Chương 104: Cầu Trợ Khẩn Cấp.

- Tộc trưởng tìm được biện pháp giải quyết chưa?

Lý Diên Khánh lo lắng hỏi thăm.

- Ta bỏ qua một ngàn quan tiền chuẩn bị trên dưới, phía quân đội mới miễn cưỡng đồng ý tạm thời giải trừ niêm phong lương thực, nhưng yêu cầu chúng ta phải chở lương thực đi trong vòng năm ngày, nếu không sẽ bị trực tiếp tịch thu.

Lý Văn Hữu xoa tay, lo lắng bất an nói:

- Phía kinh thành có quy định thời gian, quân đội lại yêu cầu chúng ta xử lý lương thực trong vài ngày, mà trong tay chúng ta lại không có một chiếc thuyền nào, hai ngày này ta tìm quan hệ khắp nơi, kết quả đều vấp phải trắc trở, cuối cùng rốt cuộc đạt được một tin tức, đội tàu của Vương Vạn Hào có thể chuyển lương, sáng sớm nay ta liền tới Vương gia.

- Đội tàu của Vương gia không bị quân đội mạnh mẽ trưng thu sao?

Lý Diên Khánh khó hiểu.

Lý Văn Hữu cười khổ một tiếng, trước kia gã luôn chế giễu Vương Vạn Hào tốn món tiền khổng lồ cho quân đội được không bằng mất, nhưng hiện giờ xem ra Vương Vạn Hào quả thực có dự kiến trước, nhìn càng xa hơn gã.

- Đây chính là chỗ khôn khéo của Vương Vạn Hào, đội thuyền của hắn trực thuộc danh nghĩa quân đội vùng ven, bản thân là đội tàu quân đội, đương nhiên sẽ không bị trưng thu. Lúc này họ lại có thể thông suốt, toàn bộ Tương Châu có thể lên đường chỉ có năm mươi chiếc thuyền hàng của Vương gia.

Hôm nay ta tới Vương gia chính là mượn thuyền của Vương Vạn Hào, biết được hắn còn hai mươi chiếc thuyền chưa sử dụng, vừa vặn đủ cho chúng ta chuyển hai vạn thạch lúa mạch, vốn Vương Hạn Hào đap sứng, nhưng Trương Quân Bảo lại xuất hiện vào lúc này, kết quả chuyện liền thay đổi.

- Vì sao?

Trong lòng Lý Diên Khánh siết lại.

Lý Văn Hữu trầm thấp thở dài:

- Chuyện còn phải nói đến mười năm trước. Mười năm trước Tương Châu đại hạn, mương ngăn nước Vĩnh Tế cạn thấy đáy, nương canh tác gần như khô cạn, biến thành tia nước nhỏ. Đất đai của Trương gia ở thượng du, đất đai Lý gia ở hạ du, Trương gia cắt đứt nguồn nước, dù phụ thân ta tới cửa cầu khẩn thế nào, Trương gia đều không đáp ứng, kết quả hai gia tộc cướp nước đánh nhau, chết năm hậu sinh, Trương gia hai người, Lý gia ba người, hai nhà cứ kết thù như vậy, hiện giờ quan hệ mặt ngoài của hai nhà dường như không có vấn đề, nhưng đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài!

Lý Diên Khánh giật mình, hắn chưa hề nghe người khác nói tới chuyện này. Lúc trước Tộc trưởng và Trương Quân Bảo còn tươi cười chào hỏi nhau nữa! Không nghĩ tới giữa hai gia tộc Lý Trương lại còn ẩn giấu một đoạn huyết cừu như vậy.

- Tộc trưởng nói là… chẳng lẽ Trương Quân Bảo thừa cơ bỏ đá xuống giếng sao?

Lý Văn Hữu gật nhẹ đầu, trên mặt để lộ thần sắc phẫn hận khó mà ức chế:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Hôm nay là ngày đầu tiên Vương gia mời khách, Trương Quân Bảo cũng tới. Hắn nghe nói ta muốn hỏi Vương gia mượn thuyền, hắn cũng lập tức đưa ra ý mượn thuyền. Hắn nói muốn chuyển một số vải vóc tới Biện Kinh, rõ ràng là thừa cơ đâm sau lưng ta một đao. Chỉ là Vương gia và Trương gia có quan hệ lợi ích rất sâu sắc, mặc dù ta mượn thuyền trước, nhưng Vương Vạn Hào lại không muốn bởi vậy mà đắc tội Trương gia, hắn biểu thị trung lập, hai nhà ai cũng không cho mượn, Trương gia không có tổn thất gì, chúng ta lại thảm rồi.

- Tộc trưởng cứ việc nói thẳng đi! Cần ta làm gì?

Lý Diên Khánh cũng dứt khoát hỏi.

Lý Văn Hữu nâng chén trà lên, tinh tế nhấp một ngụm trà nóng, mới chậm rãi nói:

- Cháu trai Vương Vạn Hào thi huyện trúng hạng chín, hắn đặc biệt bày tiệc rượu ba ngày để chúc mừng.

Lý Diên Khánh hiểu được:

- Tộc trưởng là để ta đi nói một câu về việc này với Vương Quý, để Vương Quý đi khuyên tổ phụ của hắn?

- Chính là ý này, ngày mai mới là ngày mời khách chính thức của Vương gia, Vương Vạn Hào cũng mời ngươi đi, ngày mai dù thế nào ngươi cũng phải để Vương Quý thuyết phục tổ phụ hắn cho chúng ta mượn đội tàu, tối ngày mai ta theo thuyền tới An Dương ngay trong đêm, thời gian còn có thể kịp được.

Lý Diên Khánh đương nhiên hiểu được tình huống khẩn cấp, lập tức gật đầu đáp ứng:

- Ngày mai ta đi sớm một chút.

Lý Văn Hữu còn muốn đi tới hai hộ có thuyền khác để thử thời vận, liền sốt ruột đứng dậy muốn rời đi. Lý Diên Khánh đi theo đưa gã ra khỏi cửa lớn.

Lý Văn Hữu ngồi lên xe ngựa, kéo màn xe áy náy nói với Lý Diên Khánh:

- Theo lý, ta hẳn là chúc mừng ngươi thi huyện được giải nhất trước, sau đó bày rượu ăn mừng giống như Vương Vạn Hào, nhưng hiện giờ chuyện này lửa sém lông mày, ta tạm thời không để ý tới ngươi.

- Ta không có chuyện gì.

- Vậy được rồi! Ngày mai chúng ta gặp lại.

Xe ngựa khởi động, chạy vội vào trong bóng tối. Mãi đến khi xe ngựa biến mất không thấy gì nữa, lúc này Lý Diên Khánh mới trở về phòng. Hắn ngồi xuống chỗ ngồi của mình, trầm tư ngày mai nên đưa ra việc này với Vương Quý thế nào. Lúc này, Hỉ Thước bưng một bát trà nóng tới cho hắn.

Lý Diên Khánh nhấp một ngụm trà hỏi:



- A tỷ ngươi thế nào rồi?

- Nàng đã ngủ rồi, chuyện hôm nay khiến A tỷ sợ hãi.

Lý Diên Khánh gật đầu:

- Hai ngày này Tộc trưởng bận rộn nhiều việc, không có thời gian chú ý tới nàng, nàng cứ tạm thời ở lại chỗ ta một thời gian ngắn, chờ Tộc trưởng qua thời gian bận rộn này, ta sẽ cầu tình thay nàng, nàng có thể đi về.



Sáng hôm sau, Lý Diên Khánh cưỡi lừa đi tới thôn Thang Vương. Thôn Thang Vương là thôn trang lớn nhất xã Hiếu Hòa, có hơn ba trăm hộ, trong đó có Thang gia và Vương gia trong bốn thân hào nông thôn lớn của xã Hiếu Hòa. Lần này Vương Quý thi huyện đỗ hạng chín, tổ phụ gã là Vương Vạn Hào mừng rỡ như điện, bày rượu ba ngày khoản đãi bằng hữu và hương dân cùng thôn.

Hôm nay là ngày thứ hai Vương gia mời khách, cũng là ngày chính, người tới cơ bản đều là nhân vật có mặt mũi ở xã Hiếu Hòa. Tân khách đang tập trung trước cổng chính của Vương gia, Vương Vạn Hào tự mình dẫn mấy con trai đón khách ở cửa ra vào.

Một thân hào nông thôn mặc áo gấm màu đen bước nhanh tới, đưa cho Vương Vạn Hào một phần lễ vật dùng lụa đỏ bọc lấy:

- Chúc mừng lệnh tôn thi đỗ, đây là chút lễ mọn của ta, bày tỏ kính ý!

- Đâu có! Đâu có! Nghiêm lão đệ quá khách khí rồi, đi đường vất vả, mau mời vào trong phòng uống trà nghỉ ngơi!

Vương Vạn Hào vội để con trai út đưa khách vào sân.

- Chúc mừng! Chúc mừng!

Một vị khách lại tới, cười rạng rỡ hành lễ. Vương Vạn Hào cười tiến tới đón, thân thiết vỗ cánh tay gã, hai người hàn huyên vài câu, cười to một hồi. Vương Vạn Hào tự mình đưa khách vào sấn.

Từ trên xuống dưới già trẻ nhà họ Vương, bận rộn từ trong ra ngoài.

Nhưng nhân vật chính ngày hôm nay, tiểu quan nhân Vương Quý lại rơi vào nhàn rỗi. Gã cầm một bộ cung tên trong tay, cùng Thang Hoài đi săn bắn chim trong rừng cây cửa thôn. Lần này Vương Quý thi tên bắn mười trúng chín, sáng tạo thành tích cao nhất cuaru gã, cũng khiến lòng tin của gã tăng nhiều, cả ngày cầm cung tên đi dạo khắp nơi.

Trong rừng cây, Vương Quý nhắm một con gà rừng trên ngọn, vυ"t một tiếng, mũi tên bay tới, chuẩn xác bắn thủng thân thể gà rừng, gà rừng rơi xuống từ trên cây.

Một tiểu nương tử vui vẻ chạy tơi: