Chương 8: Không thể xem thường

"Ngươi tên gì?" Đưa nước gạo cho hắn đút cho thiếu niên trúng đao, Đạo Hoa nhìn về phía cậu.

Cậu trầm mặc một chút, hình như không muốn nói, bất quá cuối cùng vẫn là mở miệng: "Tiêu Diệp Dương!"

Tên vừa nói ra, Đạo Hoa liền biết người này không phải đứa trẻ nhà bình thường.

Nhà bình thường sẽ không đặt tên con như vậy.

Giống như cô, mặc dù lão cha là thất phẩm huyện lệnh, nhưng sinh ra ở nông thôn, đến bây giờ còn đội cái tên "Hoa Lúa" vừa thật thà chất phác lại có chút ngốc trên người.

Đạo Hoa đem Tiêu Diệp Dương trên dưới cao thấp đánh giá một phen.

Bộ dạng mười hai tuổi, mặt bẩn bẩn, tóc y như ổ gà, quần áo trên người vừa bẩn vừa thối, từ những điều này nhìn xem, cũng không khác gì nạn dân bên ngoài.

Bất quá, từ dáng ngồi thẳng tắp kia, cùng với vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại, tiểu hài tử này hiển nhiên là được giáo dưỡng tốt.

Đạo Hoa ở một bên đánh giá Tiêu Diệp Dương, cậu cũng đã bất động thanh sắc đánh giá Đạo Hoa.

Da dẻ trắng nõn mịn màng!

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tiêu Diệp Dương về Đạo Hoa.

Đạo Hoa hiện đang là bộ dáng nam hài tử, cậu cũng tự động đem người trở thành nam hài tử, chính là, tiểu nam hài này cũng không phải rất hợp tâm ý cậu.

Theo như cậu nhìn nhận, nam hài tử lớn lên nên có bộ dáng cao lớn uy mãnh, mềm mại yếu đuối, so với nữ hài tử còn trắng nõn hơn rốt cuộc làm sao lại có chuyện này?

Tuy rằng diện mạo không phải loại cậu thích, nhưng mà lá gan thật đúng là lớn.

Động tác dùng một tảng đá đập bọn buôn người kia, không thể nói không dũng mãnh, quả cảm!

Đối với Tiêu Diệp Dương bước đầu phán đoán, Đạo Hoa chỉ vào thiếu niên trúng đao đang hôn mê, tiếp tục hỏi: "Còn hắn thì sao, hắn tên gì?"

Tiêu Diệp Dương lắc đầu: "Không biết!" Tiểu hài tử trong tay bọn buôn người đều là từ nhiều nơi khác nhau bắt được, bọn họ ở cùng một chỗ cũng không lâu, cũng không quen biết lẫn nhau.

Đạo Hoa kinh ngạc: "Các ngươi không cùng một nhóm?"

Tiêu Diệp Dương: "Không phải."

Đạo Hoa: "Vậy như thế nào các người cùng nhau chạy trốn?"

Tiêu Diệp Dương vẻ mặt trở nên có chút buồn bực: "Những người khác đều rất nhát gan, không dám phản kháng bọn buôn người, chỉ có hắn không cam lòng, tự cùng ta nghĩ cách chạy trốn."

Đạo Hoa khiêm tốn gật đầu: "Lá gan hai ngươi thật ra cũng rất lớn."

Tiêu Diệp Dương liếc mắt nhìn Đạo Hoa một cái, hỏi: "Vậy còn ngươi, ngươi tên gì?"

"Ta tên là Đạo Hoa."

"Đạo Hoa?" Tiêu Diệp Dương nhăn mày liếc mắt trên dưới đánh giá Đạo Hoa.

Như thế nào lại lấy một cái tên nữ oa?

Nhìn thấy được ánh mắt khác thường của Tiêu Diệp Dương, Đạo Hoa có chút nghi ngờ, bất quá đơn giản suy nghĩ một chút cũng hiểu được, cô hiện tại là nam oa, lấy cái tên một nữ oa, không khiến người cảm thấy kỳ quái mới là lạ.

"Khụ khụ ~"

Thiếu niên trúng đao tỉnh lại.

Vừa mở mắt, thiếu niên trong mắt tất cả đều là đề phòng, chờ thấy rõ Đạo Hoa cùng Tiêu Diệp Dương, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

"Chúng ta. Trốn ra được rồi?" Thiếu niên trúng đao nhìn Tiêu Diệp Dương, hỏi.

Tiêu Diệp Dương gật đầu.

Lúc này, thiếu niên trúng đao mới hoàn toàn yên lòng.

Đạo Hoa kiểm tra miệng vết thương của thiếu niên trúng đao một chút, lại cho hắn rắc thuốc một lần nữa: "Ta đây trước tiên giúp ngươi cầm lại máu, sau này ngươi vẫn là nên vào thành tìm đại phu cẩn thận nhìn xem, biết không?"

Thiếu niên trúng đao cảm kích nhìn Đạo Hoa: "Cám ơn." Hắn biết, hắn có thể sống sót được, ít nhiều nhờ vị tiểu huynh đệ này.

Nếu không đúng lúc hắn dùng tảng đá đập ngã bọn buôn người, cậu chỉ sợ là đã trực tiếp bị bóp chết.

Còn có thuốc cầm máu trị thương này, hẳn là không rẻ chút nào, dù sao lão đại phu thọt chân trong thôn cậu dùng thuốc so ra còn kém cái này.

Tiêu Diệp Dương trầm mặc ngồi ở một bên, liên tục nhìn vào vài cái bình sứ trong tay Đạo Hoa.

Đó là thuốc gì?

Hiệu quả cầm máu so với kim sang dược dùng trong quân doanh còn muốn tốt hơn.

Đạo Hoa nhìn về thiếu niên trúng đao: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

Thiếu niên trúng đao: "Triệu Nhị Cẩu, hai ngươi cũng có thể gọi ta là Nhị Cẩu."

Đạo Hoa gật đầu một cái, tên này trái lại thực phù hợp thẩm mỹ nông gia: "Các ngươi là như thế nào bị bọn buôn người tóm được vậy?" Hai người này đều hơn mười tuổi, theo lý mà nói hẳn là sẽ không bị lừa gạt mới đúng chứ!

Lời này vừa ra, sắc mặt hai người cũng không tốt lắm.

Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói trước, ngữ khí trầm thấp: "Quê nhà đại hạn, cha nương lén lút đem ta bán cho một hộ gia đình làm đồng dưỡng phu*, ta không muốn, trốn trở về, nửa đường thì đυ.ng phải bọn buôn người."

Đạo Hoa thở dài một hơi.

Lão bách tính ở cổ đại sống thật gian nan, cô tin tưởng cha nương Nhị Cẩu cũng không nguyện ý bán hắn, nhưng vì để tiếp tục sống, lại không thể không làm.

Ở Nhan gia thôn, cô cũng nghe được không ít chuyện vì cuộc sống mà phải bán con bán cái.

"Vậy còn ngươi? Ngươi là như thế nào bị lừa đi?" Đạo Hoa nhìn về phía Tiêu Diệp Dương.

Tiêu Diệp Dương sắc mặt thối thối, buồn cười nói: "Ta là nhân tiện bị bắt."

Tiêu Diệp Dương: "Ngày đó tâm tình ta không tốt, không biết sao tiến vào một cái ngõ nhỏ, đúng lúc nhìn thấy bọn buôn người đem một tiểu hài tử đánh hôn mê, sau đó ta cũng bị trói lại."

Đạo Hoa một lời khó nói, không biết nên bày ra biểu tình gì: "Ngươi cũng thật đủ xúi quẩy!" Này không phải như trong truyền thuyết nói vạn dặm tặng đầu người* để bán hay sao?

Đúng lúc này, Nhan Văn Đào leo lên xe ngựa.

Vừa lên đến, liền gấp gáp nói: "Bọn buôn người tìm đến rồi, hiện giờ đang ở phía sau lục soát tìm người, tổ mẫu kêu ta bảo các ngươi, ngàn vạn lần không được lên tiếng."

Lời này vừa nói ra, Đạo Hoa, Tiêu Diệp Dương, Triệu Nhị Cẩu ba người trong lòng căng thẳng.

Đạo Hoa nhấc lên một góc mành xe, cẩn thận nhìn về phía sau.

Chỗ bọn họ dừng lại, điểm đến là một quán rượu quen đường.

Xung quanh không chỉ có bọn họ, còn có người của tiêu cục, cùng với nhiều khách nhân khác.

Giờ phút này, hai tên tráng hán hùng hùng hổ hổ đang lần lượt khám xét từng người, liền ngay cả xe ngựa người khác cũng muốn lục soát.

Nhìn bộ dạng bọn hắn nếu không tìm được người nhất định không bỏ qua, Đạo Hoa buông mành xe, mặt mũi nhăn nhó lại.

Tiêu Diệp Dương đánh giá bên trong xe ngựa, căn bản không có chỗ để trốn, nghĩ nghĩ, liền nói: "Nếu không, chúng ta vẫn là nên xuống xe, nếu bị bọn buôn người phát hiện, ta sợ bọn chúng sẽ giận chó đánh mèo lên các ngươi."

Những người cứu bọn hắn này, người thì già, người thì nhỏ, căn bản không phải không phải đối thủ của bọn buôn người.

Đạo Hoa trực tiếp phủ định: "Bây giờ xuống xe đã muộn rồi, các ngươi vừa xuống, bọn họ sẽ phát hiện ra ngay."

Nhan Văn Đào trong lòng khẩn trương, trán đổ đầy mồ hôi: "Tổ mẫu nói, chỉ cần các ngươi không lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì. Cho dù nói thế nào, chúng ta đều là đi cùng với người của tiêu cục, hai kẻ đó hẳn là cũng không dám cùng người của tiêu cục đối đầu."

Đạo Hoa lắc đầu: "Người của tiêu cục chưa chắc sẽ quản việc của chúng ta." Nói xong, lại lấy ra túi đồ, tìm kiếm một lúc, lấy ra hai cái bình sứ nhỏ.

Tiêu Diệp Dương ánh mắt lóe lóe, lập tức nhìn theo sau Đạo Hoa cầm bình sứ nhảy xuống xe ngựa, đi đến chỗ nhóm người tiêu cục.

Khi nhìn thấy người của tiêu cục nhận bình sứ, Tiêu Diệp Dương liền yên tâm.

Tần Ngũ nhìn bình sứ nhỏ trong tay, lại nhìn Đạo Hoa hoạt bát lanh lợi chạy đến bên cạnh Lão thái thái, trong lòng cảm thán.

Tiểu hài tử của nhà này trái lại thông minh, nhưng lại biết chủ động hối lộ hắn!

Liếc nhìn xe ngựa xe ngựa đóng chặt của nhà hắn, Tần Ngũ gọi tiểu gia hỏa bên người phân phó một tiếng: "Tiểu Lục, người đi qua trông chừng một chút, đừng để cho hai tên hán tử kia làm xằng làm bậy."

Tần Tiểu Lục lập tức gật đầu, mang theo hai người đi đến đứng bên cạnh xe ngựa nhà Đạo Hoa.

Một đoạn thời gian sau, bọn buôn người lại đây, Tần Tiểu Lục trừng mắt nhìn thẳng qua: "Làm gì, đây là khách nhân của tiêu cục bọn ta, nhanh chóng rời đi!"

Bọn buôn người nhìn xe ngựa, lại nhìn đám người Tần Tiểu Lục, có chút do dự, bất quá cân nhắc trong chốc lát, vẫn là xoay người rời đi, tiếp tục đi đến các chỗ khác lục soát.

"Tiểu Lục ca, huynh thật sự là quá lợi hại!"

Người vừa đi, Đạo Hoa lập tức bày ra vẻ mặt tôn sùng nhìn Tần Tiểu Lục.

Cả tiêu cục, chỉ còn hắn còn giàu lòng cảm thông, này nguyên nhân đại khái là do hắn làm công việc áp tải chưa lâu.

Tần Tiểu Lục có chút ngượng ngùng, vừa cười vừa gãi gãi cái ót, lặng lẽ chỉ xe ngựa, thấp giọng nói: "Người trên xe tốt nhất là vài ngày tới đừng đi ra, bọn buôn người kia nói không chừng còn theo dõi một thời gian dài."

Đạo Hoa lập tức mở to hai mắt :"Các ngươi. Các ngươi biết trên xe có người?"

Tần Tiểu Lục đắc ý ngẩng đầu: "Xe ngựa các ngươi vừa mới đuổi kịp đội tiêu cục, Ngũ ca ta liền phát hiện."

Vẻ mặt Đạo Hoa có chút cứng ngắt, cô tự nhận bọn họ đã làm rất cẩn thận, không nghĩ tới cảnh bị phát hiện!

Những người cổ đại này không phải là quá lợi hại chứ?

Thấy sắc mặt cô không đúng, Tần Tiểu Lục vội vàng an ủi: "Yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra ngoài."

Đạo Hoa cảm kích nói: "Cám ơn."

Tần Tiểu Lục khoát khoát tay áo, tỏ vẻ không cần để ý.

Lúc sau, được Nhan lão thái thái tặng cho một gói thịt khô, Tần Tiểu Lục cười haha rời đi.

Nhìn thấy bóng dáng hắn, cùng với những người tiêu cục cách đó không xa, Đạo Hoa trong lòng nhắc nhở chính mình, sau này nhất định không được xem thường bất luận người cổ đại nào!

----------

Chú thích

*đồng dưỡng phu: con rể nuôi từ bé, đối lập với đồng dưỡng nữ - con dâu nuôi từ bé

*vạn dặm tặng đầu người: là một câu nói trên internet, ám chỉ việc trong trận đấu, nhân vật có kỹ năng rất mạnh là khóa định và knock-out đối thủ trong vòng một chiêu, tuy nhiên nếu kỹ năng này sử dụng không thành thạo, rất dễ bay vào lòng địch tặng mạng.