Chương 2

Thẩm Vân Khai hôm nay là trèo tường vào lớp.

Buổi họp mặt gia đình tối qua, hầu hết con cái của họ hàng đều đang học tiểu học và sơ trung, cuối tuần các em họ của hắn không đi học, cha mẹ của bọn chúng phải giữ đám giặc nhỏ này muốn bệnh thì nghe tin Thẩm Vân Kha tan học sẽ trở về nhà họ liền nóng lòng chạy đến mà giao lũ ranh con này cho anh cả là hắn chăm sóc, còn bản thân thì vui vẻ đi dạo chợ đêm.

Một hai đứa thì không sao nhưng bốn năm đứa cùng lúc là một cực hình tàn khốc, hơn nữa chúng đều là con trai là đám nít quỷ lúc nào cũng dư thừa năng lượng.

Thẩm Vân Khai mệt mỏi vì chăm lũ trẻ, ba mẹ bọn chúng đi từ lúc 11 giờ và Thẩm Vân Khai phải trông chúng đến giờ này, tinh thần và thể chất đã kiệt quệ đến nỗi anh quên cả đặt đồng hồ báo thức.

7:52



Ở ký túc xá trường, các học sinh thường có thói quen đọc sách lúc sáng sớm tuy không quá nghiêm khắc như các trường học khác nhưng cũng không khoan nhượng với những hành vi đi học trễ, thông thường trước 7 giờ là các học sinh đã có mặt trong lớp. Và bây giờ chỉ còn 8 phút nữa là vào lớp. 😐

Thẩm vân Khai: “…”

Thẩm Vân Khai sẽ là con lợn nếu hắn còn về nhà vào cuối tuần nữa.

Hắn vội vàng thu dọn chộp lấy cuốn sách và lao ra khỏi phòng.

Ba mẹ được nghỉ hôm nay và đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, nhìn thấy con trai quần áo xộc xệch chay ra ngoài trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Mẹ của Thẩm Vân Khai lên tiếng.

“Vân Vân, con vội vàng như vậy là đi đâu?”

Mặc dù đang rất vội nhưng giọng của hắn lại rất bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với động tác vội vã của hắn.

“Con sắp muộn học rồi.”

“Ồ.”

Dương Tô đáp lại, có thể giọng điệu của Thẩm Vân Khai quá bình tĩnh mà bà như không nghe thấy từ “muộn” trong một lúc có nghĩa là gì nên bà cũng không vội vàng. Chỉ uống một hớp nước và quan sát đứa con trai của mình đang chạy ra với chiếc cặp trên lưng, rồi Dương Tô mất một lúc để hiểu từ “muộn” đó. Bà nhìn chồng

“Anh mau đưa con trai đi học đi.”

Thẩm Đức vẫn đang cầm tờ báo trên tay, sau khi nghe lời vợ nói ông chậm rãi uống một hớp trà.

“Đến muộn cũng là lẽ tất yếu trong cuộc sống thôi.”

Dương Tô: “…”

Ông chỉ biết lười biếng thì có.

Thẩm Vân Khai nhà cách trường học không xa lắm, hắn cũng không đi xe đạp bởi vì trường học của hắn hiện tại chắc cũng đã đóng cửa nếu không muốn đυ.ng phải thầy chủ nhiệm giáo dục thì hắn nhất định phải né cửa chính vì vậy hắn đã được trải qua “khóa học” đến muộn chỉ trong một buổi sáng và thực hành bài học vượt tường này đây.

May mắn thay Thẩm Vân Khai không đơn độc, khi hắn chạy đến bức tường phía tây sau sân chơi thì vẫn còn bốn năm người đang ngồi xổm trong góc, đầu tóc vẫn bù xù thêm cả quần thâm mắt và cả người nồng nặc mùi thuốc lá và rượu. Chắc hẳn họ đã thức khuya và cắm trại trong quán nét cả đêm.

Họ thấy Thẩm Vân Khai thì vẻ mặt ai đấy cứng đờ, bọn học đang có ý định bỏ chạy thì thấy bộ đồng phục học sinh của hắn liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đồng cảnh ngộ với thanh niên này.

Một trong đám học sinh đó nhìn hắn, cảm thấy có chút quen thuộc liền bước tới bắt chuyện với Thẩm vân Khai.

"Cậu bạn cũng đến muộn à.”

THẩm Vân Khai liếc nhìn anh ta.

“Ừ.”

Hắn nhìn vào đám người đang bất động ngồi hóng chuyện liền hỏi.

“Sao anh không vào?”

“Thôi đừng nhắc đến!” Một thanh niên có vẻ buồn bã cất lời.

“Không biết thằng ngu nào bán tin có người nhảy qua bức tường phía tây vào thứ tư tuần trước. Nhà trường liền tăng cường tuần tra và giờ tuần tra đã trôi qua nhưng không biết giáo viên nào rảnh rỗi mà dạo quanh ở đây nên sao chúng tôi dám vào đây!”

Thanh niên kia liếc nhìn lại Thẩm Vân Khai một lần nữa rồi đột nhiên hỏi.

“Cậu trông quen quen, có phải là người của bên cao nhị nhị ban phải không?”

Những người còn lại nghe câu “nhị ban” cũng nhìn sang với vẻ mặt thân thiện nhưng lại có lực sát thương.

Thẩm Vân Khai chợt nhớ đến lớp trưởng bọn họ tuần trước đã được khen ngợi vì làm việc tốt, hắn đột nhiên nhận ra rằng tên “ngu ngốc” mà tên kia vừa mắng có thể là lớp trưởng bọn họ.

Hắn quả quyết lắc đầu, “Không phải.”

“Nhất ban.”

Đám nam sinh kia biểu tình lập tức tự nhiên hơn rất nhiều, vui tươi hớn hở.

“Quả nhiên, tôi cũng nghĩ cậu ở nhất ban, thoạt nhìn những gương mặt của hạng nhất đều như cùng một khuôn.”

Những nam sinh liếc mắt nhìn thêm vài cái xác thực Thẩm Vân Khai khá là quen thuộc, đám học sinh tựa hồ ai cũng giống nhau nên nhìn quen chắc cũng không có gì lạ, bọn họ liền không quan tâm đến nữa, quay đầu vào góc mà chăm chú lắng nghe.

Thẩm Vân Khai: “…Chúng ta vẫn chung một giáo viên.”

Hắn không định lãng phí thời gian thêm nữa vì vậy liền bập bẹ đi dọc theo bức tường để tìm lối khác.

Hắn hôm nay đúng thật còn may mắn, đi không lâu liền tìm được một bức tường thấp, trên tường còn có một ít dây leo ra, Thẩm Vân Khai nghĩ đến chắc đây là vườn hoa hồng của trường.

Thân người hắn cao và có phần lực lưỡng vừa đặt tay lên là hắn có thể nhảy lên tường, quan sát bên trong không có giáo viên nên hắn nhanh chân mà nhảy xuống ngay và đi đến lớp. Vào cuối tháng 6 hoa hồng nở gần như héo úa khi chạm nhẹ vào cánh hoa sẽ rơi xuống, sau khi Thẩm Vân Khai ra khỏi bụi hoa hồng trên áo vẫn còn sót lại vài cánh hoa màu đỏ tươi.

Nhưng lúc hắn vừa đi mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện quay đầu lại chỉ thấy một nam sinh cao lớn mặc đồng phục học sinh, nam sinh kai tựa hồ có quay đầu lại, tựa hồ cũng không có, nhìn từ xa rất quen mắt. Nhưng Thẩm Vân Khai không tin vào mắt mình.

Triệu Lập Quân đi theo Tạ Thanh Dữ nhìn lại phía sau một cách kỳ lạ, cái gì cũng thấy liền bèn hỏi.

"Làm sao vậy?"

Thời tiết hôm nay thật tốt, đến nỗi lão Triệu phơi nắng hồi mặt mày liền đỏ, khuôn mặt Tạ Thanh Dữ lại tái nhợt một cách đáng sợ nhưng đôi mắt lại đen láy đến nỗi khiến người ta có cảm giác ánh nắng cũng không thể nào xuyên qua nổi. Ánh mắt ấy đen đậm, lạnh lùng như không có chút liên quan gì đến mùa hè nên lại làm người ta nhớ đến mùa đông lạnh lẽo.

Cậu cười nhạt.

"Không sao."

Trong phòng học, tiếng đọc thuộc bài vang vọng, lão Triệu đẩy cửa bước vào. Tiếng ồn ào hỗn tạp khiến người ta nhức óc, lão Triệu liếc mắt nhìn học sinh bên dưới, lão Triệu gõ bàn đám tiểu quỷ phía dưới nhất thời yên tĩnh không dám giả bộ gì nữa, ánh mắt đám học sinh như lửa đốt nhìn lão Triệu rồi nhìn ra phía cửa, rất rõ ràng có ý gì.

Lão Triệu: "..."

Anh bình tĩnh phớt lờ ánh mắt mong đợi của cả lớp, mở sách giáo khoa ra.

"Được rồi, học thuộc lòng trước rồi đặt câu hỏi."

“…”

“Được rồi, được rồi”, lão Triệu ngừng trêu trọc đám học sinh bọn họ và bất giác mỉm cười.

“Mọi người đều biết?”

“Biết—”

“Biết cái gì?”

“Có một anh đẹp trai…”

“Im miệng!”

“Tạ Thanh Dữ!”

“Tạ Thanh Dữ đã trở lại lại rồi đúng không!”

Lão Triệu vẻ mặt phức tạp nói.

“Tin tức của các ngươi khá là nhanh đó.”

Không phủ nhận!

Đôi mắt của các học sinh sáng lên nhưng chúng lại im lặng một cách kỳ lạ, giống như đang xấu hổ, chúng ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn lên bảng đen.

Thực ra điều này khá bình thường khi bạn đã xa cách một người bạn trong một thời gian dài, cho dù bạn có thường xuyên liên lạc với họ hay không bạn vẫn sẽ cảm thấy khó xử khi bất ngờ gặp mặt. Hơn nữa, họ cũng không gặp Tạ Thanh Dữ hơn một năm.

Lão Triệu không nhịn được nữa liếc mắt ra cửa, lại gặt đầu.

Thấy hành động này khiến bọn họ cảm thấy căng thẳng, nhìn chằm chằm vào cửa không chớp mắt cho đến khi một năm sinh mặc đồng phục học sinh bước vào lớp, bọn họ mới từ từ hoàn hồn và chìm vào trạng thái xuất thần.

Nam tử cao gầy trắng trẻo, làn da tái nhợt đến đáng sợ nhưng lông mày và ánh mắt lại rất mạnh mẽ, mày kiếm cùng đôi mắt tinh tú lộ ra vẻ hơi mơ hồ như nét mực được vẽ lên, thêm vào đó đôi môi lại đỏ rực, chúng như đỏ hơn cả những bông hoa trong vườn hồng. Nhìn rất quen thuộc nhưng cũng quá đỗi xa lạ, cậu gật đầu thanh âm trong trẻo pha chút lạnh lùng vang lên.

“Đã lâu không gặp.”

Bọn họ nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nhìn vào Tạ Thanh Dữ trong nháy mắt, sững sờ đến nỗi không ai đáp lại lời của Tạ Thanh Dữ , khi đó câu nói “Đã lâu không gặp” mới kịp thời chạy tới mạch não cả đám đang sững sờ bên dưới, họ lần ,lượt tỉnh lại với đôi mắt sáng ngời.

Cơ thể của Tạ Thanh Dữ không sao cả!

Tống Đông Dương hô to: “Đương nhiên!”

Tạ Thanh Dữ nở nụ cười rất nhạt nhưng rất dễ dàng nhìn ra cậu ấy cũng đang rất vui tựa hồ đan trêu chọc.

“Chỗ của tôi còn có người sao?”

Tống Đông Dương hô lớn lần nữa: “Đương nhiên còn giữ cho cậu rồi!”

Cậu ta dứt khoát chỉ cho Tạ Thanh Dữ, chỉ chỉ hàng phía sau.

“Thẩm Vân Khai vẫn luôn giữ cho cậu đó.”

“Phải không.”

Tạ Thanh Dữ đi qua xem, bên cửa sổ nam sinh vẻ mặt lạnh nhạt, vẻ mặt vẫn như trong trí nhớ giống như đúc, cậu và hắn chạm mắt rồi khẽ gật đầu, cậu cười.

“Cảm ơn.”

Lông mày và ánh mắt hắn trở nên dịu dàng đi nhiều, Thẩm Vân Khai ngồi đó chỗ ngồi sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, có thể nhận ra là hằng ngày đều có người lau dọn, Tạ Thanh Vân có thể nghĩ tới người lau bàn chắc chỉ có mỗi Thẩm Vân khai, cậu lại nói cảm ơn. Thẩm Vân Khai dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, khóe miệng hắn nhếch lên không quá nửa giây rồi lại nhanh chóng trở lại vẻ mặt thờ ơ.

“Thuận tay.”

Tạ Thanh Dữ: “Hiểu rồi, tên xử nữ.”

Thẩm Vân Khai liếc mắt nhìn cậu một cái như cười lên một chút.

Sau đó hai người phớt lờ nhau nhưng bầu không khí lại rất tự nhiên như thể Tạ Thanh Dữ chưa bao giờ rời đi. Hai người họ từ năm nhất cấp hai đã là bạn cùng lớp đến năm sai lại bị chia lớp nhưng đến năm ba cấp hai hai người lại tiếp tục ở cùng một lớp, họ cùng nhau hẹn thi vào cùng trường cấp ba trên thành phố. Không ngờ một lần nữa họ lại là bạn học cùng lớp với nhau, sở thích và tính cách hai người khác nhau hoàn toàn. Kẻ thích náo nhiệt kẻ thích yên tĩnh, một lạnh một nóng nhưng lại tự nhiên mà chung hòa cực kì hợp nhau, ngày thường như hình với bóng.

Bốn năm, từ đồng học đến bằng hữu rồi thành bạn thân diễn ra suôn sẻ, mặc dù Tạ Thanh Dữ dường như cắt đứt liên lạc với Thẩm Vân Khai từ hồi tai nận vào năm ngoái nhưng sự hiểu biết ngầm giữa hai người vẫn không hề giảm đi chút nào, thậm chí càng trưởng thành lại càng thấy ăn khớp với nhau hơn.

Lão triệu đã bắt đầu kiểm tra tại chỗ và bây giờ liền cho bọn họ thời gian để học thuộc lòng nội dung khác, Tống Đông Dương không thể ngồi yên, lén lút quay lại, thần bí mà cười hề hề.

“Tạ Thần cậu có biết không?”

Tạ Thần Dữ vì xưng hô này mà cau mày lại rồi hỏi: “Biết gì?”

“Anh Thẩm của tôi.”

Cậu ta vừa mở miệng Thẩm Vân Kha liền nhìn lại nhưng Tống Đông Dương không chú ý tới, còn đang nói.

"Khi cậu đi anh Thẩm hống hách đến mức chất đầy đồ đạc vào chỗ của cậu, hắn ta không cho ai động vào nó.”

“Thật sao?”

Tạ Thanh Dữ chớp mắt, không ngạc nhiên lắm, tính cách của Thẩm Vân Khai luôn là như vậy, hắn ta không quen ngồi cùng bàn với người khác, làm loại hành vi này cũng không alj lắm nhưng điều đó lại khiến cho cậu thấy vui một chút.

Tạ Thanh Dữ nhìn Thẩm Vân Khai một cách đùa cợt.

“Thật bá đạo nha, dùng một lúc hai cái bàn cảm thấy rất thoải mái sao?”

Thẩm Vân Khai sửng sốt một lúc sau đó lại bật cười, Tạ Thanh Dữ nhìn Thẩm Vân Khai khóe miệng cũng cong cong. Tống Đông Dương không hiểu trò đùa của hai người họ nhưng thấy cả hai vui như thế cậu ta cũng cười ngốc nghếch theo.

“Tống Đông Dương!”

Tống Đông Dương đang cười hề hề, thân thể lại đột nhiên cứng đờ ngước nhìn mắt hai người bọn họ, liền thấy hai người đều đã nghiêm túc ra vẻ học sinh ngoan mà chăm chú đọc sách. Tống Đông Dương “…”

Cậu ta trong lòng nguyền rủa, sau đó quay đầu ngốc nghếch nhếch miệng cười gặp phải lão Triệu lạnh mặt cậu ta trong nháy mắt chấn kinh liền cảm thấy chột dạ. Lão Triệu nhìn hai người ở hàng cuối cùng, sau đó lại nhìn Tống Đông Dương trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ vỗ vỗ bàn.

“Nào, đọc đi!”

Tống Đông Dương: “…Đọc cái gì ạ?”

Lão Triệu cười khẩy: “Nhìn lên bảng đen!”

Tống Đông Dương: “…em không có nhớ.”

“…”

“Ngươi có thời gian tán gẫu mà không có thời gian học bài sao? Không thấy xấu hổ với cái bảng điểm của mình à? Kỳ thi tháng này chỉ có một số học sinh điền sai vào ô đáp án này thôi. Sắp hết học kỳ rồi các cô cậu đừng làm cho thấy lo lắng nữa, em gặp lại tôi vào cuối tiết đi!”

Hai người bên dưới rất nghiêm túc và nghe lời: “Được.”

Lão Triệu sắc mặt dịu đi rất nhiều, im lặng nhìn về phía Tống Đông Dương.

Tống Đông Dương toàn thân như nhũn ra, yếu ớt trả lời.

“…Được.”

Cậu ta thật sự muốn khóc.