- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng
- Quyển 2 - Chương 3
Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng
Quyển 2 - Chương 3
“Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Một thân ảnh *** tế yểu điệu xuất hiện trước mặt Bùi Ngọc Thư, Liễu Chiêu nghi cúi đầu hành lể với y.
“Liễu Chiêu nghi, đã trễ thế này có chuyện gì?” Bùi Ngọc Thư đang đọc binh thư trước án, ngẩng đầu, thấy có một thân ảnh quen thuộc bước vào tầm mắt, y buông trúc giản xuống, đứng dậy hỏi lý do nàng đến.
Từ sau khi trở thành”Hoàng hậu”, Bùi Ngọc Thư thật sự vô cùng nhàn rỗi, trừ bỏ tần phi trong cung đến tìm y nói chuyện phiếm, cũng chỉ có thể đọc binh thư, ở luyện võ trường chuyên dụng của vũ lâm quân cưỡi ngựa bắn tên, để phát tiết những chuyện buồn bực trong lòng.
Vẻ mặt ngượng ngùng muốn nói lại thôi của Liễu chiêu nghi, lại đột nhiên giống như có một quyết định trọng đại lao lên trước ôm lấy thân thể Bùi Ngọc Thư.”Thần, nô tì thích người!”
“Không, ta không thể......” Bùi Ngọc Thư bị dọa mất hồn, y vội vàng lấy tay đẩy cánh tay *** tế đang ôm chặt mình ra.
Loại chuyện này phát sinh đã rất nhiều lần, không chỉ Liễu Chiêu nghi, mà những tần phi cung nữ khác cũng đã từng thổ lộ với y, nhưng đều bị y cự tuyệt. Cơ thϊếp Hoàng Thượng ai dám chạm vào? Huống chi, y còn là đương triều hoàng hậu, chính y mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào hủy diệt chuyện thật này.
“Vì sao không thể? Chỉ cần chúng ta không nói,...... Sẽ không ai sẽ biết.” Liễu Chiêu nghi vùi khuôn mặt giảo mĩ của mình vào lòng y, đôi tay *** tế trắng nõn càng ôm chặt y hơn.
“Thật sự không được...... Ngươi bình tỉnh một chút.” Hành động lớn mật của nàng lệnh Bùi Ngọc Thư ngạc nhiên, chỉ có thể ôn tồn an ủi nàng, muốn nàng bình tĩnh đừng quá xúc động.
Ở trong cung đã lâu, những chuyện thêm thắt dặt điều, nên nghe, không nên nghe tất cả y cũng đều đã nghe. Chính y cũng không hiểu khi nào mà bản thân lại dính phải nhiều thứ tanh nồng như thế, hơn nữa lại có người vì ái mộ y mà bị Hoàng Thượng xử tử.
Ông trời! Du͙© vọиɠ độc chiếm của Hoàng Thượng với y đã mãnh liệt đến mức không thể chứa nổi một hạt cát.
Tuy rằng y biết trình độ Hoàng Thượng sủng nịch y đã vượt qua hẳn bình thường, y cho dù không cảm kích không thừa nhận cũng không được, Hoàng Thượng thật sự phi thường dung túng y, nhưng điều này cũng không thích hợp dùng trên thân thể những người khác.
Nếu không nghĩ biện pháp bắt nàng buông tay, để Hoàng Thượng bắt gặp, chẳng phải lại là một hồi bão tố sao?
“Ngươi trước buông tay, chúng ta hảo hảo nói chuyện được không?” Bùi Ngọc Thư cố gở hai tay nàng ra, thử khuyên nàng tỉnh táo lại.
“Hoàng Thượng rất ít lâm sủng thần thϊếp, kỳ thật không chỉ có nô tì, ngay cả những tần phi khác cũng vậy, sống trong cung quả thật là một ngày tựa một năm, nô tì hảo tịch mịch.”
Liễu Chiêu nghi nâng lên khuôn mặt lê hoa đái vũ chăm chú nhìn y, hai tay Bùi Ngọc Thư thả bên người, phi thường khó xử nhìn nữ tử nắm chặt lấy tà áo của mình.
“Nô tì thích Hoàng hậu nương nương, van cầu người đừng cự tuyệt nô tì.” Bàn tay mảnh khảnh của Liễu chiêu nghi càng nắm chặt lấy tà áo Bùi Ngọc Thư, cả người lại càng tựa vào lòng y.
“Thỉnh, thỉnh ngươi buông......” Bùi Ngọc Thư mặc dù đồng tình cảnh ngộ của nàng, nhưng nếu nàng còn ôm y không buông như vậy, khó bảo toàn không chọc tới một đại họa.
“Các ngươi đang làm gì?” Một tiếng quát mắng trầm thấp mang theo sự tức giận ngất trời, Lưu Tuần nắm chặt hai tay, xanh mặt nhìn đôi nam nữ trước mắt. Trong mắt hắn nhìn thấy chính là, hai người kia tựa như một cặp tình nhân tương luyến ôm tựa vào người nhau, hắn quả thực sắp tức điên rồi.
Dám động tới người của trẫm! Thật đúng là không biết sống chết!
“Ta......” Bùi Ngọc Thư nhanh chóng đỡ lấy hai vai Liễu chiêu nghi đẩy nàng ra khỏi ***g ngực mình.
Chuyện khiến người khác sợ hãi nhất cứ như thể tự biết chọn thời cơ mà xảy ra.
Hoàng Thượng tức giận là chuyện y tối không muốn nhìn thấy, nếu chỉ nhằm vào y mà tức giận, y tuyệt không chạy trốn, nhưng, hiện tại lại liên lụy đến Liễu chiêu nghi, sự tình chỉ sợ khó thu thập.
“Không có......” Nhìn lửa giận hừng hực trong mắt Hoàng Thượng, Bùi Ngọc Thư thấy da đầu run lên, cái này thật sự là đại họa lâm đầu.
Y phải làm sao mới có thể bảo hộ Liễu chiêu nghi thoát khỏi lửa giận của hắn đây? Y thật sự không muốn thương đến người vô tội.
“Là trẫm mắt mù hay nhìn nhằm? Còn dám nói không có! A?” Lưu tuẫn chỉ thấy trong lòng như có một cơn lửa giận không ngừng bùng cháy, lý trí hắn hầu như đã bị lửa giận thiêu đốt, uấn giận giơ tay lên, vốn định thưởng cho Bùi Ngọc Thư một cái tát, nhưng khi hắn nhìn vào ánh mắt không chút sợ hãi của y, thì bàn tay lại dừng giữa không trung.”Hừ!” Hắn tức giận hừ một tiếng, buông tay xuống.
Ngọc Thư, cho dù ngươi có làm chuyện có lỗi với trẫm, trẫm cũng luyến tiếc đánh ngươi, thế nhưng trẫm vẫn còn cách bức ngươi nói thật.
“Nàng buồn, ta...... chỉ an ủi nàng......” Bùi Ngọc Thư chỉ có thể dựa vào tình huống trước mắt mà nói, y không thể nói ra sự thật, nếu không, mạng của Liễu chiêu nghi chắc chắn khó bảo toàn.
“An ủi nàng? Bằng cách này?” Lưu Tuần đến gần Bùi Ngọc Thư, ánh mắt ùng hổ sắc bén nhìn thẳng y, tức giận không giảm mà còn tăng thêm.
“Nhốt Liễu Chiêu nghi vào Trường Môn cung, đợi trẫm giải quyết xong hoàng hậu sẽ xử trí nàng.” Lưu Tuần nắm lấy tay Bùi Ngọc Thư, kéo y đi.
“Hoàng Thượng, van cầu ngài thả nô tì...... Hoàng Thượng......”
Tiếng thống khổ cầu xin của Liễu Chiêu nghi khi bị mang đi quanh quẩn bên tai Bùi Ngọc Thư.
“Hoàng Thượng, nàng vô tội, cầu ngươi tha nàng......” Bùi Ngọc Thư bị một lực đạo mạnh mẻ kéo đi nhưng vẫn không quên hướng hắn cầu tình, hy vọng Hoàng Thượng có thể tha thứ Liễu chiêu nghi. Trên thực tế, đều do y quá sơ suất, nếu y chú ý nhiều một chút việc này có thể sẽ không phát sinh.
Y luôn là một người làm việc cẩn thận, tuyệt không bao giờ cho người khác tìm được lý do công kích mình, ở chiến trường đối mặt địch nhân cũng như thế, mà xử sự bình thường cũng như thế. Chính là lần này...... Hay là ngay từ trong tiềm thức y đã muốn Hoàng Thượng thấy được cảnh ấy? Vì sao? Y biết rõ một khi bị Hoàng Thượng phát hiện hắn nhất định sẽ nổi giận, vì sao y vẫn không sợ chết mà cố ý vuốt râu hùm?
Bùi Ngọc Thư còn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình, tức thì đã bị một thanh âm trầm thấp uất giận ngắt ngang.
“Ngươi tự thân còn khó bảo toàn mà vẫn muốn thay nàng cầu tình? Ngươi muốn trẫm tức chết phải không?” Lưu Tuần sử lực kéo tay y mạnh hơn, biểu tình càng thêm âm trầm, thanh âm cũng thêm phần phẫn nộ.
Tâm tình hắn đang vô cùng phẫn nộ, nói gì cũng không muốn nghe, chỉ nghĩ muốn hảo hảo giáo huấn Bùi Ngọc Thư, dám sau lưng hắn làm ra loại chuyện không thể tha thứ này!
Đáng giận! Hắn vừa mới phê xong tấu chương, đang muốn tìm Bùi Ngọc Thư giải sầu, thế nhưng thứ hắn thấy được lại là tình cảnh khó thể khoan nhượng kia.
Hơn nữa nữ nhân kia người nào không trêu chọc, lại dám trêu chọc người của hắn! Lưu Tuần tức giận, tức đến quên mất Liễu Chiêu nghi cũng là người của hắn.
Kéo Bùi Ngọc Thư đến trước cửa tẩm điện, Lưu Tuần dùng sức đá văng cửa lớn, đẩy y xuống long sàn.
“Đau quá!” Ngã ở trên giường, Bùi Ngọc Thư ăn đau kêu lên.
“Đau? Tâm trẫm càng đau hơn ngươi!” Lưu Tuần giận đỏ mắt, cởi bào phục tùy tay ném xuống đất, biểu tình cuồng nộ kéo màn che xuống.
“Hoàng Thượng, ngươi bình tỉnh một chút, sự tình không phải như ngươi suy nghĩ.”
Vuốt râu hùm kết quả chính là chọc giận Hoàng Thượng, Bùi Ngọc Thư đáy lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi, y không ngừng lui về sau, y thật sự chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng tức giận như thế, Hoàng Thượng trong trí nhớ của y đều là một bộ hi bì tiếu kiểm (kiểu người luôn vui vẻ thích đùa giỡn), thích làm một bộ chơi xấu.
Nhưng, hôm nay khi hắn giận dữ con ngươi đen bắn ra tầm mắt âm lãnh khϊếp người, nhìn thẳng y, phảng phất như diêm vương chốn địa phủ. Y thấy người trước mắt vô cùng xa lạ, người này thật là Hoàng Thượng y nhận thức hơn mười năm sao?
Bùi Ngọc Thư hai tay chống giường, kinh hoảng lui về sau, cho đến lưng để chạm đến vách tường lạnh băng, nguy rồi! Không còn chỗ lui!
“Hoàng, Hoàng Thượng, van cầu ngươi bình tỉnh một chút, nghe ta giải thích.” Y vẫn muốn thử làm dịu đi cơn giận như bài sơn đảo vũ của Hoàng Thượng.
“Đừng nói nữa! Trẫm không muốn nghe!”
Lưu Tuần dùng sức cởi bào phục y, xé rách tà áo bên hông, tiếng tơ lụa bị xé rách thanh thúy vang lên làm lửa giận ngút trời của hắn chuyển thành dục diễm mãnh liệt, dẫn ra thú tính tiềm tàng trong hắn, tiếng cầu xin của Bùi Ngọc Thư không thể làm tiêu đi cơn ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt của hắn, ngược lại càng làm hắn thêm hưng phấn.
Lưu Tuần cuồng loạn dùng sức kéo, trực tiếp xé hết bào phục, trung y trên người Bùi Ngọc Thư, lộ ra bờ ngực bằng phẳng rắn chắc mà kiện mỹ.
“Hoàng, Hoàng Thượng, không cần......” Bùi Ngọc Thư sợ hãi chặn lấy ngực hắn, thử muốn ngăn hắn tiến lại gần.
Không có chuyện gì mắc chi phải chọc hắn tức giận? Y thật là tự tìm phiền toái!
“Còn muốn trốn? Ngươi thật sự chán ghét trẫm như vậy?” Ngọn lửa ghen tị bốc lên, nháy mắt thiêu lý trí tro tàn.
Lưu Tuần bắt lấy mắt cá chân y, một phen xé nát trường khố còn lại trên người y, thanh âm gấm lạu bị xé rách làm dục hỏa của hắn mãnh liệt bùng cháy.
“Không, không cần...... Buông!” Nhìn Hoàng Thượng trước mắt như người xa lạ, Bùi Ngọc Thư liều mạng trốn ra sau, nhưng người bị nhốt trên giường, còn có thể trốn đi đâu?
“Trẫm muôn ngươi chỉ có thể nghĩ về trẫm, chỉ có thể trở thành người của trẫm.”
Lưu Tuần vì y trốn tránh mà càng thêm tức giận ra sức xé rách trường khố của Bùi Ngọc Thư, nâng hai chân y đặt lên vai mình, thô bạo đẩy thứ hỏa nhiệt đang dâng trào của mình vào cơ thể y.
“Ngô! Đau quá...... Van cầu ngươi...... Không cần......”
Dũng đạo khô khốc chưa được bôi trơn đột nhiên bị cường ngạnh xé mở, Bùi Ngọc Thư đau đớn cầu xin hắn.
Đáng tiếc tiếng gào thét của y vào tai của một Lưu Tuần đã đánh mất lý trí mà nói, chỉ thêm cỗ vũ dục hỏa không thể vãn hồi của hắn.
Cấp tốc luật động cuồng bạo xỏ xuyên qua thân thể Bùi Ngọc Thư, mãnh liệt đau đớn làm y muốn ngất đi, lại vì mỗi lần hắn mạnh mẽ va chạm mà bị bắt tỉnh lại, một cỗ niêm dính màu đỏ tươi dọc theo nơi mập hợp chảy xuống, bôi trơn dũng đạo khô khốc, giúp Lưu Tuần ra vào càng thêm thông thuận.
“Buông, buông...... Van cầu ngươi...... A!”
Không thể chống cự lại Lưu Tuần mặc sức tứ ngược trên người mình, hai hàng thanh lệ dọc theo khóe mắt Bùi Ngọc Thư chảy xuống, vì cái cảm giác vô lực của mình mà khổ sở, cùng vì hắn không chịu nghe y giải thích mà trong lòng nguội lạnh, càng bởi vì hành động ngu xuẩn chưa suy xét trước sau đã chọc giận hắn của mình mà thấy hối hận.
Giây lát, thân thể hưởng qua vô số kɧoáı ©ảʍ trong hoan ái, sau một lúc kịch liệt đau đớn, cư nhiên chủ động dựa theo tiết tấu của hắn đong đưa vòng eo, hy vọng đạt được sự tiếp xúc càng sâu hơn, nghênh hướng thứ kia tiến vào bên trong, lấp đầy nhiệt độ trong cơ thể mình.
Hảo hận! Thân hình hoàn toàn phản bội lý trí mà sa vào ôm áp của người đang thi bạo với nó, thật làm y thấy thất bại xót xa.
Đạt tới không biết bao lần cao trào, lửa giận của Lưu Tuần dần bình ổn. Ôm lấy thân hình trong lòng, nhìn hàng thanh lệ còn lưu lại trên mặt cùng dấu vết xanh tím khắp người Bùi Ngọc Thư, nơi nơi đều là minh chứng cho việc yêu cầu cuồng bạo của hắn đã làm cho người hắn yêu nhất bị thương, hắn bắt đầu hối hận sự lỗ mãng của mình.
“Không cần...... Đau......”
Lưu Tuần giúp Bùi Ngọc Thư rửa sạch vết máu phía sau, Bùi Ngọc Thư trong cơn mê man bất an lên tiếng càng làm hắn vô vàn hối hận.
Hàng đêm quá độ yêu cầu khiến Bùi Ngọc Thư căn bản không còn thời gian cùng thể lực có thể vọng tưởng đến người khác, hắn rõ nhất điểm này, nhưng hắn vẫn lựa chọn không tin y.
“Ngọc Thư......” Lưu Tuần khôi phục lý trí ôn nhu hôn lên cánh môi, thì thầm bên tai y.
“Đau quá!” Bùi Ngọc Thư thanh tỉnh chỉ thấy toàn thân cao thấp đau đớn bủn rủn, ngay cả động một ngón tay cũng như hao hết thể lực của toàn thân.
Lưu Tuần ôm lấy, vỗ nhẹ vỗ lưng y.”Ngươi tỉnh.”
“Ngươi...... sao lại ở đây?” Y không phải đang đọc sách sao? Sau đó, Liễu chiêu nghi đến tìm y...... Bùi Ngọc Thư sửng sốt chốc lát, nhất thời không thể hồn hồn về thực tế.
A! Trong đầu hình ảnh từng màn từng màn hiện lên trước mắt y, Bùi Ngọc Thư bỗng dưng nhớ lại tên gia hỏa không chịu nghe giải thích đã cuồng bạo xâm phạm chính mình.
“Buông!” Bùi Ngọc Thư tức giận muốn đứng lên tánh đi lòng ngực của hắn, lại vì toàn thân bủn rủn mà tưa vào người hắn không thể nhúc nhích.
“Ngươi thân thể không thoải mái, đừng lộn xộn.” Lưu Tuần khẽ hôn môi y, càng ôm chặt lấy y
“Còn không phải do ngươi hại!” Không để ý tới sự ôn nhu đối đãi của hắn, Bùi Ngọc Thư trong lòng oán khí tích tụ, nếu không phát tiết ra sẽ rất không thoải mái.”Buông, đừng ôm chặt như vậy!”
Trốn tránh nửa ngày, phát hiện bản thân vô lực đẩy hắn ra, làm Bùi Ngọc Thư thấy mình thật sự là uất ức tới rồi cực điểm, cơn tức bất tri bất giác lại lớn hơn.
“Hừ, ngươi không nghe ta giải thích thì thôi, hơn nữa còn dùng phương thức thô bạo như vậy với ta!”
Bùi Ngọc Thư ngẩng đầu căm tức nhìn Lưu Tuần, quở trách hắn chỗ sai của hắn, thanh âm không tự giác mà sắc nhọn, chính là, tựa vào người mình muốn quở trách mà trách, thì dù nói sao vẫn thiếu đi một phần khí thế.
Đương nhiên, đương sự hình như không nghĩ tới điểm này, bằng không, lửa giận mãnh liệt cùng tiếng gào không đến nỗi càng lúc càng lớn.
“Ngươi tên hỗn đản này không hỏi rõ ràng mọi chuyện liền...... Đáng hận! Một thân thể bị ngươi lâm hạnh phải chạm vào nữ nhân thế nào? Huống hồ, bị ngươi cường phong hậu mặc dù không phải xuất phát từ tự nguyện cũng đã là sự thật, đương triều hoàng hậu sao có thể *** loạn cung đình! Nếu bị ngươi vũ nhục như thế, chẳng bằng thỉnh ngươi phế hậu!” Bùi Ngọc Thư hổn hển rống giận, thét hết những lời nên nói lẫn không nên nói ra.
“Cho dù lần bị ép thực hiện lời hứa cũng không đau như vậy..... Hừ!”
Bùi Ngọc Thư đã tức giận đến mức nói năng lộn xộn.
Lưu Tuần nguyên bản im lặng nghe y phát tiết tức giận, sau khi nghe hết những lời này, hai tay hắn lập tức ôm chặt thân hình tức giận đến mức phát run kia.
“Ngọc Thư......” Hắn chính là vua của một nước, là một hoàng đế quý vi ngôi cửu ngũ, sao có thể cúi đầu nhận sai? Cao ngạo tự tôn lệnh Lưu Tuần không thể hạ giọng ăn nói khép nép với y, cho dù là sai cũng muốn kiên quyết nói nó thành đúng!
Nhưng là, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra nào phải vậy......
“Trẫm chỉ là...... Có chút buồn bực ngươi đối hậu cung tần phi tốt như vậy, sợ ngươi sẽ bỏ trẫm mà đi, không … không … lưu ý mới đánh đổ bình dấm chua, trẫm...... Sai rồi, ngươi tha thứ cho trẫm được không?” Lưu Tuần cọ xát vào mặt y, có chút thẹn thùng nói ra tiếng lòng của mình.
“Hoàng Thượng, ngươi...... Ghen tị hậu cung tần phi?” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc đôi mắt trợn tròn, chăm chú nhìn khuôn mặt Hoàng Thượng vì ngại ngùng mà nhiễm một mạt mây đỏ thản nhiên.
Từ trước đến nay chỉ nghe nói hoàng hậu ghen tị hậu cung tần phi được sủng ái, chưa bao giờ nghe có hoàng đế ghen tị tần phi, đây là chuyện gì a?
Bùi Ngọc Thư vì Lưu Tuần thổ lộ mà bị khϊếp sợ thần trí chưa kịp khôi phục.
“Đừng giận được không? Ân?” Tuấn nhan của Lưu Tuần dán lên má y thì thầm, mềm nhẹ phun khí.
“Vậy ngươi tính toán xử lí Liểu Chiêu nghi thế nào?” Bùi Ngọc Thư đột nhiên nhớ đến tình cảnh của Liễu Chiêu nghi, nghiêm tức hỏi Hoàng Thượng muốn xử trí nàng thế nào.
“Đương nhiên là ban......”
“Ngươi nói cái gì?” Bùi Ngọc Thư nháy mắt cất cao âm lượng.
“Trẫm cho nàng xuất cung hồi hương là được.” Lưu Tuần biết rõ mình đuối lý nên thu nhỏ kiêu ngạo lại.
Vốn định ban tử Liễu Chiêu nghi, ai bảo nàng dám đánh chủ ý đến người của hắn, nhưng thấy Ngọc Thư biểu tình biến đổi, làm hắn nhất thời thay đổi cách nói, thật vất vả mới trấn an lại cảm xúc của y, nếu y tâm tình không tốt, hắn lại phải ăn nói khép nép mà năn nỉ xin lỗi a. Cũng thế, đưa Liễu Chiêu nghi đến một nông thôn xa xôi, vĩnh viễn cũng không cho nàng có cơ hội tái kiến Ngọc Thư là được.
“Thế cũng không tồi.” Bùi Ngọc Thư vừa lòng nằm tựa vào người hắn, phát cáu một lúc, cũng đã tiêu hao hết thể lực vốn không còn bao nhiều của y.”Đúng rồi, vì sao hậu cung tần phi của ngươi nhân số ít như vậy?” Đột nhiên như nhớ đến chuyện gì, Bùi Ngọc Thư lại ngẩng đầu nói ra nghi vấn phát y hiện từ sau khi tiến cung.
“Có nhiều người cũng vô dụng a.” Lưu Tuần thuận miệng trả lời muốn tránh qua, đến cũng vẫn đâu thể nói ra mục đích chân chính.
“Hoàng đế không phải có tam cung lục viện, hậu cung ba nghìn giai lệ sao?” Bùi Ngọc Thư tò mò bức hỏi.
“Ngươi từ đâu nghe được vậy?” Lưu Tuần hai tay ôm lấy thắt lưng y, không cho y lộn xộn, hắn phát hiện du͙© vọиɠ của mình lại bắt đầu không an phận mà bắt đầu xôn xao.
“Trong cung không phải hàng năm đều có tuyển tú nữ, nhưng ngươi lại hạ lệnh đình chì, vì sao? Hậu cung không phải người càng nhiều càng tốt sao?”
“Trẫm chỉ có một, sao có thể chiếu cố nhiều người như vậy! Để cho tú nử ở lại trong cung làm oán nữ, không bằng cho các nàng ở chốn dân gian kết hôn sinh con, tăng gia sản xuất đền nợ nước, chuyện này còn không phải thực tế hơn sao?”
“Nga, nói cũng đúng.” Thật không nhìn ra Hoàng Thượng cũng có cách nhìn rất hay nha.
“Vì tránh cho loại chuyện này phát sinh lần thứ hai, không bằng trẫm triệt hậu cung......” Chỉ có như thế suốt đời mới không cần lo lắng.
“Hoàng Thượng, ngàn vạn lần không thể! Hậu cung tần phi nhân số đã rất ít.” Chưa bao giờ nghe nói hậu cung tần phi chỉ có sáu người, tên hoàng đế háo sắc này cư nhiên này ra một ‘sáng kiến’ trước này chưa từng có.
Trên thực tế, hậu cung Hán triều đến đời của Lưu Tuần chỉ còn ba vị trí: Chiêu nghi, Tiệp dư, Mỹ nhân, các giai vị còn lại đều bỏ. Khi hắn mới ngồi vào hoàng vị đã hạ lệnh hủy bỏ chế độ tuyển tú nữ, cho nên hậu cung nhân số rất ít, là một ‘tấm gương’ mà rất ít hoàng đế dám hướng đến.
“Ha hả, Hoài An vương ngài thật sự là cao nhân có cao kiến a.” Một mạt thân ảnh mảnh khảnh yểu điệu ngồi trên đùi một vị trung niên nam tử to lớn, một bên lấy tay cố ý mờ ám vuốt ve ***g ngực rộng mở, một bên dùng cặp mông tròn trịa cọ xát.
“Tiểu tâm can, ngươi thật biết cách khơi dậy hứng thú của người khác.” Tay Hoài An vương Lưu Kiến cởi nghê thường (một loại vải bảy sắc như cầu vồng) cơ hồ trong suốt xuống, không an phận thâm nhập vào tà áo vỗ về xoa nắn hai nụ hoa phấn nộn trước ngực nó, những vết chai thô cứng ma xát nụ hoa, làm nó hưng phấn không khỏi dật ra rêи ɾỉ kiều mỵ.
“Ân...... ngài thật lớn.” Đáng tiếc so ra kém người kia, người nó chân chính muốn.
Vì được đến hắn, nó không tiếc bán đứng linh hồn cùng thân thể của mình, chỉ vì muốn có được tình yêu của hắn.
Nếu hắn không là hoàng đế, thì có phải hắn sẽ liếc nhìn nó?
Vì thế, nó đổ hết thảy vào nam nhân trước mắt này.
” Giao dịch của chúng ta có tính là đã thành lập không?” Ngón tay tiêm bạch mềm nhẹ xoa nắn ***g ngực bằng phẳng của Lưu Kiến, khiến hạ phúc gã một trận khô nóng.
“Đương nhiên, ngươi có được thứ ngươi muốn, mà bổn vương cũng hoàn thành nguyện ước của mình.” Thân là bào đệ của tiên hoàng, lão lý ra là người tối có tư cách trở thành hoàng đế, không nghĩ tới lại bị tên mao đầu tiểu tử Lưu Tuần kia đoạt đi hoàng vị, lão rất không cam lòng.
Mà tiểu tử kia cư nhiên còn lập một nam tử vi hậu, thật sự là sỉ nhục của Đại Hán.
Lịch đại tiên hoàng cho dù sủng ái nam nhân, nhưng cũng không ai dám lập nam tử vi hậu, hắn lại minh mục trương đảm tổn hại triều cương, hoàn toàn bỏ qua lễ chế, căn bản không xứng làm đương kim hoàng đế.
Bất quá việc này cũng cho lão một lý do thật tốt để cướp lấy hoàng vị.
Đang lúc gã ngày đêm suy tư nên làm sao để đánh tên tiểu tư kia, thì giống như có thần trợ giúp, một quân cờ bỗng nhiên xuất hiện, chính là Sùng Hoa tìm đến lão đàm giao dịch, một nam sủng mất đi sủng ái.
Không hổ là nam sủng của hoàng đế, chẳng những bộ dạng *** tế ôn nhu, hương vị nếm lên cũng thật vừa miệng, những luyến đồng lão nuôi dưỡng nào có ai được như thế?
Mỹ vị đưa đến tận cửa đương nhiên phải ăn trước, đây là nguyên tắc làm việc cỉa Hoài An vương.
“Ta sẽ hảo hảo mà hầu hạ ngài.” Trút đi nghê thường trong suốt, du͙© vọиɠ nơi khố gian Lưu Kiến đã không thể khống chế mà dâng trào khó chịu, Sùng Hoa quỳ gối giữa hai chân gã hàm trụ thứ nóng rực cứng rắn của gã bắt đầu mυ"ŧ liếʍ.
“Ân, tiểu tâm can, ngươi thật quá tuyệt vời, bổn vương thích.” Vui thích rêи ɾỉ nhịn không được tự hầu gian Lưu Kiến dật ra.
Gã nhịn không được, sau một lần cao trào phóng thích, gã linh hoạt nhanh chóng đcởi hết xiêm y của Sùng Hoa, lấy nhuận hoạt tề bừa bãi bôi phía sau liền lập tức điên cuồng tiến xuất vào cơ thể nó, hỗn loạn thỏa mãn du͙© vọиɠ nguyên thủy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Hán Hoàng Hệ Liệt Chi Cầm Tướng
- Quyển 2 - Chương 3