Chương 1

Cô tên là Lục Yên Vân, hê..., cô thừa nhận tên này có hơi tục khí, nếu nói về tên của cô, mọi người phải hỏi cha cô, ông là một người thích xem phim kiếm hiệp, trong nhà vốn có vài cuốn sách nhưng hai phần ba đều là tiểu thuyết kiếm hiệp của cha cô. Nếu nói về tiểu thuyết kiếm hiệp thì ông tuyệt đối là chuyên gia. Mẹ cô thường nói, nếu cha cô khi còn đi học cũng đam mê đọc sách như vậy thì phỏng chừng bây giờ cũng được làm giáo sư chứ chả chơi. Cho nên cô còn may mắn, ông chưa đặt tên cô là Lục Tiểu Phụng đã may lắm rồi.

Gia đình cô gia cảnh cũng được xem là tốt, không cần phải làm việc vất vả nhưng vẫn đủ cơm no áo ấm. Cha là người Thượng Hải, mẹ là người Tứ Xuyên, nay họ đã về hưu nên quyết định trở về thôn quê dưỡng lão, ông nói không khí thôn quê rất tốt, nhiệt độ không khí thích hợp cho những người già ở lại. Xem biểu hiện "an nhàn" của ông so với dân bản xứ đây còn giống người chính gốc hơn. Ông nói Thượng Hải là nơi thích hợp cho người trẻ tuổi ở.

Có lẻ ông trời ưu ái cho cô thông minh từ khi còn trong bào thai nên năng lực học tập của cô luôn tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi. 5 tuổi đã có thể đi học tiểu học, trong lúc học phát huy bản năng thông minh tiềm ẩn liền được nhảy mấy cấp. Cho đến khi học năm nhị cô lúc đó chỉ mới mười ba tuổi. Làm nghiêm cứu sinh không bao lâu khi tốt nghiệp liền lấy được bằng thạc sĩ.

--- -------

Đứng ở trước cổng trường trung học MG, cô không khỏi cảm thán. Từ hôm nay trở đi cô chính là vị giáo sư trẻ nhất ở đây, MG là ngôi trường lớn nhất Thượng Hải, cảnh trí rất đẹp, phương tiện dậy học lại rất hiện đại hóa. Nhớ lại lúc trước cô muốn đến Thượng hải làm việc, cha mẹ cô đương nhiên rất phản đối. Nhưng là người trưởng thành vốn nên phải độc lập. Vì vậy sau khi hoàn thành việc học cô liền lưu lại Thượng Hải làm việc. Dùng tiền mấy năm nay cô làm trợ giảng cùng việc làm thêm nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào tiền của cha mẹ. Ở phía Đông thành phố cô mua một căn hộ 90m vuông gồm hai phòng nhưng phải trả góp trong vòng 7 năm. Ở Thượng Hải phòng trọ luôn không hề rẻ.

Trước mặt thổi tới một trận gió mát mẻ, đúng là thấm vào ruột gan.

Đi vào lớp 2 năm nhất, nhìn cánh cửa hé ra cùng với gương mặt non nớt đan xen một ít thành thục, khiến cô không khỏi mỉm cười. Lớp học phần lớn là những đứa trẻ 17 tuổi, nghĩ đến lúc cô 17 tuổi đang làm cái gì ta? Có lẻ là đang giãy dụa giữa một đống đề thi đại học chăng.

Khai giảng chỉ mới một tháng nhưng đã thay đến hai giáo viên chủ nhiệm. Nghe nói là do một học sinh có vấn đề trong lớp gây nên. Đưa mắt nhìn về phía cuối phòng học, nơi đó có hai người cao to mặc vest đen đang đứng, khóe miệng cô không tự giác giựt giựt, đừng nói đây là vệ sĩ trong truyền thuyết nha? Ngồi phía trước bọn họ là một thiếu niên. Khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình, khí chất tao nhã, nhìn cặp mắt kia có thể cảm nhận được đứa nhỏ này không dễ tiếp cận cùng người khác. Khi không nói lời nào cậu rất khó làm cho người ta nghĩ đến cậu chính là cái đứa trẻ có "vấn đề" kia. Lục Yên Vân đứng ở

trên bục giảng đối mặt với ba người kia, lúc này cô rất có tư thế của thẩm phán quan, mà cậu bé kia lại chính là phạm nhân đang đợi tuyên án. Ừ, thật sự rất giống..... Đợi chút.... Thất thần....

Ho nhẹ một tiếng, cô nhìn về phía lớp học với một ánh mắt trong suốt. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đứa nhỏ như vậy cô rất muốn dùng lời dạo đầu kinh thiên động địa một tí như: "Chào các bạn học sinh, kì thật tôi chính là không khí thay đổi xã hội, là một người hiện đại trong ngàn vạn cô gái, kí©h thí©ɧ thị trường điện ảnh, đề cao người trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, phong độ giáo sư chính là tôi, Lục Yên Vân." Nhưng phỏng chừng sau khi nói như vậy, về sau cô cũng đừng mong tại trong cái lớp này lăn lộn. Vì thế Lục Yên Vân liền bày ra một tư thế tao nhã, đúng chính cô cho là tao nhã nói "Chào mọi người, tôi họ Lục,các bạn về sau có thể gọi tôi là Lục lão sư,về sau tôi chính là chủ nhiệm của lớp các bạn."

Ai nói trường quý tộc đều là những đứa trẻ quậy phá chứ. Tất cả chỉ là phim thần tượng gạt người thôi. Nhìn xem những đứa nhỏ này đều thật nghe lời. Chúng đã qua cái tuổi nổi loạn, lúc này đã biết khao khát, mơ ước đến tương lai.

Thời gian trôi qua, việc dậy học cũng thực thuận lợi. Cái đứa trẻ có "vấn đề" kia cũng rất nể tình cô không có "phát tác".

Sau khi tan học, cô liền bị một đám học sinh vây quanh. Đi khỏi phòng học Lục Yên Vân thật sự rất cảm thán rằng bọn trẻ thời này nói thật nhiều, ở đâu ra quá trời câu hỏi, bọn chúng đối với cuộc sống của cô giáo mới là cô đây cũng thập phần quan tâm. Thật sự là một đám người trẻ nhiệt tình mà.

"Lão sư, cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi nha."

"Lão sư năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

"Đã có bạn trai chưa?"

"Nên kết giao vài cái bạn trai đi nha."

........

Theo chân bọn họ nói qua nói lại một hồi cô mới nhận ra mình thật có tiềm năng tiến vào giới showbiz nha.

Văn phòng MG rất lớn, từng bàn của giáo sư đều có ngăn cách độc lập. Cô ngồi trên ghế của mình tiếp tục nghiêm cứu hồ sơ của học sinh trong lớp. Lật đến một hồ sơ có hình rõ ràng, ghi ấn ba chữ cực lớn.

"Khoát Thư Lượng"

Cậu ta tên gọi là Khoát Thư Lượng ư.

Khoát Thư Lượng, cha mẹ mất sớm, cậu chính là người nối nghiệp duy nhất của tập đoàn Khoát thị. Là người rất có giá trị, bộ dạng nhìn cũng rất đẹp mắt. Thật giống tình tiết trong truyện ngôn tình. Nhưng có câu nói, nói như thế nào ta. Thượng đế đóng của bạn một cánh cổng chính tất sẽ mở cho bạn một cánh cửa sổ. Nhưng theo cô thấy, thượng đế lại mở cánh cửa sổ của Khoát Thư Lượng rất nhỏ, cực kì nhỏ.

--- ----

Noel lại đến, hôm nay noel vừa vặn là cuối tuần, trường học nghỉ.

Buổi sáng cô liền nhận được một cái bưu phẩm, chiếc hộp màu tím được gói cẩn thận được Lục Yên Vân mở ra, bên trong là một hộp phấn màu hồng kèm theo những cánh hoa hồng nằm rải rác xung quanh nhìn rất đẹp. Phấn hoa hồng có nghĩa: "đặc biệt quan tâm, đối với người nhớ mãi không quên". Nghĩ tới lại muốn cười. Học trưởng của cô lại vẫn lãng mạn như vậy. Đối với món quà này Lục Yên Vân nhẹ nhàng cẩn thận bỏ nó vào cuối chót ngăn kéo. Hôm nay, liền chọn một ít trang sức trang nhã để đi chốn cũ gặp người.

--- ----

Thượng Hải ban đêm đặc biệt xinh đẹp, đèn đuốc huy hoàng. Lục Yên Vân đi vào nơi phía trên bảng đề "Hải thần nặc phú đặc" vốn là một quán cà phê trên lầu hai của khách sạn. Cảnh trí tao nhã, quán cà phê được ngăn hoàn toàn với khu vực bên ngoài. Nơi này là nơi mà cô và học trưởng lần đầu tiên đến cũng chính là nơi mà bọn cô 1 năm trước chia tay.

"Ngồi đi Tiểu Vân, đây uống một ít nước cho nhuận miệng đi." Lạc vào kí ức năm xưa, bên tai cô giống như truyền đến âm thanh ôn nhu của học trưởng. Lục Yên Vân bắt lấy cái ly trước mặt đưa lên nhấp một miến để che giấu cảm xúc của mình lúc này. Cô cố gắng không chế cảm xúc của chính mình.

"Nếm thử món này như thế nào. Đây là món nổi tiếng nhất ở đây nên hương vị nhất định không tồi."

"Đừng chỉ lo cuối đầu ăn đồ ăn. Tiểu Vân, cùng anh nói mấy câu được không. Theo từ lúc tiến vào đến giờ em chưa hề để ý đến anh à nha."

Cười khẽ lau đi mồ hôi trên mặt cô, Trần Nhiên không có phát hiện hành động này của mình có biết bao sủng nịch, ánh mắt cưng chiều nhìn Lục Yên Vân. Ánh mắt như vậy chưa hề tồn tại trên người con gái nào khác.

"Trần Nhiên, anh như vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm Tiểu Vân mới chính là bạn gái của anh nha. Em đây thật là ghen tị." Đình học tỷ trề môi ê ẩm nói, nhìn như vậy muốn có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Đúng vậy, cô đã quên, lúc ấy bạn gái học trưởng còn ngồi bên cạnh. Lần đầu tiên xã đoàn tổ chức là ở "Hải thần nặc phú" rất đông vui rồi cô cùng học trưởng cũng từ đó mà phát triển mối quan hệ yêu đương. Có lẻ do sai lầm ở đâu đó khi hai người hợp lại, đúng vậy, cô chính là người thứ ba chia rẻ học trưởng và bạn gái của anh. Đáng lý ra cuộc tình này không nên tồn tại nhưng cô lại đi lưu luyến nó.

Trí nhớ trôi về lễ Noel năm trước. Cũng là năm cuộc tình đầu tiên của cô kết thúc.

"Em muốn chia tay sao?" Học trưởng dùng ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt này khiến cô không quen.

"Thật xin lỗi, em không muốn tổn thương cô gái khác."

Trầm mặc một lúc.

"Anh hiểu được....." Học trưởng dời ánh mắt đi hướng ra ngoài cửa sổ bên ngoài.

Cô nhìn Trần Nhiên suy sút biểu tình, đây là lần cuối cùng, cô muốn nhìn kĩ người con trai mạnh mẽ trước mặt này. Cô nở nụ cười hướng anh vươn tay, dịu dàng nói "Học trưởng, cám ơn anh đã từng yêu em."

"Cám ơn em vẫn luôn nhẫn nại anh." Trần Nhiên vươn tay dùng sức cầm tay cô, đây là lần cuối cùng hắn giữ chặt cô, sau đó lưu luyến không rời buông ra.

Hắn vẫn là yêu cô, yêu cô xảo trá tai quái, người này cùng hắn có tâm linh tương thông. Nhưng hắn không thể không buông cô ra. Cô vốn là cô gái mà hắn không thể giữ bên người.Hắn có gánh nặng trên vai, gia đình tiểu Đinh vốn có ân với hắn. Hắn vốn là không xứng với cô, cho nên không bằng buông tay.