Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàn Môn Kiêu Sĩ

Chương 1: Mưa Gió Mùa Thu?

Chương Tiếp »
Khi vó ngựa quân Kim đạp vỡ từng lớp băng cứng trên sông Hoàng Hà, thì hắn bất ngờ xuất hiện ở cái thời đại phồn hoa tươi đẹp như trong bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ* này.

Đại thần Cao Nguyệt thì chắc là không cần phải giới thiệu rồi, tùy thuộc vào đọc giả có thích văn phong hay bố cục truyện của lão thôi… Xin mời… [/I]

(Thanh Minh Thượng Hà đồ là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.) [/I]

Một trận mưa thu đã rơi suốt mười ngày, mưa không lớn, mang theo chút lạnh cuối thu, phủ xuống vùng quê mênh mông bát ngát.

Từng đám mây xám đậm đè ép mặt đất, đã cuối thu rồi, từng mảnh rừng cây đều đã trọc, mưa thu rửa sạch gốc cây già, mùa thu vô tình lột đi quần áo xinh đẹp của chúng, khiến chúng buồn rầu đứng đó, cỏ rêu màu nâu che kín nếp nhăn thật sâu trên vỏ cây.

Trận mưa thu kéo dài mười ngày này cũng khiến mặt đất trở nên rất lầy lội, ngay cả trên qua nđạo cũng tràn ngập vũng nước và bùn nhão đυ.c ngàu, khiến người qua đường đi lại khó khăn, chỉ dựa vào súc vật kéo mới có thể miễn cưỡng qua lại chậm rãi trên quan đạo lầy lội.

Nơi này là Thang Âm Huyện thuộc phía tây Hà Bắc vương triều Đại Tống, một quan đạo bằng phẳng rộng lớn xuyên qua huyện, bình thường người đi trên quan đạo nam tới bắc đi, cực kỳ náo nhiệt, nhưng dưới sự trêu chọc của ông trời, quan đạo lúc này rất khó thấy được người qua đường.

Phía đông quan đạo là ruộng lúa mạch mênh mông, ruộng lúa đã sớm thu hoạch, trên ruộng khắp nơi trụi lủi, đống rạ hình người ở khắp nơi, xa hơn có thể trống thấy guồng nước cực lớn, có guồng nước thì có dòng sông, nước canh tác phía dưới guồng nước lặng yên chảy về đông, cuối cùng rót vào mương Vĩnh Tế rộng rãi.

Ngoài vài dặm phía tây quan đạo, một thôn trang không lớn không nhỏ bao phủ trong sương mù mờ mịt.

Trên quan đạo trống rỗng rốt cuộc xuất hiện một nam tử, người này ước chừng ba mươi tuổi, mặt mày hơi thanh tú, gương mặt vàng gầy gò, chẳng qua tin tưởng nếu như được ăn cơm no, màu da trên mặt gã có lẽ còn trắng hơn rất nhiều cô nương, xem ra cũng không phải anh nông dân thô lỗ loay hoay việc nhà nông, mà là một người đọc sách.

Gã không có dù, thân hình gầy yếu đơn bạc run lên trong gió gió lạnh vào đông, hắn chỉ có thể ôm hai tay trước ngực, cố gắng dùng bạch lương sam bó chặt thân thể giống hệt cao lương kia, chậm rãi đi từng bước về phía thôn trang đối diện quan đạo.



Thôn này tên là Lý Văn Thôn, ba bốn mươi gia đình, một nửa người trong thôn đều họ Lý, phần lớn có quan hệ huyết thống hoặc xa hoặc gần.

Nam tử vừa mới đi tới cửa thôn, bỗng nhiên vui mừng kêu ra tiếng. Gã nhìn thấy gì đó dưới một thân cây, hai chân giống như vứt bỏ chiếc túi chì nặng nề, chạy tới vô cùng nhẹ nhàng, cầm lên một con chồn hấp hối dưới cây, chồn dài chừng hai thước, da lông vẫn còn sáng.

- Ha ha, hai mươi tiền tới tay rồi!

Nam tử lập tức mở cờ trong bụng, hưng phấn đảo quanh tại chỗ.

- Lý Tróc Đao, đó là chúng ta phát hiện trước, buông ra cho ta!

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên từ sau lưng.

Nam tử đương nhiên không tên là Lý Tróc Đao, gã tên Lý Đại Khí, chữ Thành Tài. Lý Tróc Đao là tên hiệu của gã, cũng là một chiếc gai độc chọc vào lòng hắn, bị người khác gọi sau lưng suốt năm năm.

Đương nhiên, không có ai gọi gã là Tróc Đao ngay trước mặt, đều gọi gã là Đại Khí, nhưng thường thường lời trẻ con không cố kỵ, nói ngày trước mặt lời người lớn nghị luận sau lưng.

Lý Đại Khí không nhịn được, tức giận xoay người. Đứng đối diện gã là ba đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, đứa dẫn đầu là một thằng nhóc béo mặt mày dữ tợn, mặc áo ngắn gấm đen tốt nhất, chân đi giày da hươu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, rất giống một con gà chọi nhỏ mập mạp, tuy nhiên trên người dình đầy bọt nước, trên trán đổ mồ hôi, đầu bốc hơi nóng.

- Hóa ra là Phúc ca nhi, hôm nay không đến trường sao?

Khuôn mặt vốn giận dữ của Lý Đại Khí lập tức vui vẻ, eo cũng khom xuống một chút theo bản năng. Thằng nhóc béo này là con trai của Đại quản gia Lưu Thừa Hoằng, gã không đắc tội nổi.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Hai đứa trẻ theo sau cũng họ Lý, theo bối phận là cháu họ của hắn, nhưng trong ánh mắt khinh miệt của chúng nào có chút tôn kính khi nhìn thấy trưởng bối.

- Lão tử đi học hay không liên quan gì tới ngươi, buông đồ trên tay ngươi xuống, cút nhanh lên!

Hiển nhiên nhóc béo phô bày sắc mặt của cha nó ra ngoài.

Lý Đại Khí đã quen loại mắng chửi này, gã lưu luyến nhìn thoáng qua con chồn trong tay, trực giác nói cho hắn biết, con chồn này hẳn là chiến lợi phẩm của chú chó mực nhà mình, trị giá hai mươi văn tiền! Những đứa nhỏ này chắc chắn sẽ bắt nó chà đạp chết.

- Phúc ca nhi xin thương xót, tặng con chồn này cho ta!

- Thối lắm!

Nhóc béo hô to một tiếng:

- Đánh cho ta!

Ba tên ác đồng ném nắm bùn đã chuẩn bị sẵn về phía gã. Lý Đại Khí trở tay không kịp, bị bùn bắn khắp mặt mày thân thể, trong nắm bùn dĩ nhiên bọc một viên đá, đập trúng vào trán gã, máu tươi lập tức chảy ồ ồ.

Trán Lý Đại Khí đau đớn kịch liệt, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Gã hoảng loạn trong lòng, thực sự không nỡ buông con chồn, gã dùng tay che trán, vội vàng bỏ chạy về phía thôn.

- Khốn nạn, buông Hoàng Đại Tiên ra!

Ba tên ác đồng không buông tha, đuổi theo Lý Đại Khí, nắm bùn nhão hòn đá trên mặt đất ném mạnh về phía lưng gã.

Nhà của Lý Đại Khí ở góc tây nam, dùng cành cây và bùn đất bao lại thành một tường viện nhỏ cao cỡ nửa người, trong sân chỉ có ba gian nhà tranh ngả trái ngả phải.

Trong nhà diễn dịch cực kỳ sinh động hàm ngữ của câu thành ngữ nhà chỉ có bốn bức tường, căn nhà không có cửa sổ, dùng một mảnh chiếu rách rưới che gió che mưa. Chẳng qua tốt xấu có cánh cửa gỗ cũ nát, trong nhà chỉ có hai vật dụng, một chiếc rương gỗ bong hết nước sơn, sau đó là một chiếc bàn nhỏ dùng dây thừng buộc chặt chân bàn bị gãy.

Lúc này một đứa trẻ đang ngồi xếp bằng trên giường gạch, chăm chú đọc sách, nó khoảng chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ áo da dê cũ vàng.

Đứa nhỏ tóc để chỏm, lông mi đen dày, tay chân dài, tuy rằng mặt mũi chỉ khoảng năm sáu tuổi, nhưng dáng người rất cao lớn cường tráng, dường như đứa trẻ bảy tám tuổi.

Một chú chó mực to lớn ngồi bên cạnh hắn, nước miếng chảy xuống, con mắt đen bóng nhìn chằm chằm nửa chiếc bánh bao không nhân trong chiếc chén bể.

Nó thừa dịp chủ nhân nhỏ không để ý, vụиɠ ŧяộʍ vươn đầu về phía bánh bao không nhân. Miệng chó vừa tới bên cạnh chén, lại bị giọng nói của đứa nhỏ đè xuống:

- Đã cho mày ăn hết nửa cái rồi, còn chưa từ bỏ ý định!

Đứa nhỏ dùng sách gõ đầu chó cười mắng.

Chú chó mực cúi đầu xuống, thấp giọng nghẹn ngào, mắt nhỏ vẫn nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh bao không nhân.

- Được rồi! Được rồi! Lại chia cho mày một nửa.

Đứa nhỏ đặt sách lên bàn, xé nửa bánh bao không nhân, tiện tay ném ra. Chó mực lập tức nhảy xuống đất, nhưng tìm cả buổi không thấy bánh bao. Nó nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Đứa nhỏ mỉm cười chìa hai tay, hóa ra hai nửa bánh bao không nhân đều ở trong tay hắn. Chó đen tức giận ngửa đầu sủa vang, lại nhảy lên giường đất, nhào tới chủ nhân nhỏ, thè lưỡi liếʍ mặt hắn.



Bé trai cười to ha ha:

- Đừng liếʍ! Đừng liếʍ nữa! Cho mày một nửa.

Chó mực rốt cuộc ăn hết nửa cái bánh bao không nhân, cảm thấy mỹ mãn nhảy xuống giường, chạy tới sân nhỏ chơi đùa.

Bé trai tên là Lý Diên Khánh, ở một thế giới khác, hắn cũng tên là Lý Diên Khánh. Từ nhỏ hắn sống ở nông thôn xa xôi phía nam, gia cảnh cũng bần hàn giống như hiện giờ. Năm đó hắn thi đậu một học phủ nổi tiếng phía Bắc với thành tích đứng đầu tỉnh, cha già vay mượn toàn thôn mới tích đủ học phí cho hắn.

Hắn hăng hái đọc sách ở đại học, thành tích đứng đầu mỗi năm, nhưng vì cuộc sống, vì trả nợ cho cha, năm đại học thứ ba, hắn nghĩ sai làm một chuyện mất hết thể diện, lợi dụng ưu thế nổi tiếng của mình tham gia kỳ thi đại học thay người khác.

Nhưng hắn làm không chắc, lại khiến một tên học sinh nhà giàu ngay cả toán học cấp hai cũng không biết làm thi cử đứng đầu toàn khu. Chuyện bại lộ, hắn bị trường học đuổi, nhận được tin tức, hắn không có mặt mũi nào đi gặp cha già.

Hối hận chồng chất, tâm lực hao tổn quá độ, Lý Diên Khánh nằm viện bệnh không dậy nổi, không lâu sau được đưa vào phòng bệnh nặng khoa u bướu.

Có một ngày hắn tỉnh lại, phát hiện mình được người khác mò từ dưới giếng lên, lại biến thành một đứa bé trai sáu tuổi triều Tống.

Tới triều Tống hơn một tháng rồi, mặt mũi Lý Diên Khánh vẫn luôn có chút buồn bực không vui. Hắn cũng không ngại gia cảnh bần hàn, mà hắn đã quen thuộc thôn nay, quen thuộc hàng xóm chung quanh, nhưng hắn vẫn không biết vị trí của thời đại này, chỉ biết Khiết Đan man tử có Liêu quốc, hẳn là Bắc Tốc, nhưng rốt cuộc là giai đoạn nào của Bắc Tống?

Phụ thân nói cho hắn biết, hiện giờ là Chính Hòa nguyên niên, nhưng Chính Hòa nguyên niên là năm nào? Hắn vẫn không hiểu ra sao.

Mãi đến mười ngày trước, phụ thân bị hắn hỏi đau đầu rốt cuộc nói ra một tin tức quan trọng khiến hắn hiểu rõ. Mười một năm trước tiên đế băng hà, miếu hiệu gọi là Triết Tông, như vậy Hoàng đế hiện giờ có lẽ chính là Tống Huy Tông trong lịch sử.

Dĩ nhiên là những năm cuối Bắc Tống, khiến hắn làm sao vui mừng được.

Càng khiến hắn buồn bực chính là, phụ thân cầu người chung quanh mượn một đống sách cho hắn, mỗi ngày truyền thụ cho hắn khoa cử trọng yếu. Tổn thất nặng nề nhất trong đời hắn d ường như vừa mới xảy ra hôm qua, hắn thề đời này sẽ không đυ.ng vào cuộc thi gì, sẽ không tham gia thi cử gì, thế nhưng phụ thân Tống triều này lại coi khoa cử còn quan trọng hơn ông trời.

- Đây là sự thật, con không đọc sách, không tham gia khoa cử, con vĩnh viễn không có cơ hội trở nên nổi bật!

Sáng sớm hôm nay cha con hắn tranh chấp vì khoa cử, sau khi nghiêm khắc răn dạy hắn một hồi, phụ thân hắn liền vứt lại những lời này, khiến cho tâm tình hắn bực tức một ngày.

Lý Diên Khánh cẩn thận từng chút xếp lại một bản ghi nhớ kỷ niên triều Tống mà hắn sửa sang lại. Hôm nay hắn có một thu hoạch nho nhỏ, trước đó phụ thân nói cho hắn biết tiên đế băng hà mười một năm trước, từ năm tháng sỉ nhục Tĩnh Khang và Tống Huy Tông tại vị hai mươi lăm năm, hắn suy ngược tính ra năm nay hẳn là năm 1111, cách Tĩnh Khang nguyên niên mười lăm năm. Ài! Sắp nước mất nhà tan, phụ thân còn muốn ép mình tham gia khoa cử.

- Gâu! Gâu! Gâu!

Sân nhỏ bỗng nhiên một hồi tiếng chó sủa, tiếng sủa cực kỳ dồn dập. Trong lòng Lý Diên Khánh hơi kỳ quái, liền nhảy xuống giường đi ra sân.

- Đại Hắc, làm sao vậy?

Lý Diên Khánh ngồi xổm xuống bên chú chó mực, nhẹ nhàng vuốt lông cổ nó hỏi.

Đại Hắc cũng không phải con chó tùy tiện gọi, vừa hiểu chuyện lại nhu thuận, rất am hiểu bắt chuột đồng và chuột nhà, khiến cho mèo trong thôn Lý Văn đều thất nghiệp.

Ưu điểm này của nó được người trong thôn yêu thích, khiến nó ăn được cơm trăm nhà, cũng giảm bớt phiền não cho nó ăn của Lý Diên Khánh.

Hôm nay nó làm sao vậy, hơi luống cuống khác thường. Lý Diên Khánh thấy Đại Hắc đứng ở trước khe cửa dốc sức sủa ra ngoài cửa. Hắn liền đứng dậy nhìn ra ngoài từ khe cửa, hắn thoáng dựng thẳng người, lại thấy một cảnh khiến hắn tức sùi bọt mép.
Chương Tiếp »