Chương 10: Gặp khốn cảnh

Hai ngày sau, nhóm người Đạo Hoa tiến vào địa giới Trung Châu phủ.

Đạo Hoa vốn dĩ cho rằng, sau khi tiến vào Trung Châu phủ. Đường xá sẽ thông thuận một chút, nhưng không nghĩ đến nạn dân trên đường càng lúc càng nhiều.

"Những nạn dân này như thế nào lại càng ngày càng nhiều?"

Tiêu Diệp Dương hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể vì cái gì, khẳng định là do quan viên nơi này, ngồi không ăn bám."

Đạo Hoa nhìn hắn một cái, không nói gì, trong lòng đối với nhận định này của hắn, cũng là đồng ý.

Dân chúng chịu khổ, cũng không phải là vì quan viên không làm việc nên làm sao.

Bất quá, Nhan Văn Đào một bên không vui nói: "Ngươi không thể quơ đũa cả nắm như vậy, còn rất nhiều quan viên vẫn là người tốt."

Nhan lão thái thái cũng đi theo gật đầu: "Không sai, Dương tiểu tử, cháu còn chưa đi được nhiều nơi, lời như vậy vẫn là đừng tùy tiện nói lung tung."

Đạo Hoa biết tổ mẫu cùng tam ca đây là vì lão cha Huyện lệnh thất phẩm của cô nói chuyện, nghĩ nghĩ liền đem câu chuyện dời đi: "Lúc trước Tiểu Lục Ca có lại đây nói cho cháu biết, nói Tiêu cục sau khi vào thành sẽ cùng chúng ta tách ra."

Nhan lão thái thái cau mày: "Trung Châu phủ đến huyện Lâm Nghi khoảng cách còn xa." Đối với người già, trẻ con bọn họ một mình đi đến đó sợ là không yên ổn.

Đạo Hoa cũng có chút lo lắng an toàn trên đường đi, liền nói :"Tổ mẫu, nếu không như vậy, chúng ta sau khi vào phủ thành, trước không đi, viết thư đến huyện Lâm Nghi, để cho phụ thân phái người lại đây đón chúng ta."

Một đường đến đây, nào là nạn dân cướp bóc, thậm chí gϊếŧ người, bọn họ nhìn thấy, nghe thấy cũng không ít, vì an toàn, vẫn là nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhan lão thái thái gật đầu: "Chủ ý này thật ra không tồi, liền làm như vậy đi."

Đạo Hoa lại quay đầu về phía Tiêu Diệp Dương cùng Triệu Nhị Cẩu: "Sắp đến phủ thành rồi, hai người các ngươi có dự định gì không?"

Nghe vậy, cả hai đều im lặng không nói.

Tiêu Diệp Dương nhưng thật ra có cách, cậu có thể trực tiếp tới tìm phủ nha, người của phủ nha nếu đã biết thân phận của cậu, khẳng định sẽ cung kính đem cậu hộ tống về kinh thành.

Nhưng cái bộ dạng này, chuyện cậu bị bọn buôn người tóm được không thể khai ra, nếu như bị những người trong kinh thành biết, cậu còn mặt mũi nào mà lăn lộn nữa.

Mà Triệu Nhị Cẩu còn lại là người đơn thuần không biết nên làm thế nào mới đúng, hắn là bị người nhà đem bán, cho dù tìm về nhà được, cũng sẽ bị đưa đi làm đồng dưỡng phu.

Nhìn bọn hắn như vậy, Nhan lão thái thái trong lòng mềm nhũn, thở dài một hơi: "Trước tiên vào thành, sau đó chúng ta lại nghĩ tiếp biện pháp."

Tổ mẫu lên tiếng, Đạo Hoa sẽ không hỏi nhiều.

Tới gần giữa trưa, Tần Tiểu Lục của tiêu cục đột nhiên sắc mặt vội vàng đi tới xe ngựa nhóm người Đạo Hoa.

"Tiểu Lục Ca, các ngươi sao lại tới đây, là muốn vào phủ thành hay sao?" Đạo Hoa cười hỏi.

Lần này rời nhà, Nhan lão thái thái chuẩn bị nhiều đồ ăn, trong khoảng thời gian này không ít lần tặng cho người của tiêu cục, đến lúc này, bọn họn cùng với Tần Tiểu Lục cũng xem như thân thiết.

Tần Tiểu Lục lắc đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Hôm nay sợ là không vào thành được."

Đạo Hoa cả kinh: "Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?"

Tần Tiểu Lục đem tin tức tiêu cục nghe được nói ra: " Năm ngoái, phương Bắc có vài tỉnh đều tao ương đại hạn, Trung Châu phủ này ở gần sông Đại Vận*, tình hình hạn hán còn chưa đến mức nghiêm trọng, nhưng cái này cũng khiến cho một lượng lớn nạn dân đều chạy qua bên này."

"Nạn dân càng nhiều, khó tránh xảy ra chuyện. Nói đâu xa, con đường từ phủ thành đến kinh thành qua nơi này, hai ngày nay đã bị một đám nạn dân chiếm đóng, quan phủ đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng đến khi nào mới giải quyết được thì không biết.

Nhan lão thái thái trong lòng quýnh lên, vỗ mạnh đùi: "Đây đều là chuyện gì vậy!"

Đạo Hoa kéo tay Nhan lão thái thái ra, một bên trấn án, một bên nhìn Tần Tiểu Lục: "Tiểu Lục Ca, tiêu cục các người tính toán làm sao bây giờ?"

Lời này vừa ra, Nhan lão thái thái cùng những người khác đều nhìn về phía Tần Tiểu Lục.

Tần Tiểu Lục trên mặt tỏ vẻ áy náy: "Chúng ta áp tải hàng hóa là phải tuân thủ thời gian giao hẹn, Ngũ ca nói đi đường vòng vào phủ thành, bởi vì phải đi một đoạn đường núi rất dài, có thể sẽ không có cách nào...không có cách nào tiếp tục mang theo các người."

Tần Ngũ nguyên văn nói là: "Bọn họ người già trẻ con, bước đi quá chậm. Đường núi khó đi, mang theo bọn họ, thì không cách nào áp tải hàng hóa đến mục tiêu đã định đúng thời gian. Nếu là trên đường gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, còn phải phân tâm phái nhân thủ bảo hộ bọn họ, sẽ gia tăng một cái gánh nặng thật to cho các huynh đệ."

Nghe vậy, Nhan lão thái thái cùng má Tôn ánh mắt nhất thời tối sầm xuống.

Đạo Hoa cùng Tiêu Diệp Dương cũng cúi thấp đầu xuống.

Nhan Văn Đào cùng Triệu Nhị Cẩu còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái.

Tâm tình mọi người đều thực trầm trọng, không có người tiêu cục bảo hộ, bọn họ một mình đi ra, sợ là không đi được bao lâu sẽ bị cướp.

Mất tiền cũng còn tốt, nếu là gặp phải loại người ác độc, mạng đều khó bảo toàn.

Nhìn bọn họ như vậy, Tần Tiểu Lục vẻ mặt lại càng cảm thấy có lỗi, thật lòng nói: "Lão thái thái, thực xin lỗi."

Nhan lão thái thái miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Không cần phải nói xin lỗi, các người có thể đưa chúng ta đi một đoạn đường dài như vậy, lão bà tử đã thực sự cảm kích rồi. Tiêu cục áp tải hàng hóa, là việc các ngươi kiếm cơm nuôi gia đình, không được chậm trễ, các ngươi làm như vậy, là nên mà."

Nói xong, nhìn thoáng qua má Tôn.

Má Tôn hiểu ý, lập tức từ trong xe ngựa lấy ra một túi thịt khô.

Tần Tiểu Lục liên tục xua tay, trong lòng lại càng khổ sở áy náy: "Không cần không cần, bình thường chúng ta đủ ăn rồi."

Nhan lão thái thái giả bộ không vui: "Như thế nào, ghét bỏ đồ lão bà tử ta cho?" Nói xong, trực tiếp đem túi thịt khô nhét vào tay Tần Tiểu Lục.

Cầm túi thịt, Tần Tiểu Lục chậm rì rì vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

Hắn vừa đi, Nhan lão thái thái liền ra sức đánh vào đùi chính mình: "Đều do lão bà tử ta không tốt, không có việc gì lại đi tỏ vẻ làm gì, cứ muốn tự mình lên đường, bây giờ hay rồi, bị đổ trên đường.”

"Tổ mẫu, người làm cái gì!" Đạo Hoa cùng Nhan Văn Đào đồng thời bổ nhào về phía trước, một trái một phải lôi kéo hai tay lão thái thái.

Nhan lão thái thái vẻ mặt tự trách nhìn tôn nữ tôn tử: "Nếu không phải tổ mẫu muốn cùng tam thúc các cháu tách ra, hiện giờ làm sao gặp phải chuyện như thế này."

Đạo Hoa lôi kéo lão thái thái: "Tổ mẫu muốn trách thì trách cháu, nếu không phải vì muốn cho chúng cháu thêm kiến thức, người làm sao phải chịu những khổ sở này?"

Nhan Văn Đào không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy."

Nhan lão thái thái thở dài một hơi: "Bây giờ nên làm cái gì?"

Đạo Hoa ninh mi, nhìn nhìn bốn phía, giờ phút này người của tiêu cục còn đang thu dọn đồ đạc này nọ, còn chưa có rời đi, nạn dân bên cạnh không dám lại đây, nhưng mà nhóm người tiêu cục vừa đi, chờ đợi bọn họ, sẽ không biết là chuyện gì.

Nghĩ nghĩ, Đạo Hoa rất nhanh nhảy xuống xe ngựa: "Tổ mẫu, mọi người chờ ta một chút." Nói xong, liền hướng Tần Tiểu Lục chạy tới.

"Tiểu Lục Ca!"

Nhìn Đạo Hoa chạy lại đây, Tần Tiểu Lục lập tức buông đồ trên tay xuống: "Đạo Hoa, chuyện gì?"

Đạo Hoa lôi kéo Tần Tiểu Lục, thấp giọng hỏi: "Tiểu Lục Ca, ngươi có thể giúp chúng ta đổi mấy bộ quần áo của nạn dân không?"

Tần Tiểu Lục nhìn thoáng qua Tần Ngũ, Tần Ngũ lúc này cũng nhìn thẳng bọn họ.

Đạo Hoa biết người làm chủ tiêu cục là Tần Ngũ, lập tức đưa ra một lọ thuốc cầm máu: "Ta trả thù lao."

Tần Ngũ nhìn thoáng qua Đạo Hoa: "Thu lại đi, vài món quần áo mà thôi, đợi lát nữa Tiểu Lục sẽ đem qua cho các người."

Nghe vậy, Đạo Hoa nét mặt vui vẻ: "Cảm ơn Tần Ngũ thúc." Nói xong, một tay lấy lọ thuốc cầm máu đặt trong tay Tần Tiểu Lục, sau đó bỏ chạy về.

Tần Tiểu Lục cầm lọ thuốc trên tay, nhìn Tần Ngũ: "Ngũ ca, làm sao bây giờ?"

Tần Ngũ trừng mắt liếc hắn một cái: "Còn không nhanh lấy quần áo, nhớ kỹ, tốt nhất vừa bẩn vừa rách, người khác nhìn vào cho dù muốn cướp cũng không thèm cướp cái loại này."

"À!"

Tần Tiểu Lục chạy đi, Tần Ngũ cau mày sờ sờ mặt mình, nói thầm: "Tiểu Lục là ca ca, như thế đến lượt ta lại thành Tần Ngũ thúc?" Trực tiếp cho hắn tăng một cái bối phận.

---------------

Chú thích:

Sông Đại Vận: được biết đến với tên Kinh Hàng Đại Vận Hà là kênh đào từ thời cổ đại, đi qua các tỉnh thành Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô, và Chiết Giang. Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại thế kỷ thứ 5 TCN. (Theo wikipedia)