Chương 4

Sau khi lớp học kết thúc, bỗng bài nhạc thiếu nhi "Cải trắng và vịt con" phát ra từ loa, Thẩm Vân Khai nghe tới bài nhạc thiếu nhi này liền nhớ tới lũ quỷ nhỏ ở nhà mà sợ hãi không thôi.

Tạ Thanh Dữ tặc lưỡi hai lần, trong lòng như có bầy dê chạy loạn, vui vẻ nói.

"Ai đặt chuông vậy, thật trẻ con."

"Con gái nhỏ của thầy hiệu trưởng."

Thầy Chu sau khi tiếng chuông reo liền lao ra ngoài, sách giáo khoa cũng chưa lấy, bình giữ nhiệt cũng để trên bàn giáo viên. Lúc sau liền quay lại lấy sách và bình nước, có thể thấy được thầy Chu vô cùng vội muốn nghỉ giải lao hơn cả đám học sinh bọn họ.

Thẩm Vân Khai dịch dịch chiếc ghế lùi sát phía chân tường, đôi chân dài duỗi thẳng gác lên bàn, rồi lại đưa tay chỉnh thẳng cổ áo của Tạ Thanh Dữ đang bị lệch, dáng vẻ vô cùng bình thản, nói.

"Con gái thầy hiệu trưởng thích coi cừu vui vẻ nhưng lại không thích bài "hoa lan nhỏ", liền cùng thầy thể dục thông đồng đem tiếng chuông sửa lại."

"Hiệu trưởng không đổi lại tiếng chuông sao?"

"Thầy ấy chính là cuồng con gái."

Tạ Thanh Dữ bắt trước hắn mà dựa vào tường. Bây giờ là khoảng thời gian nghỉ giải lao dài, thứ 7 đến chủ nhật đều không cần làm bại tập giữa các tiết học nên học sinh thường dùng khoảng thời gian này để nghỉ bù.

Âm thanh bài nhạc Cừu vui vẻ cất lên như xoa dịu tâm hồn đang căng thẳng vì mệt mỏi, cả đám học sinh đều gục đầu xuống bàn ngủ thϊếp đi.

Tiếng nhạc càng ngày càng nhỏ xuống, bài ca đột ngột bị cắt đứt bởi tiếng quảng cáo. Tạ Thanh Dữ mí mắt như sắp sụp xuống liền bị âm thanh quảng cáo náo động đến mê mang mà mở to mắt rồi cuối cũng nhắm mắt như sắp chìm vào mộng đẹp.

Cơ thể Tạ Thanh Dữ bắt đầu trao đảo suýt nữa thì ngã nhào, Thẩm Vân Khai bất lực thở dài, đôi tay rắn chắc tóm lấy cậu và để cho Tạ Thanh Dữ ngã vào vai mình.

Thẩm Vân Khai lưng dựa vào tường, Tạ Thanh Dữ dựa đầu vào vai hắn lúc đầu còn có chút giật mình vì bị va đập nhưng sau đó cũng dịch dịch tìm chỗ thoải mái trên vai hắn rồi mau chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng thở khẽ khàng, chậm rãi chuyền thẳng vào đầu Thẩm Vân Khai, khiến hắn bất giác cũng buồn ngủ.

Buổi chiều mặt trời không còn gay gắt như trước, ánh nắng ban chiều dịu dàng mà rơi lên người như thôi miên mà đưa người khác đi vào giấc mộng. Thẩm Vân Khai ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không thấy một bóng người, chắc giờ này cũng đang yên giấc, hắn nghĩ vậy rồi cũng bất tri bất giác khép mi mắt.

Thời điểm Tạ Thanh Dữ trở lại trường thật đúng lúc, học sinh cấp ba vào ngày 8 sẽ kết thúc kỳ thi đại học, học sinh năm nhất và năm hai sẽ có cuộc thi hằng tháng vào ngày 26 và 27. Đến ngày 28 các học sinh cấp ba quay lại trường và tổ chức buổi lễ tốt nghiệp, nhà trường vì muốn tạo bầu không khí buổi lễ thật náo nhiệt liền ra ngoại lệ là cho các lớp năm nhất và năm hai tham gia tốt nghiệp cùng các anh chị năm ba.

Theo lời hiệu trưởng, để động viên tinh thần học sinh lần này nhà trường liền in các tiết mục trong chương trình rồi tuyên truyền cho các học sinh.

Tạ Thanh Dữ tiếp nhận tờ thông báo, màu đỏ tím kết hợp thêm mấy hoa văn trông thật sến sẩm, làm cậu liên tưởng đến loại giấy bọc pháo người ta vẫn thường hay đốt khi đám cưới hoặc có lẽ nhà trường muốn dùng màu sắc này cho may mắn và tạo điềm lành.

Nhìn là biết hiệu trưởng đã tốn không ít tâm tư dành cho buổi lễ tốt nghiệp này rồi.

Tạ Thanh Dữ xem một loạt các tiết mục, bài "Những năm tháng đó" xuất hiện hai lần còn có "Ngày đường đông Bắc Kinh" những bài hát này đều là bài hát tiêu biểu cho ngày lễ tốt nghiệp, hai năm gần đây đều rất thịnh hành.

Nhưng Tạ Thanh Dữ không hiểu lắm, cậu chỉ vào dòng chữ nhỏ phía dưới.

"Tại sao chúng ta lại phải biểu diễn trong lễ tốt nghiệp năm ba chứ?"

Thâm Vân Khai cũng không hiểu

Yêu cầu năm nhất và năm hai dự lễ tốt nghiệp đã rất vô lý, trường còn "ra lệnh" cho mỗi khối mỗi khoa phải chuẩn bị ít nhất một tiết mục với lý do là "quà tốt nghiệp cho đàn anh, đàn chị."

Sau coi hết moitj loạt các tiết mục Tạ Thanh Dữ hơi căng thẳng rồi chốt hạ một câu.

"Trăm hoa đua nở."

"..."

Thẩm Vân Khai chưa kịp đáp lời thì một nữ sinh buộc tóc đuôi ngưạ gõ cửa và nói.

"Xin mời ra ngoài, bạn học đang biểu diễn."

"Đi thôi."

Trong phòng học vang lên tiếng than khóc, các nữ sinh hàng ghế đầu cơ hồ sắc mặt đều tái nhợt, mệt mỏi đi ra ngoài.

Tạ Thanh Dữ: "Lớp chúng ta cũng có chương trình? Chẳng phải mỗi khối cùng tập tiết mục là được rồi sao?"

Thẩm Vân Khai quay đầu nhìn cậu, khoé miệng giật giật, tựa hồ không nhịn được mà cười ra tiếng, hướng Tạ Thanh Dữ chỉ chỉ vào hàng cuối cùng của danh sách.

Tạ Thanh Dữ nhìn một lượt rồi đột nhiên hiểu tại sao Thẩm Vân Khai lại muốn cười.

Điệu nhảy "Cơn lốc xanh" đặc biệt dành cho năm hai.

"..."

"Trước đây tôi không hiểu tại sao chúng ta lại được gọi là ban chuyên môn." Tống Đông Dương quay đầu tham gia cuộc vui.

"Giờ thì đã hiểu, cái gì khó thì cứ vứt qua năm hai là xong chuyện, giờ chúng ta lại có thêm chuyên ngành về nhảy nhót."

"Không."

Lưu Tử Manh cũng đi tới phía sau để góp vui, trịnh trọng phỉ nhận cậu ta lại nói.

"Đó là một đặc trưng của ngày lễ."

Tống Đông Dương cũng thoả hiệp: "Cậu nói cũng đúng."

Lưu Tử Manh cười đắc thắng, hài lòng với kết luận của mình, sau đó hướng đôi mắt qua nhìn Tạ Thanh Dữ như một lão đại trong mắt còn ánh lên một tia sáng kỳ lạ.

Tạ Thanh Dữ nheo mắt: "Sao vậy?"

Tống Đông Dương: "Cậu ấy đến là để yêu cầu cậu diễn thuyết đấy."

Tạ Thanh Dữ nghe không hiểu: "Cái gì?"

"Cậu ấy.... Á đau!"

Lưu Tử Manh vung tau dứt khoát và cũng tàn nhẫn, nhanh chóng rút tay lại đá thêm vào chân Tống Đông Dương một cái, cung kính mà làm bộ làm tịch chấp tay hướng Tạ Thanh Dữ bái phỏng.

"Cảm ơn ngài vì những bài phát biểu mà ngài đã viết suốt hai năm qua, cảm ơn ngài đã giúp cho bài diễn thuyết của ta không đến mức nhàm chán, sau này liền làm phiền tới lão đại."

Quanh co một hồi là muốn cậu viết bài diễn thuyết.

ಠ⁠_⁠ʖ⁠ಠ

Thành thật mà nói, mí mắt của Tạ Thanh Dữ trong cả ngày này giật giật thường xuyên hơn, cậu cảm thấy không nói nên lời trong một thời gian dài.

Miễn cưỡng mà nở nụ cười, đáp lời.

"Không có gì."

Lưu Tử Manh là nữ sinh hoạt bát có phong cách nói chuyện lúc nào cũng hấp tấp, cô đến nói chuyện cùng họ vài câu góp vui rồi trêu chọc Tống Đông Dương một hồi liền chạy lên hàng đầu tám chuyện cùng các bạn cùng lớp.

Tạ Thanh Dữ mấy năm nay luôn một mình, thời gian dài chưa gặp cô gái hoạt bát náo động như vậy, có chút cảm khái nói.

"Cậu ấy thật hoạt bát nha."

Tống Đông Dương: "Cậu ta tăng động mới đúng."

Lưu Tử Manh dù cách vài dãy bàn vẫn nghe cậu ta nói, liền hăm doạ mà giơ nấm đấm lên. Tống Đông Dương ¯⁠⁠_⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠_⁠/⁠¯

Tạ Thanh Dữ đối với hình thức ở chung của hai người họ cảm thấy mới lạ, cãi nhau ầm ĩ như tình cảm thật tốt.

Cậu trước kia cũng cãi nhau đánh nhau ầm ĩ với Thẩm Vân Khai nhưng lần nào cũng kết thúc trong không vui.

Cậu nhị lhoong được quay đầu nhìn Thẩm Vân Khai, coi hắn với Lưu Tử Manh có điểm nào khác nhau.

Một đôi lông mày, một đôi mắt, không thiếu mũi cũng không thiếu miệng nhưng sao lúc chọc tới đều có cảm giác không giống nhau.

Thẩm Vân Khai bị nhìn chằm chằm liền nhướng mày.

"Làm gì?"

Chính xác là khác như vậy, mặt không biểu tình, Thẩm Vân Khai lớn lên một chút liền toát lên vẻ hung hăng lại còn ít cười, lúc nào cũng nhướng mày như khıêυ khí©h, tưạ hồ như đang nói.

"Làm sao? Đồ rác rưởi." Khiến cho lòng người bùng lên ngọn lửa vô danh.

"Tôi giờ đã hiểu tại sao khi đó tôi luôn thấy cậu không vừa mắt rồi."

Thẩm Vân Khai: "?"

Tạ Thanh Dữ lắc lắc đầu: "Tính tình tôi lúc đó cũng thật tốt."

Thẩm Vân Khai không muốn để ý đến cậu đang tự luyến.

Nếu Tạ Thanh Dữ có tính khí tốt, thì trên thế gian này đều không tồn tại tính xấu nữa rồi.

Hắn giơ tay, giống như đang túm lấy một con mèo không chút lưu tình mà bóp lấy gáy của Tạ Thanh Dữ, "Cậu có thể nào câm miệng không, nói ít đi một câu liền tạo phúc cho thiên hạ."

Tạ Thanh Dữ nhỏ giọng giải thích một chút liền không giãy giụa, Tống Đông Dương xem một màn này mà há hốc mồm kinh ngạc không thôi.

Nhìn cách tay đang túm gáy của Tạ Thanh Dữ, lại nhìn Thẩm Vân Khai, nhìn sang Tạ Thanh Dữ lần nữa thấy cậu như bị nắm thóm im lặng khép nép không thôi, cảm giác thật là thần kỳ.

Tống Đông Dương liền hỏi Tạ Thanh Dữ: "Lần sau nếu muốn cậu im miệng thì tôi có thể làm vậy không?"

Thẩm Vân Khai cười lạnh: "Cậu tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ, cậu có thể đặt trước phòng bệnh rồi qua thử."

Tống Đông Dương bị dội nước lạnh, liếc mắt nhìn qua Tạ Thanh Dữ đang cười tủm tỉm, cảm giác mình cũng có thể làm vậy liền quay qua Thẩm Vân Khai hỏi.

"Vậy tại sao cậu có thể làm?"

"Bởi vì tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện."

Tống Đông Dương: "..."

Cậu ta quay đầu đi, một lát lại quay xuống mà giơ ngón giữa mắng.

"Thô lỗ!"

Thẩm Vân Khai sắc mặt không đổi, quay qua nhìn Tạ Thanh Dữ, cậu cũng nhìn mắt hắn, tủm tỉm cười học theo nói: "Thô lỗ."

Hắn lặng lẽ nhìn Tạ Thanh Dữ một lúc, liền bị dáng vẻ ngốc nghếch đến đáng yêu của cậu chọc cười.

Thẩm Vân Khai rất đẹp trai, hắn là kiểu nam thần học đường lạnh lùng mà các nữ sinh thường theo đuổi.

Bình thường có rất nhiều người lén nhìn hắn, bây giờ Tạ Thanh Dữ đã quay trở lại, cảnh tượng hai nam sinh cực soái ngồi cùng một chỗ liền thu hút ánh nhìn với mọi người, lúc này hắn ta đột nhiên nở nụ cười làm gây xôn xao đến không ít người.

Tống Sở Cửu khoé miệng giật một cái, nhìn Trương Hoài Thủy nói.

"Hắn hôm nay cười bao nhiêu lần rồi? Tớ cảm thấy tảng băng xung quanh hắn đều sắp tan hết rồi."

Trương Hoài Thủy muốn nghiêm túc nhưng không được.

"Bốn năm lần??? Giống như Tạ Thanh Dữ chỉ cần nói chuyện với hắn thì hắn liền cười."

"Tớ cảm thấy như vậy cũng không xấu, Thẩm Vân Khai đối với người khác lúc nào cũng lạnh lùng, Tạ Thanh Dữ mới trở về trường học hắn thấy vui cũng là điều bình thường."

Tống Sở Cửu bị thuyết phục: "Cậu nói vậy cũng đúng."

Cô lại thở dài một tiếng: "Mỹ nam cười nhiều cũng thật đẹp mắt, hắn cười nhiều cũng tốt vẻ mặt lạnh lùng của hắn rất doạ người, không ai dám nói chuyện với hắn, Tạ Thanh Dữ cũng không tồi nha, nhìn xem cậu ấy thích cười đến mức nào, con trai cười nhiều đều rất đáng yêu đó."

Trương Hoài Thủy nhìn cô một cái, nói.

"Cậu dám cùng Tạ Thanh Dữ trò chuyện sao.?"

Tống Sở Cửu suy nghĩ một lát liền dứt khoát lắc đầu: "Không dám."

"Tớ cũng không dám."

Lưu Tử Manh vốn đang định học bài liền nghe các cô nói liền xen vào hỏi.

"Vì cái gì? Tớ cảm thấy Tạ Thanh Dữ tính tình rất tốt nhìn rất ôn nhu nha.

Trương Hoài Thủy: "Vậy cậu dám sao?"

"Vì cái gì mà không dám?"

"Vậy đi thử đi."

"Chuyện nhỏ." Lưu Tử Manh đứng dậy đi về hàng phía sau. Khi cô tiến lại gần Tạ Thanh Dữ ngước mắt nhìn lên, đôi mắt anh đen lắy mặt trời dường như không thể xuyên qua nó, đôi mắt đó rất có chiều sâu. Khiến cho Lưu Tử Manh liên tưởng đến bầu trời đêm trong phim kinh dị, tĩnh mịt không một bóng người.

Lưu Tử Manh lảo đảo một chút, giả vờ bình tình mà quẹo ngay ra cửa vứt rác, sau đó liền khốn khổ chạy về chỗ mình.

"Tớ sai rồi, tớ không dám."

Trương Hoài Thủy gật gật đầu: "Trước ở văn phòng tớ vô tình liếc mắt nhìn trúng cậu ấy, liền cảm thấy lạnh cả người, lông tơ như dựng đứng, thật quá đáng sợ rồi."

Tống Sở Cửu nhìn hai người họ không khỏi cười lạnh: "Các cậu quá khoa trương rồi,

các cậu nghĩ đây là tiểu thuyết thần tượng sao chỉ nhìn một cái mà cảm nhận được cả đống cảm xúc sao."

Lưu Tử và Trương Hoài Thủy ý tứ sâu xa nhìn nhau thở dài.

"Cậu không hiểu, cậu phải chính mình trải nghiệm cảm giác này."

Tống Sở Cửu thoáng cười một tiếng rồi lại nghiêm túc đáp.

"Nhưng tớ xác định có điểm trước đây chúng ta nói là chính xác."

"Đó là Tạ Thanh Dữ trông rất dịu dàng nhưng thật ra lại rất lạnh lùng. Cậu ấy và Thẩm Vân Khai đều nên thay đổi chút ít."

"Ý cậu là gì?" Lưu Tử Manh hỏi.

Trương Hoài Thủy không hổ là đứng đầu ngữ văn, trong đầu loé lên liền tóm tắt chính xác.

"Tạ Thanh Dữ ngoài nóng trong lạnh, Thẩm Vân Khai ngoài lạnh trong nóng."

Tống Sở Cửu giơ ngón tay cái lên.

"Thông minh!"