Hàn Diễm cuối cùng cũng phát sốt, thật sự là có thể chết bất cứ lúc nào. Cả Ly phủ lúc này đều đã bị đánh động thức dậy.
Ly Thành vẻ mặt lo lắng được che giấu bên dưới gương mặt bình tĩnh nghiêm túc của ông ta, nhưng ánh mắt lại là ngôn ngữ tâm trạng rõ ràng nhất. Còn Ly Nhược, vừa nghe tin báo liền cả người như không còn giọt máu, tay run lên, toàn thân phát lạnh, cả gương mặt trắng bệch, bối rối chạy ngay đến phòng của nàng. Tiểu Thi vẫn bộ dáng bình tĩnh, thay đổi chiếc khăn thứ bảy cho Hàn Diễm, nghe có tiếng bước chân đến liền tự động nép người qua một bên, chăm chú nhìn biểu cảm của gia chủ
Ly Thành cùng Ly Nhược đến, có chút thất thần. Ngày đó cũng vậy. Ly Hiên cũng là bộ dạng như một xác chết biết thở mà nằm đó, yếu ớt đến đáng thương, khiến người ta không dám chạm vào. Ly phu nhân nhịn không được, đưa tay bụm miệng, những tiếng nấc nức nở cứ như vậy âm ỉ vang lên nơi thanh quản của bà. Có gì đó như muốn vỡ ra. Ly Thành chỉ đứng lặng nơi đầu giường, mắt chăm chăm nhìn vào Hàn Diễm nằm đó_[Ngươi nhớ, ngươi đã ngoài tầm với của ta, mạng của ngươi, tự đi bảo trọng]_ông tự cười khổ trong lòng, vừa nói xong, chưa được bao lâu thì đứa nhỏ trước mắt liền thực hiện lời nói, cho ông biết thế nào là tự bảo trọng. Đưa mắt nhìn về phía của tiểu Thi, rồi lại trở về Hàn Diễm, lạnh lẽo lên tiếng_"Tại sao?"
Tiểu Thi ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu xuống nền gỗ_"Thuộc hạ có tội, sẽ nhận. Chỉ mong người để ta được bên cạnh tiểu thư"
"Ta hỏi tại sao?"
Tiểu Thi chau mày, mím môi, hít sâu một hơi, lại khấu đầu một lần nữa_"Là lỗi của tiểu nhân"
"Lão gia, có thể nào là lỗi của ta không?"_Ly Nhược một hồi kiềm nén, cuối cũng vẫn là giữ không nổi, hai tay nắm lấy vạt áo của Ly Thanh, gương mặt đẫm nước mắt ngước nhìn trượng phu_"Ta làm sai đúng không?"
Ly Thành hạ mặt, dịu dàng nhìn nàng, đưa tay lau đi nước mắt người trong lòng, lại hôn nhẹ lên trán của nàng_"Là do người bên cạnh của tiểu Diễm bất cẩn, không phải nàng"
"Nhưng mà...nhưng mà, chỗ này của ta đau"_tất cả mọi biểu cảm của nàng đều là đau đớn mà nhìn trượng phu, tay xiết chặt phần áo trước ngực. Ly Thành thở dài, ôm nàng vào lòng
"Nhược nhi, tiểu Diễm sẽ ổn thôi, ngoan, sẽ không sao"
"Nhưng mà...."
"Đừng lo, chúng ta không chỉ có mình tiểu Thi"_âm giọng từ nhẹ nhàng, cưng chiều lại chuyển sang thật lạnh lẽo
Tiểu Thi nghe được lời này như sét đánh thẳng đầu, cả người run lên, vội vàng dập đầu_"Lão gia, xin người"_nói đến đây, đứa nhỏ dường như đã muốn khóc, cố nén vào tất cả, thật mạnh mẽ nói hết những lời mình muốn_"Cho tiểu Thi bồi tiểu thư"
Ly Thành cũng không trả lời, chăm chú nhìn vào người trong lòng, đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng_"Nhược nhi, tiểu Diễm rồi sẽ ổn, sẽ tiếp tục gây phiền phức, nàng đừng lo"
"Đêm nay ở đây được không?"
"….."
Ly Nhược thấy Ly Thành im lặng, nhưng ẩn sâu trong mắt ông vẫn là lo lắng, bà liền mím môi chau mày_"Vậy sáng mai"
"Đương nhiên được"
"Ừm"
"Nàng không lo cho Ly Bách sao?"
"Hừ, tên ngốc đó...."_nói đến đây nàng lại chau mày, nghiêng đầu ngẫm nghĩ khiến Ly Thành ánh nhìn ngày càng cưng chiều vạn phần. Rồi nàng dùng vẻ mặt không mấy chắc chắn nhìn trượng phu_"Có phải hắn lúc nãy ngồi ngốc bên ngoài đang được gia nhân băng bó không?"
Ly Thành nhịn không được bật cười, đưa tay vuốt ngược hết tóc mái của Ly Nhược lên_"Hắn chỉ là tên ngốc"
Ly Nhược bĩu môi_"Đúng vậy"_rồi cứ như vậy rời ra khỏi cái ôm của Ly Thành, mắt lại nhìn qua Hàn Diễm, tay vươn ra có chút run rẩy chạm đến má của nàng, rồi sau đó, nhịn không được dùng cả hai tay áp hai bên má của nàng, mỉm cười trong nghẹn ngào_"Ta không còn giận con nữa, ta đang chờ con, hài tử của ta"_ sợ bản thân không giữ được lại mau nước mắt, bà nhanh chóng quay đi thật nhanh, chay ra ngoài, lúc ra cửa lại bất cẩn vấp phải chân của tên ngốc vừa bị mắng bên trong mà suýt té. Vẫn may là hộ vệ bên cạnh Hàn Diễm kịp kéo bà lại, rất quy cũ cúi đầu, lại trở về bên cửa, yên lặng đứng một bên.
Gia nhân đến, mang thêm một chiếc ghế trúc lót đệm mềm, cùng một chiếc chăn cho Ly Nhược, để bà ngồi cạnh Ly Bách vẫn đang ngồi dưới hành lang lạnh lẽo, vẻ mặt thất thần bên cạnh lò than ấm nóng. Hai mẫu tử họ, chỉ cách nhau một lò than.
Bà dùng khăn tay, chặn lại nước mắt chực rơi ra, hấp mũi, có chút khàn giọng, nho nhỏ gọi_"Bách nhi"
Ly Bách vẫn vậy, vẫn ngồi ngốc một chỗ mặc cho hạ nhân băng bó vết thương, mắt đăm đăm nhìn vào màn đêm vô tận trước mắt. Có đôi lúc, trong đầu hắn là ngàn vạn câu hỏi, nhưng chỉ một chốc sao, đã chẳng còn gì_"Mẫu thân"
"Làm sao?"_nghe người gọi, Ly Nhược có chút ngạc nhiên vui vẻ, liền nhìn qua hài tử của nàng
"Người có biết trước khi bị đâm một kiếm kia, Hàn Diễm nói gì với ta không?"
"Mắng ngươi đáng ghét"
Ly Bách nghe vậy, bỗng nhiên cong mắt bật cười_"Đúng vậy, quả thật là vậy. Người còn hiểu nàng ấy nhiều hơn ta"
Bà khẽ hạ mắt, có chút cân nhắc lời nói của mình_"Thật sao?"
"Đúng vậy"_rồi hắn lại thở dài, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thở dài một lượt, ngả lưng tựa ra cánh cửa phòng phía sau, hai mắt nhắm lại_"Không nghĩ tới, giây phút sống chết kia, muội ấy lời cuối cũng chỉ là để mắng ta. Làm hại ta tưởng nàng chỉ đang diễn trò"
Nghe Ly Bách nói, Ly Nhược mím môi lắc đầu_"Vốn ở đây chẳng có gì cho tiểu Diễm vương vấn cả"
Hắn nghiêng đầy nhì vị mẫu thân của mình. Có lẽ, đã quá lâu rồi, hai người bọn họ mới có thể có một cuộc trò chuyện đơn giản về một người nào đó như thế này. Không cần suy nghĩ, không cần tính toán, không cần lo âu, chỉ cần cảm giác được gì thì nói ra. Một sự thật rất nhẹ nhàng mà hắn hình như đã bỏ lỡ quá lâu. Ly Bách nhìn mẫu thân hắn, mỉm cười tự tin thêm một chút hài lòng_"Ta lại nghĩ muội ấy tìm được rồi"_bởi vì, hắn nghĩ, hắn cũng hiểu người đang nằm bên trong
Ly Nhược nhướn mày, có chút ngạc nhiên rồi lại mỉm cười_"Vậy thì còn gì bằng"
"Nương"
Bà giật mình, sau đó cười thật hiền, chuyển người, hai tay đều đặt lên một bên thanh vịn để trực tiếp nhìn vào Ly Bách, chờ hắn nói tiếp. Chỉ là, một mảnh yên lặng xuất hiện và kéo dài. Ly Bách hắn đã mở miệng định nói điều gì đó, con tim thôi thúc hắn phải nói, nhất định phải nói. Nhưng rồi lý trí lại kiềm hãm lấy tình cảm, như một ổ khóa tự động rào chặt lại cánh cửa không cho thứ bên trong thoát ra. Hắn bỗng nhiên có một thứ lo lắng mơ hồ đang dâng lên trong lòng.
Ly Nhược vẫn chờ đợi, chờ cho hắn nói với bà bất cứ một thứ gì đó. Bà vẫn luôn lắng nghe, luôn luôn chờ đợi hài tử của nàng. Và hình như, lạ quên mất một thứ cũng quan trọng không kém
Và rồi, câu chuyện cũng không được tiếp tục, vẫn là màn đêm yên tĩnh bao trùm mọi vật, vẫn là mỗi người một tâm tư, một cảm xúc riêng
Đêm nay, không chỉ thư phòng, cả Ly phu đều sáng đèn. Chỉ là không náo nhiệt, cũng không ồn ào.
"Lão gia"
"Tại sao ngươi không cho họ đi cùng?"_ông chậm rãi đi lên, tự tay cầm lấy khăn ấm mình vừa vắt xong, mang qua thay cho Hàn Diễm đang ngủ không an ổn bên giường
"…."_tiểu Thi mím môi, đầu một khắc cũng không ngẩng lên, vẫn là quỳ một bên từ đầu cho đến lúc này_"Là tiểu nhân tự phụ"
~~~~
"Ngươi nói, thấy nữ nhân kia bị người khác dẫn vào bìa rừng rồi mất dấu?"_Trịnh Hành bên trên đang đọc áng thư, bởi vì mấy lời báo cáo kia mà không khỏi chau mày. Hắn cảm thấy có thứ gì đó không ổn. Người của hắn cử đi theo dõi, vậy mà lại không thu được gì nhiều_"Đến Ly gia xem tình hình, trở về báo cho ta"
Tên thuộc hạ bên dưới nghe lệnh, nhưng lại chần chờ vẫn chưa đi. Trịnh Hành thấy, nhưng hắn lại không muốn hỏi xem tên kia còn gì muốn nói, vẫn bình thản đọc án thư trên tay. Người bên dưới liền thức thời, cúi người_"Vâng"_sau đó nhanh chóng rời đi.
Nhưng chưa được bao lâu thì lại có tiếng chuông_"Leng keng"_vang lên, Trịnh Hành mắt liền hướng về phía âm thanh phát ra, lại nhìn đến quyển sách, nhắm mắt thở dài, thả lỏng tinh thần, hắn bỏ lại sách trên bàn, bản thân đi đến nơi có tiếng chuông kia. Vẫn như bao lần, đưa tay lên, nhẹ nhàng và cảm nhận địa phương kia, chậm rãi xoay nhẹ, cánh cửa trước mặt cũng mở ra. Chỉ là không khí trầm thấp nơi đây, khiến hắn có chút khó chịu.
Bước chân xuống bên dưới, liền thấy có bóng người to lớn, liên tục đi qua đi lại trong có vẻ rất lo lắng
Vừa thấy được rõ người muốn gặp mình, hắn liền mày khẽ chau_"Có việc gì?"
Hắn vừa lên tiếng, người kia liền vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, dập đầu ba cái liền, sau đó cũng không dám ngẩng lên, giọng nói tràn ngập sợ hãi_"Điện hạ, tiểu nhân đáng chết. Tên Lịch Thanh kia gần như phát điên sau khi đến nhìn đao của hắn"
"…."
"Hắn nói có người trộm đao của hắn. Đòi gϊếŧ bọn hạ nhân xung quanh bởi vì cất giữ không cẩn thận"
"Còn không phải tại hắn vừa về đến nơi liền không muốn mang nó bên cạnh"
"Dạ, bọn tiểu nhân nhìn qua, bên trên cũng không có dấu vết gì. Vậy mà hắn vừa nhìn qua liền nổi giận, cầm đao vung lên khắp nơi, đã có vài người bị thương rồi"
"Ngươi là sư huynh của hắn, không cản, lại đến tìm ta?"
"Là...."
"Sao?"
"Người của chúng ta bên Vân phủ vừa gởi tin đến. Vân vương vừa bị Lịch Thanh mang đao đến đòi mạng"_hắn nói đây, cả người không kiềm được liên run rẩy_"Là nghe tin, thuộc hạ vẫn bán tín bán nghi bởi vì tình hình hỗn loạn gần đây giữa...người và Vân vương. Lịch Thanh nghe tin cũng không nghĩ nhiều liền chạy đi tìm đao...sau đó thì bắt đầu nổi điên. Thuộc hạ là lo lắng, nên chạy đến, báo tin cho người sớm một chút"
"…."_Trịnh Hành nghe xong liền mày chau thật chặt, hai nắm tay xiết vào nhau, răng cũng đã nghiến chặt_[Là ai!]
"Theo như lời của điện hạ, ba ngày nay đều không bước nữa bước ra bên ngoài. Hôm nay trong khi thuộc hạ và hắn cùng huynh đệ khác vẫn đang ăn uống cả buổi tối, hoàn toàn không ra ngoài, thì lại nghe được tin tức kia"_hắn lén lút ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của chủ tử, nhưng mà mắt chỉ vừa lén lút nhìn lên thì ngay lập tức lại đối mặt với nền đá lạnh lẽo bên dưới, hắn không đủ can đảm. Có thứ gì đó như đang trấn áp hắn. Con người nhìn tưởng chừng như luôn im lặng đến vô hại trước mặt thât sự không như vậy.
"Ngươi lui đi"
Phản ứng này là ngoài dự đoán, Hắn nghĩ Trịnh Hành sẽ nổi giận hay chửi rủa gì đó, nhưng rồi vẫn như bao lần, ngài vẫn điềm tĩnh, thật lạnh lẽo mà trả lời, mỗi lần như vậy lại khiến tâm thần của hắn như muốn đứt dây đàn_"Dạ?"
"Khi nào cần, ta sẽ đưa thư, lần sau cũng không cần kéo dây chuông như vậy nữa. Ta muốn các ngươi có mặt đầy đủ. Nhớ, lúc nào cũng phải kiểm tra người. Nhắc với bọn chúng, nhớ rõ hành tung người bên cạnh cho ta. Trừ gian phía Đông, đừng để lộ tin. Cũng như cử người đặc biệt giám sát. "
Hắn nghe được không khỏi thở dài an tâm, đồng thời hai mắt cũng sang lên, quỳ thẳng lưng_"Đã rõ thưa điện hạ"
"Lui đi"
"Vâng"
Chờ người lui đi, Trịnh Hành liền đi đến bộ ghế gần đó mà ngồi xuống, thở dài mệt mỏi, nhắm lại mắt đồng thời đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương, rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt thật vô định_"Dược nhi, nếu là nàng, sẽ ra sao?"_bất giác lại hít một hơi thật sâu và mỉm cười_"Bởi vì là người nàng tìm cho ta, ta đương nhiên sẽ sử dụng đúng cách khiến cho nàng ưng ý nhất, để lúc đến gặp nàng, ta sẽ không phải lúng túng. Đúng không Dược nhi"
Sau đó, hắn lại đắm mình trong bầu không gian tĩnh lặng của mật thất ngầm. Vốn bên dưới Đông cung cũng như bao nơi khác, sẽ chẳng hề có một lối đi bí mật nào. Nhưng Trịnh Hành là vì nàng mà cho người đào từ bên ngoài vào một đường hầm bất chấp bao nhiêu nguy hiểm cận kề. Sau đó bí mật cho người đến thiết kế lại cơ quan cùng mật thất. Xong việc liền thủ tiêu, cũng thu lại vào tay tất cả bản chế tạo. Thế nhưng, hầm vừa xong, người kia cũng biến mất. Chỉ để lại những gì nàng tặng hắn. Duy chỉ có nàng là vẫn thiếu và hắn vẫn đang chờ. Chờ một ngày nàng xuất hiện.
Trịnh Hành cứ ngồi thẫn thờ như vậy, một nén nhang trôi qua, hắn vẫn không có chiều hướng tỉnh giấc mộng ảo. Nhưng chưa thêm nữa khắc dư sau, hắn đã đứng dậy, không chút chần chừ xoay lưng bước đến cánh cửa đóng chặt kia, vươn tay sờ lên mặt tường lán mịn, xoay ngược bông hoa nhỏ bên góc trái, cửa lại một lần nữa mở ra
Hắn trở về chỗ ngồi, cửa sổ để mở liền có bóng đen đi vào, cũng không đến trước mặt hắn, mà ngay tại cửa sổ liền đi thẳng qua bên phải, phía sau chỗ ngồi của Trịnh Hành, quỳ xuống một chân_"Điện hạ, Ly gia xảy ra chuyện. Đa số đều tập trung ở gian phòng của nhị tiểu thư. Cả phu phụ Ly gia cũng ở đó, còn có Ly thiếu gia đang ngồi ngốc trước cửa"
Trịnh Hành mày nhẹ chau nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, vẫn vẻ mặt lạnh lẽo không cảm xúc_"Ngươi có thể lui. Phân người đến canh chừng Ly gia. Nhớ chỉ một người, có tin liền đến báo cho ta"
"Vâng"_tên thủ hạ trở ra, không quên tiện tay giúp hắn đóng lại cửa sổ
"Nếu đã muốn ta vào, cũng không tệ, ta sẽ diễn cùng người. Mong ngươi sẽ cho ta một đáp án ta hài lòng nhất"_Trịnh Hành một tay cầm án thư, tay kia lạ khẽ xiết chặt. Có người có thứ mà hắn muốn, bày ra nước cờ để hắn phải đi bước tiếp theo.
[Ta có nên hay không gián tiếp báo tin này cho phụ hoàng biết rõ? Mọi việc sẽ rất thú vị nếu người biết được việc này....Không cần. Nếu đã động được đến Trịnh Lương, người kia chắc chắn đã có biện pháp. Xem như ta cho ngươi dùng danh nghĩa của ta mà làm loạn]
~~~~
"Khụ Khụ khụ"_Đào Hoa gập người ho khan, nhưng lại làm động vết thương sau lưng nên liền giật mình ngồi thẳng lưng khiến vết thương vốn âm ỉ đau thì hiện tại đã đạt đế trình độ đau nhe răng trợn mắt. Ngay lập tức
miệng mở lớn như muốn hét_"Ta rất đau"_nhưng lại không có bất kì âm thanh nào thoát ra ngoài tiếng hít sâu, lại thêm ánh mắt như phát hiện bản thân bị gián bò lên chân, kinh dị, gớm ghiết. Còn hai tay cứ ngoe nguẩy, cố chạm ra phía sau để xem rốt cục vết thương có chảy máu hay không
Hắn bởi vì được bàn giao chăm sóc chủ tử thích gây họa này của cốc nên phải ngồi đối diện người trên xe ngựa, trợn mắt chứng kiến người kế nhiệm tương lai của Đào cốc ngồi một bên ngoe nguẩy làm trò. Đang lúc định nhắc nhở người thì màn xe được vén lên. Đào Hoa thôi hành động buồn cười của mình nhưng là vẫn giữ nguyên vẻ mặt bất hảo kia mà nhìn ra, liền đυ.ng phải tên thủ vệ thân cận của mình, người liền khinh bỉ, lại quay sang một bên, tiếp tục cố vươn tay chạm vào vết thương
"Ngươi ra đi"_Diêu Ngạn biểu cảm bình thản nhìn người, nhưng vừa nhìn qua người bên trong liền áp bức hết mức có thể
Tên ngồi bên trong định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn cũng hiểu, hắn không nên ngồi bên trong đây. Đào chủ là một người tính tình rất lạ lùng. Nàng chỉ giao thiệp với những người nàng muốn. Và nàng muốn gì thì chả ai biết được. Nhưng người khác, dù cho là ai đi chăng nữa thì đều bị người xem như không khí, không quan tâm hay dù là hỏi thăm đơn giản nhất cũng không hề có. Dù là diễn trò, hắn biết rõ, nếu có diễn, vị chủ tử này cũng là diễn cho chính mình người xem, căn bản không coi hắn có tồn tại_"Được"
Người kia đi ra, Diêu Ngạn hắn đi vào, mang theo hạp thức ăn vào trong, yên lặng ngồi vào chỗ, chậm rãi mở hạp thức ăn và... đặt qua một bên
"Vẻ mặt đó là làm sao?"_Người nhìn bàn tay mình, lật tới lật lui, rồi đặt lên chân, nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ nhìn Diêu Ngạn
"E là lần này, cơ hội cho người nữa bước ra ngoài cũng là rất khó"
Đào Hoa mắt liếc ngang, biểu cảm không quan tâm nhưng lại thở dài_"Không sao"
Diêu Ngạn khó hiểu, mày khẽ nhướn, đưa qua bát thuốc. Vị chủ tử này của hắn, một khắc chịu ngồi yên hay không làm phiền người khác đã là rất kì tích rồi, lần này, không những không thể ra ngoài mà còn bị giám sát chặt chẽ, vậy mà người vẫn dửng dưng_[Chẳng lẽ lại nghĩ ra việc gì rồi sao?]_nghĩ đến đây, hắn không khỏi rùng mình_[Sẽ không ai chịu nổi quá ba ngày đâu. Nhất là lão cốc chủ]
Người mỉm cười khi thấy biểu cảm kia không mấy thay đổi, nhưng lại hiểu rõ tâm tư như vũ bão của người bên cạnh mình, chuyển sang nhướn mày vẻ mặt đầy hứng thứ_"Đừng lo, ta hiện tại sẽ không làm gì. Căn bản là họ cần thời gian để chuẩn bị tốt cho mọi thứ"
"Tại sao người lại tin tưởng tên Trịnh Hành sẽ để yên để người giả mạo?"
"Khụ khụ, đắng, đưa nước đây"_người nhận nước vào tay, nữa mệt mỏi, nữa vội vàng muốn uống nước từ người bên cạnh đưa qua_"Không phải là tin tưởng, mà chắc chắn là vậy. Chả lẽ hắn chạy đến trước phủ của Vân vương, vỗ ngực, trào nước mắt"_người liền dụng tay chặn cổ, thét lên tông giọng chói hết mức có thể_"Ta không có làm mà!!!"
Sau đó lại như chưa có gì, uống tiếp một ngụm nước_"Ai tin. Mà có khi tên Trịnh Lương đa nghi kia lại tin, rồi nghĩ đây là do Ly Bách. Sao cũng được. nhưng việc này Trịnh Hành sẽ làm im, nhắm mắt cho qua mà thôi. Hắn vốn dĩ là con cờ bướng bỉnh, nguy hiểm ít người biết.
Mà chuyện này bọn chúng sẽ bưng kín không để cho lão hoàng đế bên trên biết rõ tình hình. Có khi, Trịnh Lương còn nghĩ là nàng ta chết rồi cũng nên. Hiện tại, nếu nữ nhân kia chết, mọi khởi nguồn cũng sẽ biến mất bởi vì ta sẽ thu tay, Ly Bách mất đi tiềm lực lớn nhất hắn từng có, Trịnh Hành vẫn sẽ lạc lõng và còn nhiều thứ khác nữa trùng hợp..ừm kết dính lại với nhau sẽ tan rã, trò chơi dày vò người khác của Trịnh Lương vẫn sẽ bình yên mà tiếp tục. Không thú vị đúng không. Ta cũng thấy thế mà"_Người không quên vừa nói lại vừa minh họa theo, sau cùng vẻ mặt trẻ nhỏ tin vào điều kì diệu, gật gật đầu hướng thủ vệ ngồi đối diện mình, giơ ra ngón tay cái, nháy mắt mỉm cười
Hắn trầm mặt cúi đầu không nói, nhưng bàn tay đã xiết lại_"Người lại lừa ta"
Đào Hoa liếc qua nhìn hắn, vẻ mặt vẫn rất thờ ơ, chỉnh người tựa vào vách lót đệm một cách thoải mái nhất, dĩ nhiên người biết chắc hắn đang nói đến việc người động vào vận mệnh của người khác mà lại đi ba hoa rằng sẽ không có vấn đề gì. Thì sao? Người mặc kệ_"Muốn để ta lừa tiếp hay là tránh xa ta ra, ngươi có thể chọn"
"…."_hắn vẫn cúi đầu, mím môi yên lặng, sau một lúc thì mới ngẩng đầu nhìn người, vẻ mặt trông như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay có dấu hiệu thiệt thòi gì có_"Tại sao?"
"Ngươi hỏi việc gì?"
"Tại sao lại có hoàng thượng trong việc này?"
Người nhướn mày, vẻ mặt rất chi là hiển nhiên, nhún nhẹ vai_"Bảo bối của hắn mà"
Hắn nhìn người bằng ánh mắt_"người có lầm không, ta không tin đâu"_rồi khẽ lắc đầu thể hiện sự khinh bỉ nho nhỏ với chủ tử nhà hắn
Đào Hoa nhướn mắt, nhếch môi rồi bật cười_"Ta nói rồi, nữ nhân kia, đi đến đâu cũng đều có người lo lắng, chỉ là cô ta không biết thôi. Khụ khụ"
"Nàng ta nói rất nhiều"
"Dĩ nhiên"
"Nhưng chỉ có một câu hỏi"
"…."_Đào Hoa đáng yêu, vui vẻ chau mày, mắt khẽ đảo vòng tròn_"Đừng nói nàng ta hỏi hiện tại ta còn mẫu thân hay phụ thân nha"
Hắn lần này thật sự trừng mắt nhìn người, câu hỏi này nếu xét theo mọi khía cạnh phân tích của hắn thì nó là một câu hỏi không thua kém gì nữ nhân gọi Diễm kia. Hắn cười khổ sở, xoay người rót thêm nước vào cho nàng_"Là hỏi người nam hay nữ nhân"
Đào Hao lần này vẻ mặt lại khó chịu, chu môi, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới người trước mặt_"Đừng nói ngươi bảo ta là nữ nhân"
"Không, ta không có"
"Nếu ngươi trả lời là nam nhân, chủ tử ta sẽ tha thứ cho tội đồ ngươi!"
Hắn trong lòng thầm rơi hai hàng lệ dù bên ngoài vẫn rất bình tĩnh_"Ta bảo không phải chuyện của nàng ta"
"Đi, ra ngoài liền!"
"…."
~~~~~~~
[Ai vậy?]
[Sao lại ngồi ở đó?]
[Sao lại chỉ có mình ngươi ?]
[Ngươi bị lạc? Không ai đón ngươi? Hay ngươi bị gạt? Hay là bị bỏ rơi? Ta có nên đến gần để ngồi cạnh ngươi, cùng ngươi chờ người đang chờ có được không? ]
[Ta không muốn thấy bất kì ai một mình như vậy]
Nói dối
Là bản năng sợ hãi một mình thôi, đừng bịa đặt
[Chả lẽ ta còn không rõ ta, chờ ngươi xen vào?]
Là do ngươi tự biện hộ. Ngươi chính là tự tẩy não về sự cô độc của bản thân. Bởi vì sự thật ngươi làm gì cũng đều một mình, phải tự lực mà sinh. Không nghe câu, chỉ có người từng trải mới biết nơi đó đau ra như thế nào và sẽ không muốn bất kì ai khác một lần nữa giống mình sao?
Hàn Diễm mỉm cười_[Có lẽ vậy. Giờ thì ra chỗ khác, đừng cản đường ta]
Ngươi sẽ hối hận.