- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Lịch Sử
- Hàn Môn Kiêu Sĩ
- Chương 18: Sự Kiện Bài Tập.
Hàn Môn Kiêu Sĩ
Chương 18: Sự Kiện Bài Tập.
Trong phòng học, Lý Nhị đang kể cho mọi người chuyện gã thấy quỷ ngày hôm nay rất sinh động.
- Đó quả thực là quỷ thắt cổ, cổ dài như vậy, mặc áo trắng, bụng tròn vo, là loại quỷ thắt cổ ăn no cơm rồi, đứng ở nơi đó, chỉ rõ muốn Khánh ca nhi đi cùng hắn, khiến ta sợ hãi vội vàng chạy tới học đường báo tin.
Thang Hoài bên cạnh mặt mũi tràn ngập hồ nghi, hẳn là Vương Quý đi tìm Lý Diên Khánh mới đúng, nhưng nghe miêu tả này, cũng không giống Vương Quý nha!
- Lý Nhị, con quỷ kia rốt cuộc có bắt Khánh ca nhi hay không?
- Không biết! Ta có nhìn lại, nhưng không thấy Khánh ca nhi, quỷ cũng không thấy.
- Vậy thì đã bị bắt đi, Lý Nhị, nhanh đi nói cho cha hắn biết cứu người!
Lý Nhị gãi đầu, dường như cha Khánh ca nhi tới huyện, vậy phải làm sao bao giờ?
Đúng lúc này, có người hô một tiếng:
- Khánh ca nhi trở về rồi.
Đám học sinh cùng lao tới cổng, thấy Lý Diên Khánh và Vương Quý nghênh ngang đi vào trong viện. Vương Quý khoác vai Lý Diên Khánh giống như huynh đệ thân thiết, tiệm tạp hóa trong trấn nhỏ là nhà gã mở, khôi giáp giấy và binh khí đều gửi vào tiệm tạp hóa.
Một đao của Lý Diên Khánh kia khiến gã tâm phục khẩu phục, hai người lại trở thành bằng hữu tốt.
Đám người cười ha ha:
- Lý Nhị, quỷ thắt cổ đâu?
Lý Nhị nháy mắt mấy cái, tự cho là thông minh hô:
- Ta biết rồi, nhất định là Quý Thiên Vương cứu được Khánh ca nhi.
Lúc này bên cạnh truyền đến từng tiếng ho khan, chỉ thấy Diêu sư phụ mặt mũi nghiêm nghị chắp tay đi tới, học sinh sợ hãi vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình.
Mặt Lý Nhị trở nên trắng bệch, lúc này gã mới nhớ tới bài tập tối qua bản thân chưa làm xong, vốn định đến sớm một chút làm trong học đường, kết quả quên mất.
Đám học sinh vội vàng đặt bài tập lên mặt bàn phía trước, nhanh chóng xếp thành một chồng cao, Lý Diên Khánh và Vương Quý cũng bước nhanh tới, đặt bài tập của mình lên bàn.
Lý Diên Khánh trở lại ghế ngồi của mình, lại phát hiện trên bàn xuất hiện một cái ly bằng ống trúc nhỏ.
- Là ta tự mình làm.
Nhạc Phi bên cạnh thản nhiên nói.
Trên bàn mỗi người đều có một vật chứa nước nhỏ, dùng để mài mực, duy chỉ Lý Diên Khánh không có. Lý Diên Khánh cầm ống trúc nhỏ chế tác đơn giản nhưng lại rất thực dụng này lên, cười nói:
- Cảm ơn.
Nhạc Phi gật đầu, khuôn mặt lại khôi phục vẻ nghiêm túc, chăm chú nghe sư phụ giảng bài.
- Tất cả mọi người nghe đây!
Phía trước truyền đến giọng nói nghiêm nghị của sư phụ Diêu Đỉnh, lực chú ý của Lý Diên Khánh cũng bị hấp dẫn tới.
- Ta nghe được có người phàn nàn hôm qua ta bố trí quá nhiều bài tập, biết ta trả lời thế nào không? Câu trả lời của ta rất đơn giản, nếu ta phát hiện có người chưa hoàn thành bài tập ngày hôm qua, ta sẽ xử phạt gấp mười, không chịu nhận xử phạt thì thu dọn đồ đạc rời khỏi học đường cho ta, đừng trở về nữa!
Lý Diên Khánh quay đầu nhìn Lý Nhị một chút, gã cũng nghiêm trang ngồi đó, đôi mặt lại đảo quanh.
‘Không phải tiểu tử này nói chưa làm xong bài tập sao? ’ Lý Diên Khánh thầm nghĩ.
- Hôm nay ta muốn tới huyện một chuyến, có thể buổi chiều mới có thể trở về.
Trong phòng học lập tức reo hò, nhất là Lý Nhị, kích động đến mức gần như muốn nhảy lên bàn.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Các ngươi không nên vui mừng quá sớm!
Diêu Đỉnh kịp thời ngăn cản đám học sinh reo hò, lời tiếp theo như giội nước lạnh vào lòng mọi người.
- Trong khoảng thời gian ta không ở học đường, viết mười lần Luận Ngữ đã học qua, ta trở về kiểm tra, chưa hoàn thành phát một trăm lần!
Diêu Đỉnh ôm túi bài tập trên bàn rời đi, trong phòng học không có tiếng reo hò, mỗi người đều yên lặng lấy giấy bút bắt đầu viết chữ. Nói đùa, còn nhiều gấp đôi bài tập ngày hôm qua, ai chịu nổi?
- Khánh ca nhi!
Lý Nhị vẻ mặt cầu xin nói với Lý Diên Khánh:
- Lần này ta chết chắc rồi.
- Ta còn tưởng rằng ngươi nói đùa chứ!
- Không có nói đùa, thực sự chưa làm xong, vốn định tới học đường sớm làm bài.
Lý Nhị khϊếp đảm nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh:
- Vốn trông cậy vào ngươi có thể giúp đỡ.
Lúc này Lý Diên Khánh mới nghĩ tới bản thân đi luận võ trước với Vương Quý:
- Vậy ngươi còn thiếu bao nhiêu?
- Còn thiếu ba lần!
Lý Diên Khánh bó tay rồi, kỳ thực hết thảy chỉ chép năm lần Luận Ngữ đã học, cũng không có bao nhiêu, đoán chừng hôm qua tiểu tử này không viết gì trong học đường, đều là viết buổi tối, cho nên mới không hoàn thành được.
Lý Diên Khánh viết chữ rất nhanh, lại giỏi bắt chước, mấy bài Luận Ngữ với hắn mà nói chỉ là chuyện một hồi, nhưng vấn đề là, nếu như hắn viết thay gã, thì phải giao thế nào?
Lý Diên Khánh chần chờ một chút nói:
- Ta có thể viết thay ngươi, nhưng bài tập đã lấy đi, làm sao bây giờ?
Lý Nhị ấp úng nói:
- Biện pháp thì có, chỉ là người bình thường không dám làm.
Đầu óc Lý Diên Khánh suy nghĩ thực nhanh, lập tức hiểu được ý của Lý Nhị:
- Không phải là ngươi định nói, vụиɠ ŧяộʍ tiến vào phòng sư phụ chứ!
Lý Nhị gật đầu:
- Trước kia đã có người làm qua.
- Ai?
Lý Nhị bĩu môi về phía Vương Quý và Thang Hoài, lại thấp giọng nói:
- Trong học đường này ngoại trừ hai người họ, không ai dám làm loại chuyện này.
- Không phải là tiểu tử ngươi muốn để ta làm thay ngươi chứ!
- Khánh ca nhi, hôm nay ta đặc biệt mang nhiều hơn ba cái bánh thịt.
Lý Diên Khánh mang theo ba cái bánh bao không, buổi sáng hắn đã ăn hai cái, chỉ còn lại một cái, hiện giờ bụng đã đói sôi ùng ục, tiểu tử Lý Nhị này bắt được nhược điểm của hắn, hiển nhiên sớm có dự mưu.
Lý Diên Khánh nghĩ tới Diêu lão sư tới huyện, nguy hiểm không lớn, liền hung hăng đá hắn một cước phía dưới:
- Vậy thì một lời đã định!
Mặc dù Lý Nhị bị đá một phát, nhưng vẫn không nhịn được mặt mày hớn hở:
- Viết chữ để bản thân ta, làm phiền ngươi đưa vào giúp ta.
Nói đùa, xử phạt gấp mười! Còn muốn Lý Quang Tông gã sống hay không.
Nói chung, làm bài vội nhanh hơn làm bài tập nhiều, Lý Nhị chỉ dùng một khắc liền làm xong bài tập thiếu, vụиɠ ŧяộʍ đưa cho Lý Diên Khánh:
- Ngươi có thể lấy cớ đi nhà xí.
Nhạc Phi bên cạnh nghe được hắng giọng một cái, tự nhủ:
- Quân tử thận độc, bất khi ám thất.
Lý Diên Khánh quay đầu cười nói:
- Ngũ ca đã đọc Trung Dung à?
Mặt Nhạc Phi đỏ lên, dưới yêu cầu nghiêm khắc của ngoại tổ phụ, việc học của gã sớm đã vượt qua học sinh trong học đường, gã không nói thêm lời, tiếp tục chăm chú viết chữ của mình.
Lý Diên Khánh lấy cớ đi nhà xí chạy ra khỏi phòng học, nhanh chóng tới trước gian phòng của sư phụ, cửa sổ khép, hắn nhẹ nhàng mở cửa sổ ra nhảy vào.
Phòng của Diêu sư phó là phòng trong, trong ngoài mỗi loại một gian, bên ngoài là thư phòng, bên trong chính là phòng ngủ, bài tập bọn hắn nộp ở trên bàn nhỏ bên ngoài.
Lý Diên Khánh nhanh chóng tìm tới túi bài tập của Lý Nhị, nhét bài tập vừa bổ sung vào trong. Hắn quay người vừa muốn đi, lại phát hiện một câu đối kỳ quái treo trên tường đối diện mình, cũng chỉ có hoành phi, hai bên đều là giấy trắng, dường như còn chưa nghĩ ra.
Lý Diên Khánh luôn rất hứng thú với câu đối, thấy hoành phi viết: Độc thư hà vị?
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, lập tức nghĩ tới câu đối, rất thích hợp hoành phi này, trong lúc nhất thời hắn ngứa tay khó nhịn, liền nâng bút viết câu đối này lên một tờ giấy bên bàn:
Độc thư thủ chính, độc dịch thủ biến, độc tao thủ u, độc trang thủ đạt, độc hán văn thủ kiên, tối hữu vị quyển trung tuế nguyệt
Dữ cúc đồng dã, dữ mai đồng sơ, dữ liên đồng khiết, dữ lan đồng phương, dữ hải đường đồng vận, định tự xưng hoa lý thần tiên.
Lý Diên Khánh nhét giấy trắng viết câu đối này vào trong túi bài tập của mình, nhưng đi vài bước, hắn lại thay đổi chủ ý, lại lấy giấy trắng ra, đặt lên bàn của sư phụ.
…
Trên tường rào học đường, Lý Diên Khánh thoải mái hưởng thụ ba chiếc bánh thịt ngon lành, bánh thịt hôm nay làm bằng thịt dê mới, ngon hơn gấp mười bánh nhân thịt muối ngày hôm qua, lại thêm sợi gừng và hành lá trừ đi vị tanh, đây là món ngon nhất mà hắn được ăn từ khi tới triều Tống.
- Nếu không phải hôm nay ta mạo hiểm, ngươi coi như thảm rồi, nghĩ lại! Phạt viết năm mươi lượt!
Lý Diên Khánh vừa hưởng thụ món ăn, đồng thời không quên chiếm lĩnh đạo nghĩa.
Lý Nhị vô cùng cảm kích trong lòng, gã cảm thấy ba cái bánh thịt không đủ biểu đạt lòng cảm kích của mình, lại lấy một cái giấy bọc trong lòng mình ra:
- Khánh ca nhi, nếm thử kẹo mạch mật ong cữu cữu ta mang tới từ nội thành, phường đường Vương Ký ngon nhất.
Kẹo mạch mật ong quả thực ánh vàng mê người, chỉ là phía trên có hai dấu ngón tay đen của Lý Nhị, Lý Diên Khánh không khỏi nhướng mày.
Lúc này, Vương Quý ở xa vẫy tay với Lý Diên Khánh:
- Khánh ca nhi, ra ngoài đi dạo một chút!
Lý Diên Khánh ở trong học đường khó chịu một buổi sáng, sớm muốn ra ngoài một chút. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống tường, chạy như bay tới chỗ hai người Vương Quý và Thang Hoài.
- Chờ ta một chút!
Lý Nhị chật vật bò xuống tường, cũng vội vàng đuổi theo.
- 🏠 Home
- Xuyên Không
- Lịch Sử
- Hàn Môn Kiêu Sĩ
- Chương 18: Sự Kiện Bài Tập.