Chương 103: Trượng Nghĩa Cứu Người. (2)

- Phu nhân phân phó, không cho phép nàng bước vào Lý phủ một bước, tiểu quan nhân, chúng ta lực bất tòng tâm.

Lý Diên Khánh hừ một tiếng, vừa rồi rõ ràng có thể nhúng tay lại thấy chết mà không cứu, lúc này vẫn mặc kệ, đại quản gia này làm rất xứng chức!

- Phu nhân có đây không?

- Rất xin lỗi, phu nhân và lão gia cùng tới Vương gia uống rượu, phải ban đêm mới có thể trở về.

Lý Diên Khánh không thể làm gì, đánh phải mang tiểu nương tử này về nhà rồi nói. Hắn thấy giày của Đại Nhan cũng đã rơi mất, để trần một chân, liền đưa giày Hỉ Thước mua cho nàng:

- Đây là giày muội muội ngươi mua cho ngươi, ta vừa vặn đưa tới cho ngươi, trước đi vào đi!

- Nô gia tạ ơn… ân cứu mạng của tiểu quan nhân!

Đại Nhạn thút thít nhận giày, chậm rãi đi vào, vịn vách tường đứng lên.

Lúc này, Lý Diên Khánh dắt con lừa tới nói với nàng:

- Đi theo ta! Trước tiên ở cùng muội muội của ngươi hai ngày, sau đó ta cầu tình thay ngươi, để phu nhân thu ngươi trở về.

Đại Nhạn cảm kích trong lòng, liền gật đầu, lau nước mắt chậm rãi đi theo Lý Diên Khánh về thôn Lý Văn.

Lý Diên Khánh mang theo Đại Nhạn đi vào cửa nhà. Hỉ Thước sớm chờ ở cửa ra ngoài rốt cuộc nhận ra người sau lưng tiểu quan nhân lại là tỷ tỷ của mình. Nàng thấy tỷ tỷ tóc tai bù xù, không khỏi sợ hãi, vội vàng chạy tới:

- A tỷ, đã xảy ra chuyện gì?

Đại Nhạn rốt cuộc nhìn thấy người thân của mình, nàng một tay ôm chặt lấy muội muội, nghẹn ngào khóc rống lên. Hỉ Thước sợ hãi trong lòng, vội vàng thấp giọng an ủi A tỷ.

Lúc này, Cố tam thẩm sát vách mang theo hai cái l*иg gà mới tới, nàng nhìn Đại Nhạn một chút, tóc tai bù xù, liền thấp giọng hỏi Lý Diên Khánh:

- Khánh ca nhi, nàng là ai vậy? Xảy ra chuyện gì?

Lý Diên Khánh cười khổ một tiếng:

- Là tỷ tỷ của Hỉ Thước, cha nàng muốn bán nàng cho Di Xuân Viện, vừa vặn bị ta cứu được.

Cố tam thẩm không muốn nghe thấy Di Xuân Viện nhất, nàng lập tức nhíu mày, giận không kềm được nói:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Đều là đám đàn ông thối không cần mặt mũi, không có bản sự liền bắt nạt vợ con mình, nếu hắn dám tới nơi này, xem ta thu thập hắn thế nào!

Cố tam thẩm lập tức rất đồng tình với Đại Nhạn, tiến tới khuyên nhủ:

- Tiểu nương tử đừng sợ, Khánh ca nhi là người tốt, ngươi cứ an tâm ở lại, hắn nhất định sẽ xử lý giúp ngươi, ngươi yên tâm! Nếu như phụ thân vô lương tâm của ngươi dám dẫn người đến, đại thẩm sẽ động viên người toàn thôn tới bảo vệ ngươi.

Đại Nhạn càng thêm cảm động trong lòng, quỳ xuống dập đầu nức nở nói với Cố tam thẩm:

- Tạ ơn A thẩm bảo vệ!

Cố tam thẩm vội vàng ném l*иg gà, đỡ Đại Nhạn đứng lên, lại quan sát cẩn thận một chút, không khỏi tán dương:

- Tiểu nương tử rất xinh đẹp, về rửa mặt một chút, có thời gian A thẩm trở lại thăm ngươi.

Hỉ Thước đỡ A tỷ vào nhà, Cúc tẩu cũng hiểu được đại khái, vội vàng đi nấu nước rửa mặt cho nàng. Cố tam thẩm cười híp mắt nhìn Đại Nhạn đi vào sân, nàng không tự chủ được nhớ tới con trai của mình. Vừa nàng rồi còn nghe Trụ Tử phàn nàn không cưới được nàng dâu, chuyện tốt này không phải đã tới rồi sao?



Chuyện phát triển nhanh hơn tưởng tượng của Lý Diên Khánh, lúc hoàng hôn, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới, dừng lại trước cửa nhà Lý Diên Khánh. Xa phu nhảy xuống xe ngựa, mở cửa xe đỡ Tộc trưởng Lý Văn Hữu ra.

Da Lý Văn Hữu đen hơn, rõ ràng cũng gầy hơn, gã mặc áo choàng trên người vốn giống như một hạt đậu ngâm nước, bây giờ lại rộng thùng thình trên người, ngay cả mũ cũng đội ngược, nhưng mặt mũi gã ngập tràn lo lắng, không để ý tới hình tượng của mình, chỉ vào Trung thúc ra đón gã nói:

- Nhanh bảo Khánh nhi tới gặp ta!

Lúc này, Lý Diên Khánh bước nhanh ra ngoài, vừa trông thấy Tộc trưởng, hắn thiếu chút nữa không nhận ra, liền vội vàng tiến tới đỡ Lý Văn Hữu:

- Tộc trưởng bước chậm một chút!

Nhìn thấy Lý Diên Khánh, Lý Văn Hữu thở ra nhẹ nhàng:

- Ta chỉ sợ đêm nay ngươi không ở nhà, sẽ làm hỏng chuyện lớn.

- Tộc trưởng, đã xảy ra chuyện gì?

- Ngoại trừ Thương hội, còn có thể có chuyện gì. Phụ thân ngươi nóng vội đến độ mấy ngày nay ăn uống không ngon, ngươi lại ở nhà ung dung thảnh thơi, còn bênh vực kẻ yếu, chẳng lẽ ngươi thực sự rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?



Trong giọng nói của Lý Văn Hữu mang theo vẻ bất mãn. Lý Diên Khánh không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám mạnh miệng, liền cực kỳ lo lắng mời Tộc trưởng tới phòng khách, lại phân phó Cúc tẩu nấu một bát trà tới.

Lý Văn Hữu nóng vội vỗ bàn:

- Đừng có trà cái gì nữa, hai ngày này ta uống nước cũng thấy lửa, ngươi cũng nhanh ngồi xuống đi! Để ta nói xong chuyện lớn.

Lý Diên Khánh cũng không dám nhắc tới chuyện Đại Nhạn, vội vàng ngồi xuống rửa tai lắng nghe.

Lý Văn Hữu ngửa đầu nhắm mắt lại, để nội tâm lo lắng của mình bình tĩnh trở lại, qua một hồi lâu gã mới nói:

- Hiệu lương Tào Ký kinh thành là khách hàng lớn nhất của chúng ta, đầu năm hắn đặt hai vạn thạch lúa mì với chúng ta, mỗi thạch hai trăm năm mươi văn, hết thảy năm ngàn lạng bạc, cũng đã thanh toán hai ngàn lạng bạc đặt cọc với chúng ta, chúng ta nhât sđịnh phải chuyển lúa mì tơi Biện Kinh trong ngày 25 tháng 2, nếu như lệch thời gian, họ không chỉ không nhận hàng, chúng ta còn phải trả gấp đôi tiền đặt cọc.

Hôm nay là mùng mười tháng hai, chỉ còn lại nửa tháng, Lý Diên Khánh vội vàng hỏi:

- Vậy hiện giờ lúa mí ở đâu?

- Còn trong kho hàng An Dương!

- Hả!

Lý Diên Khánh giật nảy mình.

- Thời gian còn kịp không?

- Nếu kịp phụ thân ngươi làm sao lại gấp đến độ ăn không ngon chứ? Từ An Dương đên Biện Kinh đội tàu nhanh nhất cũng cần mười ngày, nhưng hiện giờ chung ta ngay cả bóng thuyền cũng không có, ngươi nói có gấp hay không!

Lý Diên Khánh không tiếp tục hỏi nhiều, đội thuyền của họ chắc chắn xảy ra chuyện, nếu không Tộc trưởng sẽ không gấp tới mức như vậy, hắn khắc chế vô số nghi vấn trong lòng, kiên nhẫn nghe Tộc trưởng nói tiếp.

Lúc này, Cúc tẩu bưng hai bát trà tới. Lý Văn hữu tỉnh táo lại, nhấp một hớp trà nóng, liền buông bát trà xuống tiếp tục nói với Lý Diên Khánh:

- Đội thuyền của chúng ta hẳn là mười ngày trước vận lương xuôi nam, nhưng hết lần này tới lần khác đúng vào thời điểm mấu chốt này, đội thuyền của chúng ta bị quân đội cưỡng ép trưng thu. Quân đội nói là quân Liêu có hành động khác thường, có thể phải đánh trận, không chỉ riêng thuyền của chúng ta, tất cả thuyền dân huyện An Dương đều bị trưng thu. Chúng ta không tìm thấy thuyền vận chuyển lương thực tại An Dương, ta không thể làm gì khác hơn là trở về nghĩ biện pháp.

Lý Diên Khánh cực kỳ hiểu vì sao Tộc trưởng lo lắng như vậy, năm năm qua họ làm ăn lương thực trải qua khó khăn trắc trở, hao tổn rất nhiều tâm huyết mới làm được, mắt thấy cuộc làm ăn sẽ đi lên con đường lớn, lại xảy ra chuyện như thế, nếu xử lý không tốt, tâm huyết năm năm của họ đều sẽ chảy theo dòng nước.

Lúc này, Lý Văn Hữu nghi ngờ trong lòng:

- Thật ra trong này còn có chuyện kỳ quặc, không biết ai âm thầm mật báo với quân đội, vu hãm chúng ta tự bán quân lương, kết quả quân đội tới cửa niêm phong nhà kho của chúng ta, còn muốn tịch thu toàn bộ hai vạn thạch lương thực của chúng ta.