừa nhận Quách Bách Tụng là tiền bối. Khi Quách Bách Tụng nhậm chức Hàn Lâm học sĩ vào ba mươi năm trước, ông vẫn chỉ là cậu bé học sách trong tiểu đường, luận bối phận tuổi tác, ông không thể không tỏ ra chút kính trọng với Quách Bách Tụng, nhưng đây chỉ là thái độ hòa hảo mà thôi. Nếu không xét thứ bậc trên quan trường, ông có thể gọi lão là tiền bối, thậm chí thế thúc cũng chẳng sao hết.

Nhưng trên phương diện việc công thì khác, ông là quan chủ khảo của lần khoa cử này, Quách Bách Tụng là quan phó chủ khảo, vậy thì Quách Bách Tụng phải có thái độ của cấp dưới. Nhưng hết lần này tới lần khác, Quách Bách Tụng chẳng phân rõ việc công việc tư, cứ bày ra thái độ trịch thượng của bề trên, cũng quên luôn xét về mặt công việc, ai mới là chính, là phó, hiện giờ còn dám quyết định cả vị trí Giải Nguyên, thậm chí đề cử hai thí sinh liền, thể như vượt quyền cấp trên vậy!

Có điều Âu Dương Tuần là người cực kỳ có giáo dưỡng, tuy trong lòng tức giận nhưng không hề thể hiện ra ngoài. Ông nhận hai bài thi rồi nói với vẻ thản nhiên:

- Mời phó chủ khảo ngồi!



Ông cố ý nhấn mạnh bà chữ phó chủ khảo, ngụ ý nhắc nhở Quách Bách Tụng chú ý tới thân phận của lão.

Quách Bách Tụng lại chẳng thèm quan tâm tới sự nhắc nhở của Âu Dương Tuần, lão ngồi xuống, hạ giọng nói:

- Trong đó có một thí sinh là Trịnh Vinh Thái.

Còn chưa xé giấy dán tên ra mà Quách Bách Tụng đã biết đó là bài thi của ai rồi ư? Ánh mắt Âu Dương Tuần lóe lên, nhìn chằm chằm lão với vẻ nghiêm khắc:

- Quách phó chủ khảo, ông vi phạm quy định rồi!

Quách Bách Tụng lại chẳng thèm để ý:

- Thân phận của Trịnh Vinh Thái khá đặc biệt, là em vợ của Thái tử điện hạ, đương nhiên phải được đối xử đặc biệt rồi!

Trước khi Âu Dương Tuần tới Dương Châu, cái tên Trịnh Vinh Thái này đã mang tới áp lực rất lớn cho ông, một vị quyền nghiêng triều chính đã từng ám chỉ với ông về chuyện này.

Ngoài ra, mấy vị đồng liêu có quan hệ cực tốt với ông cũng từng nhắc nhở, đi Tương Châu phải để ý tới người này người kia, một người trong số đó chính là Thủ tịch Châu Học Quách Bách Tụng, lão quen biết rất rộng ở Kinh Thành, người già tâm không già, danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Nếu ông đã tới Tương Châu của Quách Bách Tụng làm quan chủ khảo, hiển nhiên Quách Bách Tụng sẽ là quan phó chủ khảo, coi chừng bị lão già này cản trở trong kỳ thi khoa cử.

Một người khác cần để ý tới chính là Trịnh gia ở An Dương, đây là Hoàng thân quốc thích duy nhất ở Tương Châu, rất có thể đệ đệ ruột của Trịnh thứ phi sẽ tham gia kỳ thi Giải Thí năm nay, ông sẽ buộc phải đối mặt với một lựa chọn.

Không ngoài dự đoán, hai chuyện đồng liêu nhắc nhở ông đều xảy ra cả rồi, hơn nữa còn cùng lúc xuất hiện trước mặt ông: sự ngang ngược của Quách Bách Tụng và áp lực to lớn tới từ Trịnh gia.

Âu Dương Tuần vừa mở bài thi vừa cười nhạt nói:

- Giải Nguyên chỉ có một, phó chủ khảo lại lén đưa ta hai bài thi, quả thực làm khó ta mà!

Âu Dương Tuần đá quả bóng khó xử trở về, Quách Bách Tụng đã có chuẩn bị từ trước, lão cười cười nói:

- Trịnh Vinh Thái là đệ đệ ruột của Trịnh thứ phi của Thái tử, nếu Trịnh Vinh Thái đỗ Giải Nguyên, ta nghĩ quan gia cũng sẽ không nói gì đâu.
« Chương TrướcChương Tiếp »