Sau đó 1 tuần, cậu ba ko nhúc nhích được nữa. Thậm chí ko nói được nữa, lúc này tôi mới nhàn nhã nói với cậu.
- Ko nói được nữa rồi phải ko?
Cậu ba vẫn trân trân nhìn tôi.
- Anh tưởng rằng tôi sẽ tha thứ cho anh, khi anh đã gϊếŧ chết em tôi ư? Anh đừng có mà mơ, gϊếŧ người phải đền mạng. Nhưng tôi sẽ ko gϊếŧ anh, anh chết thì ra quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi muốn anh phải mỗi ngày đều bị sự dày vò, mỗi ngày đều mơ thấy Lài, mơ thấy cái chết của nó. Dày vò anh cho đến chết, anh có hiểu ko hả?
Cậu ba cũng chỉ biết nhìn tôi, giờ cậu ba ko nói được,mỗi lần lên cơn đau cậu cũng chỉ biết âm thầm mà chịu đựng thôi. Cậu ba nhất định phải trả giá về việc cậu làm, giờ đến lượt bà Hiền- người phụ nữ độc ác nhất mà tôi từng thấy.
.....
Mợ hai đến phòng tìm bà Hiền, bà Hiền đang ngồi xem sổ sách. Thấy mợ hai bà Hiền cũng chẳng buồn nhìn. Mợ hai tiến lại ghế, ngồi bên cạnh bà Hiền.
- Xem sổ sách hả má?
- Ừa, liên quan gì đến cô.
- Thì có liên quan gì đến tôi đâu. Liệu má nghĩ con Sen có biết việc má làm ko, rồi việc chú ba làm ko?
- Biết, biết làm sao được. Nó có phải như cô đâu.
- Ý mà là sao?
- Là cái đồ rãnh rỗi như cô như con ma xó, chuyện gì cũng biết. Nếu ko nể tình ông Tổng Dinh chắc tôi trả cô về lâu rồi.
Mợ hai tức giận, đứng lên hứ 1 tiếng.
- Tôi cảnh báo má rồi, có sao đừng trách tôi.
Mợ hai bỏ đi, bà Hiền nhìn theo ko mấy hài lòng. Thực ra mợ hai cũng lo mọi chuyện xấu mợ gây ra sẽ bại lộ, nên cố ý muốn nhờ tay bà Hiền xử tôi. Ai ngờ tiếng nói của mợ hai trong nhà này ko đáng 1 xu.
Tôi lại tiếp tục lấy thuốc của bà Mầu "áp dụng" cho bà Hiền. Trước mặt bà Hiền tôi luôn tỏ ra ngoan hiền, lo cho cậu ba, rồi còn buồn về chuyện Lài. Tôi vẫn là tôi thôi, vẫn là Sen ngoan hiền ngu ngơ thôi.
Mỗi ngày bà Hiền đều ăn uống bình thường, ngó chứ bà cũng đề phòng lắm. Đồ ăn tôi mang bà đều ko đυ.ng đến, nhưng bà nào có thoát được.
Đến lúc bà Hiền ko còn nhúc nhích được nữa, bà biết bệnh của bà giống cậu ba, nhưng bà cũng ko có chứng cứ để bắt được tôi. Mỗi ngày bà đều nguyền rủa tôi, ông Toàn thấy chán nên bỏ đi suốt. Còn tôi, tôi vẫn chăm sóc bà Hiền, vẫn tỏ ra mình vô can. Mọi chuyện vệ sinh ăn uống thay đồ gì của bà, tôi đều làm hết, ko từ. Bà Hiền thấy tôi như vậy nên mới nghĩ lại và cho rằng đó ko phải là tôi, mà chuyển hướng nghi ngờ mợ hai. Bà nghĩ bấy lâu nay đã nghĩ oan cho tôi.
Dưới bếp vừa nấu cháo bò xong, để trong thố nhỏ, tôi mang lên cho bà Hiền ăn.
- Má ơi, con đút cháo má ăn nghen.
- Ừa, mệt cho con quá, vừa lo cho má, vừa lo cho thằng Uy nữa.
- Ko sao đâu má, chuyện dâu con nên làm thôi.
- Con Kim nhất định là âm mưu hại má với thằng Uy đây mà, con đó thiệt thâm độc. Nó vì ko được thằng Quyền thương nên kiếm cách trả thù "giận cá chém thớt".
- Thôi má đừng giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Con đút má ăn rồi con lau rửa cho má nghe má.
- Ừa con.
Tôi mở tô cháo ra, mùi bò bốc lên khiến tôi khó chịu. Nôn ọe mấy lần, tôi phải chạy ra ngoài cửa.
- ọe... ọe...
- Sen.. con sao vậy Sen...
- Con ko biết, tự nhiên...tự nhiên nghe mùi đồ ăn khó chịu quá.
- Lẽ nào con có bầu rồi.
- Có bầu?
Tôi nghe mà hoảng, tại sao lại có bầu vào ngay lúc này chứ. Đứa bé này, đến thật ko đúng lúc. Bà Hiền liền cho gọi thầy đến xem mạch cho tôi, kết quả tôi có bầu thật. Bà Hiền mừng ra mặt.
- Sen ơi, con giỏi quá Sen ơi, má thương con quá...
Tôi thì tâm hồn trôi đi đâu mất rồi, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, chưa biết phải tính sao nữa. Liệu có nên nói cho cậu ba biết ko, nếu nhiều người biết họ có lại hại con tôi ko?
.....
Tôi quay về phòng, nhìn cậu ba, cậu ba vẫn nhìn tôi. Tôi ghét ánh mắt của cậu, ánh luôn nhìn tôi trìu mến yêu thương, rất ghét.
Tôi ngồi 1 lúc lâu vậy rồi cũng nói chuyện với cậu.
- Tôi đã có bầu rồi, có bầu đứa con của anh. Nhưng tôi sẽ ko cho phép anh nhìn mặt hay được ẵm nó đâu. Trả thù xong tôi sẽ đưa đứa bé đi, rời xa khỏi anh. Tôi muốn anh cả đời này phải ân hận, anh có hiểu ko?
Cậu ba vẫn nhìn tôi, nước mắt chảy ra từ khóe mắt của của cậu. Tôi ko biết đó là nước mắt đau khổ hay vui mừng nữa. Đứa con với tôi bây giờ ko quan trọng nữa, trả thù mới quan trọng. Nước mắt tôi chảy, tôi bỏ đi nơi khác, tôi ko muốn cậu ba thấy tôi yếu đuối.
......
Lượng thuốc dùng đã đủ, bà Hiền bây giờ cũng giống như cậu ba, ko thể nói được nữa. Toàn thân bất động, thậm chí xoay đầu cũng khó. Tôi mãn nguyện rồi, mãn nguyện vì tôi đã trả thù được bà ấy. Ông Toàn thấy tình trạng của bà Hiền cũng chán nản bỏ đi mấy ngày.
Thấy tôi đi vào, ánh mắt bà ánh lên sự vui mừng.
- Ba lại đi hả má?
Bà vẫn nhìn tôi, như tôi thấu hiểu được bà vậy.
- Đi rồi cũng tốt. Người độc ác như bà thì mọi người nên xa lánh đi, tránh mất mạng oan uổng.
Bà Hiền cũng nhìn trân trân, vẻ mặt tức giận, chỉ ú ớ.
- Bà khó hiểu chứ gì, là tôi đã hạ thuốc bà và con trai bà đấy. Bà biết lý do mà. Các người đã gϊếŧ em tôi thế nào, còn tàn nhẫn đem thả nó trôi sông hả? Các người ác lắm.
Nước mắt tôi trào ra, nhắc đến Lài giống như vết thương cũ luôn nhức nhối.
- Tôi ko gϊếŧ mấy người đâu, tôi ko muốn giống mấy người. Tôi muốn các người mỗi ngày đều phải nghe tôi nói về cái chết của Lài, mỗi ngày đều phải nghe tôi nói về sự độc ác của mấy người. Tôi phải dày vò các người từ từ, để các người chết ko được mà sống ko yên. Rõ chưa hả?
Tôi đứng lên, gạt đi nước mắt, ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Tôi ko biết mợ hai đứng đó từ bao giờ.
- Ái chà, mày hại được bà ấy rồi đó hả?
- Chị nói gì, tôi ko hiểu?
- Mày còn giả vờ hả, tao biết hết.
Tôi liền thay đổi ngay bộ mặt.
- Biết rồi thì sao, còn chị nữa. Tôi mà tìm được bằng chứng chị hại con tôi, tôi ko để chị yên.
Mợ hai cười khanh khách.
- Tao chờ.
Mợ hai quay bước đi trước, mợ hai ko ngờ tôi lại làm được những chuyện này. Cứ nghĩ tôi là đứa ngây thơ khờ dại, thôi thì mợ tìm đường lui, chứ ở đây có ngày mợ ko yên với tôi thật.
.....
Chiếc xe ngựa chạy vào sân nhà, ông Toàn xuống trước, đỡ tay cho 1 người phụ nữ bước xuống. Tưởng ai, hóa ra là ả Đào, làm đào hát trong gánh hát nổi tiếng ở đây. Nghe mọi người nói giọng hát của ả Đào khiến đàng ông điên đảo, tiếc thật là tôi chưa bao giờ được nghe.
Ả Đào nhìn quanh nhà cười khá mãn nguyện, ông Toàn nắm tay dắt ả vào nhà. Rồi gọi tôi, mợ hai, và đám gia nô lên. Ông Toàn giọng giõng dạc.
- Từ hôm nay cô Đào là bà hai của cái nhà này, tụi bây lo mà phục vụ cho tốt. Lộn xộn là bị xử lý nghiêm đó nghe chưa?
Cả đám gia nô đồng thanh.
- Dạ.
Rồi ông quay sang tôi và mợ hai.
- Sen, Kim. Từ nay phải gọi cô Đào là má hai nghe ko?
Tôi chỉ biết vâng lời.
- Dạ.
Còn mợ hai, cười nhếch mép khinh bỉ.
- Tưởng ba lấy ai, thì ra là con đào hát. Ba con nhà này có khẩu vị lạ ghê. Con trai thì lấy gia nô, còn ba thì lấy đào hát. Ko ra cái thể thống gì hết.
Ông Toàn tức giận, còn ả Đào nhanh trí níu ông Toàn lại vuốt giận. Mợ hai thấy chướng mắt, rồi đưa lên tờ giấy để lên bàn.
- Ngôi nhà này đến lúc thối nát rồi, tôi ko còn lý do gì để ở đây. Mọi người ở lại cố gắng mà sống vui vẻ nghen. Chào ba.
Mặc kệ ông Toàn tức giận hay kêu gào kiểu gì. Mợ hai vẫn bỏ đi, bởi mợ nghĩ ván cờ này mợ thắng rồi, cậu hai cũng ko được hạnh phúc, cậu ba thì bị bất động, còn tôi thì mang bao oán hận. Mợ hai nghĩ mợ đã trả được thù cho Na, thật ra là toàn dã tâm của mợ thôi. Thôi mợ về, mặc dù xấu hổ thật, nhưng mợ về làm thiên kim tiểu thư đây. Ngoài kia thiếu gì người sẽ yêu mợ thật lòng, thiếu gì người sẽ quan tâm đến tình cảm của mợ.
.....
Tôi đẩy cửa đi vào, mang cho bà Hiền chén cháo. Trước khi cho bà ấy ăn tôi liền ghé sát tai bà thì thầm.
- Bà nhớ ko, nhớ hình ảnh em tôi người đầy máu me ko, em ấy chết oan lắm, em ấy đau đớn lắm. Bà có nhớ bà thả em tôi xuống sông thế nào ko? Em ấy lạnh lẽo thế nào ko? Giờ bà có thấy ko, ông ấy đang đứng bên cạnh bà đó.
Rồi tôi ngồi lại đàng hoàng, tôi lấy khăn lau mặt cho bà Hiền, tôi còn bà uống nước nữa. Tôi muốn bà khỏe mạnh để chịu sự dày vò mỗi ngày.
Cánh cửa lại được đẩy vào, người vừa bước vào khiến tôi ra vẻ sợ sệt.
- Chào... chào má hai.
Ánh mắt bà Hiền nãy giờ hằn lên vết đỏ, giờ nó lại đỏ hơn như máu ấy.
- Ừa, ngoan, ra ngoài đi, để má đút cho.
- Con... con...
- Yên tâm đi, má làm được.
- Dạ.
Có người đút rồi thì tôi yên tâm mà đi ra ngoài. Khi ả Đào thấy tôi đi hẳn, ả khuấy khuấy chén cháo lên, giọng cợt nhã.
- Cháo gà hạt sen, bổ quá ha bà Hiền. Bà nhớ tôi ko?
Rồi ả lại nhìn bà Hiền.
- Ây chà, quên mất. Bà bây giờ là phế nhân rồi mà, sao có thể hành hạ, sỉ nhục được ai nữa.
Xong ả nhổ vào chén cháo của bà Hiền 1 bãi nước bọt to bự rồi quấy lên. Vừa quấy vừa nói.
- Bà có nhớ lần bà đánh tôi ko? Bà có nhớ lần bà lột quần áo tôi giữa đám đông ko? À, cái lần bà hất hết nướ© ŧıểυ lên người tôi ko? Phải nói là đổ từ đầu tôi xuống đó. Bà biết ko, cái đầu là để thờ ba, thờ mẹ. Rồi những lần khác nữa, nếu người khác họ đã tự tử chết vì nhục rồi. Nhưng rồi sao, chết rồi thì bà vẫn nhởn nhơ sung sướиɠ đó thôi. Tôi phải cố nhịn, nhịn để có được cái ngày hôm nay. Tôi bây giờ là bà hai của nhà này rồi đó, bà có biết ko? Vàng bạc châu báu của bà tôi xài, chồng bà tôi sai. Bà thấy sung sướиɠ ko?
Rồi ả Đào cười sung sướиɠ. Thay đổi ngay thái độ.
- Chị cả à, chị ăn cháo đi, cháo còn nóng lắm... ko khóe nó phỏng nghe chị.
Rồi ả Đào đổ cháo vào miệng bà Hiền. Cháo nóng làm miệng rồi cổ bà Hiền phồng rộp hết lên. Ả Đào ụp luôn chén vào mặt bà Hiền, rất hả dạ. Rồi ả phủi tay đứng lên, gọi lớn.
- Gia nô đâu, lên lau người cho bà cả, bà ấy bị đổ bẩn rồi.
Ả Đào đi ra, bà Hiền chảy nước mắt, phần vì đau đớn, phần vì tủi nhục bội phần.
.....
Mỗi lần thấy vết thương trên người bà Hiền tôi liền hiểu, và biết ai làm. Ông Toàn cũng bỏ lơ ko quan tâm thì tôi cũng mặc kệ, đó ko phải là việc của tôi.
Tối đó đang ngẫm nghĩ làm sao để trả thù ông Toàn thì tôi nghe được giọng hát ả Đào vang lên, rất hay nhưng chỗ tôi hơi nhỏ nên tôi lén lại gần để nghe rõ hơn. Dù sao cũng nghe miễn phí, với tôi cũng đang áp lực, giải trí được cũng tốt.
Khi bài hát kết thúc, tôi định đi nhưng vô tình nghe được câu chuyện giữa họ.
Ông Toàn thở dài.
- Lại 1 đêm trăng nữa rồi.
Ả Đào nũng nịu dựa vào ông Toàn.
- Sao vậy mình?
- Thì đêm trăng trước đó, là cái ngày mà thằng Uy gϊếŧ con Lài.
- Gì ghê vậy? Mà con Lài là con nào?
- Con Lài là em con Sen. Lúc đó nó hoảng loạng lắm, chưa bao giờ tôi thấy nó như vậy. Nó là đứa con đĩnh đạc, chính chắn nhất, dù là gì nó cũng sẽ chịu trách nhiệm. Lúc nó chạy vào phòng tay đầy máu me, nó nói "con Lài chết rồi nó ko cứu được, nó gϊếŧ con Lài rồi".
- Hay nó dùng thuốc quá liều?
- Tôi nghĩ là ko, nhưng cái tôi thấy lạ là phòng nó và phòng thằng 2 sát nhau. Ko lẽ có động tĩnh gì mà con Kim ko biết sao?
- Ủa, gì kỳ vậy? Cái tường nó mỏng lét à, thở còn biết nữa, sao con đó ko biết?
- Bởi tôi thấy lạ?
- Hay con kia nó biết rồi nên cố im lặng để thằng Uy gϊếŧ người. Chứ có đâm 1 nhát cũng phải kêu cứu chứ.
- Lúc tôi chạy qua xem thì đồ đạc trong phòng rơi vỡ tùm lum. Lúc tôi đi ra ngang phòng nó, tôi nhớ cửa phòng mở, còn nó đứng trước bài vị con Na, mà lần quần quá tôi quên mất.
Ả Đào vỗ đét lên đùi khẳng định chắc nịch.
- Vậy đúng rồi, do con kia nó hại thằng Uy rồi. Chứ sát phòng mà nó điềm tĩnh vậy sao được.
- Mình nói cũng có lý, tôi phải điều tra mới được, chứ vậy oan uổng thằng Uy quá.
- Mà phòng dọn dẹp rồi có gì mà điều tra nữa? Ít nhất phải xem thằng Uy nó đã ăn cái gì, hay hít trúng cái gì. Chứ dọn dẹp hết điều tra cái gì.
- Ừa ha, mình nói cũng có lý, tôi cũng điều tra đại thôi. Chỉ tội con Lài, lúc đó tôi nói bã là thôi nó chết rồi tạo hiện trường giả cho chị em nó còn nhận nhau. Bà ta nhất định ko chịu, bắt tui vác xác nó ra sông rồi lấy cái bao cột xác nó vào, còn cho bao nhiêu là đá nữa. Tôi cũng cột sơ sơ cho qua chuyện. Người ngoài sao cũng được, dù sao nó cũng em con Sen, con Sen cũng dâu con trong nhà.
- Xí, mình làm như mình tốt lắm ấy.
- Thì ko tốt, nhưng cũng coi con bé như con, nên thấy cũng tội.
- Ôi thôi thôi, kệ mình đi, tự mà lo. Em thích cái dây ngọc trai hồng quá mình.
- Thích tôi mua cho.
- Ko, thích cái dây mà lúc trước bà cả đeo ấy.
- Đeo gì mấy đồ cũ ấy.
- Tôi thích mà, với giờ bà ấy có đeo được đâu.
- Ờ, tùy, hát bài nữa tôi nghe.
- Dạ mình.
Tiếng hát của ả Đào lại cất lên, giọng hát thánh thót cao vυ"t, nhưng nó chẳng lọt vào tai tôi được chữ nào hết. Mợ hai, tại sao mợ hai lại làm vậy, tôi có gây hận thù gì với mợ hai đâu. Giờ mợ hai về bên ấy, sao tôi hỏi được mợ đây.