Chương 20: Mất bò mới lo làm chuồng
“Anh sao rồi ?” Giọng nói của một người đàn ông xa lạ vang lên.
Băng Diễm mở mắt ra, tầm mắt dần dần rõ ràng. Là một gian phòng xa lạ, anh thế mà lại nằm trên một cái giường kỳ lạ, xung quanh đều là giá sách. Thứ duy nhất anh có thể chắc chắn là nơi này tuyệt đối không phải Đại Chu, có thể vẫn còn ở vùng đất Thần Tiên. Thê chủ nói đây là Trung Quốc, cũng có thể anh thật ra chưa tỉnh, vẫn đang nằm mơ.
“Anh đói bụng chưa ?” Người nói chuyện là một người đàn ông tuấn mỹ ôn hòa, tóc ngắn, mặc một cái áo tay ngắn kì lạ và quần dài, trang phục hoàn toàn không giống với em họ của thê chủ.
Anh ta là ai vậy?
Chỗ này là chỗ nào?
“Cổ họng anh có thể rất đau đến nói không nên lời, nhưng không sao, không cần nói. Nếu như anh muốn ăn cái gì, chớp mắt hai cái.” Đổng Thanh Hạo kiên nhẫn nói với bệnh nhân đặc biệt này.
Lời nói của người này rất dịu dàng, làm Băng Diễm ít nhiều bớt sợ hãi. Đúng là anh rất đói, nhưng anh thật sự có tư cách ăn sao? Anh thấp thỏm lo âu, cố gắng giãy dụa, xoay người quỳ trên mặt đất. Sau khi đầu gối tiếp xúc sàn nhà gỗ, anh phát hiện màu sắc hoạ tiết sàn nhà này giống trong phòng ngủ thê chủ, có một không hai. Anh thoáng an tâm, ảo tưởng, hẳn anh vẫn còn ở trong nhà thê chủ.
Người phụ nữ ưu tú như thê chủ, trong nhà có nhiều đàn ông hầu hạ là rất bình thường. Có lẽ người đàn ông trước mắt là một trong số nội quyến của thê chủ, anh mới đến, phạm sai lầm lớn như vậy, sao còn mặt mũi nằm tiếp sau khi tỉnh lại, để người khác ân cần hỏi han.
Vết thương trên người bởi vì đột ngột cử động mạnh mà đau đớn, so với trong tưởng tượng của anh nhẹ hơn rất nhiều, thật giống như đã được trị liệu băng bó ổn thoả. Anh không khỏi hoài nghi, mình hẳn vẫn còn đang nằm mơ. Ai sẽ trị thương chữa bệnh cho đàn ông đê tiện phạm lỗi cơ chứ?
Đổng Thanh Hạo bất động thanh sắc quan sát hành động Băng Diễm. Anh quỳ xuống đất khá lưu loát không chút do dự, tư thế thái độ giống được huấn luyện lâu ngày, cực kỳ khiêm tốn; anh ta thật sự không giống người hiện đại.
Băng Diễm đã hôn mê hai ngày, mẫu máu được đưa đi kiểm tra đo lường đã sớm có kết quả. Trong máu Băng Diễm không có kháng thể thông thường của người hiện đại ngược lại tồn tại một vài thành phần không xác định được. Mặt khác Phó Chỉ Lan cũng hỏi bạn bè ở cục cảnh sát, chứng thực dấu vân tay Băng Diễm cũng không nằm trong hồ sơ tội phạm, bệnh viện tâm thần gần đó cũng không có người mất tích.
Trên người Băng Diễm và sơn động trống rỗng nơi anh xuất hiện tìm không được bất cứ giấy tờ gì chứng nhận thân phận, nếu không phải anh vừa sinh ra đã bị lừa bán, ngăn cách nhốt tại ở nơi đó, bị nuôi dạy biếи ŧɦái, ngược đãi, thì ít nhất có thể khẳng định một điều, anh ta không phải người Trung Quốc, thậm chí không phải người của thời không này. Có khả năng anh ta nghe cùng nói Hán ngữ không có vấn đề, nếu không lúc trước Phó Chỉ Lan cũng không có cách nào trao đổi bình thường với anh ta.
Tại sao phát sinh chuyện tình kỳ lạ như thế?
“Nghe nói anh đến từ một nơi gọi Đại Chu đến, nơi đó thi hành chế độ nữ tử vi tôn, đúng không?” Cùng một vấn đề, nếu như là thật, cho dù hỏi đi hỏi lại, đáp án cũng chỉ có một. Nếu như là lời nói dối nhất thời bịa ra, hỏi thêm mấy lần, đáp án thường sẽ hơi khác biệt. Đổng Thanh Hạo không có nâng Băng Diễm dậy, ngược lại lợi dụng thời cơ đối phương thấp thỏm bất an, tiến hành thử dò xét.
“Vâng, hạ nô đến từ Đại Chu.” Băng Diễm vừa cất lời mới ý thức được cổ họng mình có lửa, nói mỗi một chữ đều rất đau, anh cũng không dám sơ suất, chăm chú trả lời, hơn nữa thử khẩn cầu thật dè dặt, “Hạ nô cũng không bị đuổi đi, phải không? Hạ nô biết sai, xin ngài tha thứ. Cầu ngài để hạ nô gặp chủ nhân, hạ nô xin đón nhận bất cứ trách phạt gì.”
“Anh cảm thấy mình sai chỗ nào? Không cần trả lời tôi. Tôi đi xem thử cô ấy có đồng ý đến nói chuyện với anh hay không trước.” Đổng Thanh Hạo không nghĩ tới Băng Diễm tự nhận sai, nếu không chuẩn bị tâm lý sớm, thật không thể không hoài nghi tinh thần Băng Diễm có vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu tình trạng Băng Diễm đã khá lên, Đổng Thanh Hạo không có việc gì nữa, anh nghĩ nên nhanh chóng tìm chính chủ đến, để lại một câu rồi vội bỏ ra khỏi thư phòng.
Giờ là buổi sáng thứ ba, bởi vì cuối tuần hỗn loạn mà ly kỳ, tinh thần liên tiếp bị đả kích, Phó Chỉ Lan đã sớm xin công ty nghỉ bệnh, chuẩn bị điều chỉnh tốt thể xác và tinh thần của mình lại đi làm, đương nhiên cũng vì có đủ thời gian để có thể thuận tiện chiếu cố Băng Diễm.
Tối Chủ Nhật, Cao Nhạc đã trở về trường học. Trong phòng lớn, chỉ còn lại Băng Diễm hôn mê bất tỉnh và Phó Chỉ Lan tinh thần hoảng hốt, tràn đầy áy náy. Phó Chỉ Lan nghiêm khắc tuân theo lời dặn của bác sĩ Đổng Thanh Hạo, dè dặt chiếu cố bệnh nhân, cho đến tối thứ hai cơn sốt cao của Băng Diễm mới hạ.
Sáng sớm thứ ba Đổng Thanh Hạo đoán được Băng Diễm hẳn đã đến lúc tỉnh lại, bớt chút thời gian chạy lại nhìn, mất công lại xảy ra tình huống gì, chỉ một mình Phó Chỉ Lan khó có thể ứng phó. Đổng Thanh Hạo không nghĩ tới Phó Chỉ Lan còn chưa làm cơm sáng, Băng Diễm đã tỉnh lại trước.
Trước đây Phó Chỉ Lan đặc biệt đặt một chiếc ghế quý phi trong thư phòng, để Băng Diễm nghỉ ngơi ở đó. Đây là nghe theo đề nghị của Đổng Thanh Hạo, đồng thời bảo đảm cô cũng có thể điều chỉnh không gian nghỉ ngơi, cũng tránh gây thương tổn tâm trạng bệnh nhân. Nằm trong căn phòng xảy ra chuyện đầy máu tanh, nói không chừng sẽ làm anh càng thêm khẩn trương, ngược lại không tốt cho dưỡng thương.
Trình độ nấu cơm của Phó Chỉ Lan bình thường, cũng may bữa sáng đơn giản, một mình cô hoàn toàn có thể đối phó với ba phần cơm canh. Đương nhiên mùi vị thức ăn không thể so sánh với tay nghề em họ cô. Thành quả là cháo trắng thêm đường, nhưng đại khái không hợp để ăn với salad rau trộn và bánh được làm nóng bởi lò vi sóng có phủ vị mứt quả đóng chai. Thoạt nhìn lộn xộn, miễn cưỡng có thể nuốt vào miệng.
Đổng Thanh Hạo liếc nhìn toàn bộ thành phẩm món ăn thật không dám khen tặng trên bàn cơm, muốn ăn phải hạ xuống tiêu chuẩn thật thấp, nhíu mày tập trung tinh thần hạ giọng nói: “Phó Chỉ Lan tiểu thư, Băng Diễm tỉnh. Anh ta quỳ trên mặt đất khẩn cầu cô tha thứ cho anh ta. Tôi đoán anh ta cũng không phải bệnh nhân tâm thần, cho nên chuyện này cô phải tự mình xử lý. Đừng lo, tôi ở phòng ăn ăn cơm, nếu cô sợ thì mở cửa phòng, tôi sẽ trông chừng.”
Hai ngày này Phó Chỉ Lan đã hiểu rõ sở, một mực trốn tránh là vô dụng. Cô phải đối mặt với Băng Diễm, cô cần chịu trách nhiệm với sai lầm của mình. Cô tháo tạp dề xuống, hít sâu vào một hơi, điều chỉnh tốt tâm trạng, đẩy cửa đi vào thư phòng.
Ddù Băng Diễm không ngẩng đầu, cũng có thể nghe ra tiếng bước chân thê chủ. Ở trong lòng anh, cô luôn đặc biệt như vậy, anh có thể dễ dàng nhớ kỹ tất cả đặc điểm của cô.
Cô đến xem anh, phải chăng chứng minh anh không bị vứt bỏ?
Vui sướиɠ từ tận đáy lòng dâng trào, anh cố gắng làm cho mình tin tưởng đây không chỉ là một giấc mộng đẹp, anh đã tỉnh, tất cả đều đang xảy ra, tốt hơn tình huống anh dự liệu rất nhiều.
Là anh may mắn.
“Băng Diễm, anh nằm lại trên ghế trước đi, tôi có một số việc phải nói rõ ràng với anh.” Phó Chỉ Lan kéo một cái ghế qua, ngồi bên cạnh.
Băng Diễm không câu nệ vấn đề cấp bậc lễ nghĩa, trái lại làm theo lời thê chủ sai bảo, bất an quay về nằm lên chiếc giường kỳ lạ.
“Anh vẫn còn sốt, cổ họng bị đau, không cần nói nhiều. Hãy nghe tôi nói, nếu tôi nói đúng, anh hãy gật đầu hoặc chớp mắt hai cái, nếu tôi nói sai, hoặc anh nghe không hiểu, chỉ cần lắc đầu hoặc nhắm mắt lại.”
Trên người Băng Diễm chỉ khoác một cái áo choàng, vừa rồi hẳn được nằm trên giường mềm mại, đắp chăn lụa hạng nhất, những điều này đều nói lên anh cực kỳ hài lòng vì được chăm sóc chu toàn. Anh càng thêm mê mang, thấp thỏm lo âu, mơ hồ đã ý thức được có điều gì mới mà anh chưa biết.
Nhưng thê chủ anh không giống đang tức giận. Có lẽ thê chủ không muốn đuổi anh đi.
Anh không nhịn được nhảy nhót vui mừng, ngọn lửa hy vọng càng thêm bùng cháy trong lòng, đôi mắt cũng lộ ra thần thái sáng lạn, bắn ra ánh sáng rực rỡ bốn phía, đau đớn thể xác và tinh thần dần được quên đi.
Anh vội vàng gật đầu không ngừng.
Phó Chỉ Lan nhìn con ngươi anh long lanh đầy màu sắc, lòng rung động, áy náy tiếp tục tăng thêm: “Buổi tối hôm đó, việc anh làm với tôi, tại chỗ này là vi phạm pháp luật. Cho nên tôi rất tức giận. Tôi đánh anh, còn nhốt anh trong phòng của người giúp việc. Nhưng ở Đại Chu chỗ anh, hẳn là tôi phải chịu trách nhiệm chuyện này có đúng không? Tôi hẳn phải thừa nhận anh là đàn ông của tôi, thu nhận anh, giữ lại bên người phải không?”
Băng Diễm gật đầu, trên mặt hiện lên chút bất an. Quả nhiên, tại vùng đất Thần Tiên, lúc trước anh đánh lén, bắt buộc cô, là phạm vào sai lầm lớn. Cô hẳn phải xử phạt anh nặng, thậm chí báo quan anh mới đúng. Cô không có lập tức đuổi anh đi, cô thật sự là chủ nhân tốt, lương thiện.
“Để tôi nói cho anh biết, ở chỗ này của chúng tôi, đàn ông không phải sống phụ thuộc phụ nữ. Luật pháp quốc gia quy định, không được buôn bán người, cũng đã sớm huỷ bỏ chế độ nô ɭệ. Anh sau này không cần tự xưng hạ nô, cũng không thể gọi tôi thê chủ.”
Mắt Băng Diễm lộ vẻ mờ mịt, cẩn thận lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu. Đàn ông không sống lệ thuộc phụ nữ, không thể bị mua bán sao? Nghe ra thật sự rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức giả dối. Chẳng lẽ anh đang nằm mơ?
“Người đàn ông anh vừa nhìn thấy, là chồng của Thu Tố, cũng không có liên hệ với nhà tôi. Tôi và anh ấy là quan hệ bạn bè bình đảng. Anh ấy học y hơn mười năm, do tôi đặc biệt nhờ vả đến đây chữa bệnh. Tại Đại Chu chỗ anh, phải chăng đàn ông không có cơ hội học y giống anh ấy ?” Phó Chỉ Lan cố gắng dùng ví dụ sống làm cơ sở giải thích rõ cho Băng Diễm, “Chỗ chúng tôi, thiếu niên thiếu nữ đều đi học đầy đủ, học tập có thành quả sẽ đi làm, tự mình làm ra tiền nuôi sống mình. Quốc gia đề xướng tự do yêu đương, pháp luậ quy định một chồng một vợ. Nói cách khác, một nam một nữ sau khi nhận giấy kết hôn, phải chung thuỷ với nhau, không được có người thứ ba, nếu quan hệ bên ngoài, không được pháp luật thừa nhận bảo vệ, sẽ làm cho hôn nhân tan vỡ.”
Mặc dù Băng Diễm hoài nghi mình đang nằm mơ, lại không nhịn được tò mò tiếp tục nghe, nghe những ngôn luận mới mẻ không thể tưởng tượng nổi này. Tại vùng đất Thần Tiên, bé trai cũng có thể đi học đọc sách, cũng có thể học tập y thuật cao thâm như vậy, cũng có thể tự mình làm ra tiền nuôi sống bản thân không cần dựa vào phụ nữ sao? Mỗi một người phụ nữ chỉ có thể lấy một người đàn ông sao? Số đàn ông còn lại kia dù có danh phận hay không cũng có thể bị xử trí tùy ý? Không đúng, đàn ông nơi này không phải nô ɭệ, không bị mua bán.
“Quan niệm nơi này và Đại Chu khác biệt lớn vô cùng, nhất thời nói không rõ ràng lắm. Tôi mang thức ăn đến trước, chắc là anh rất đói rồi. Chờ anh ăn no, có tinh thần, tôi sẽ kể tiếp cho anh.” Phó Chỉ Lan nhìn ra Băng Diễm cần thời gian để hiểu và tiêu hóa lời cô nói, cô không dám lập tức truyền bá nhồi nhét quá nhiều nội dung, đứng dậy rời đi, đến phòng bếp bưng bữa sáng lại đây.
“Tôi làm cơm canh so ra kém tay nghề em họ của tôi, anh ráng ăn đi.” Phó Chỉ Lan không có ý tốt bày mâm thức ăn trước mặt Băng Diễm.
Đồ ăn thơm ngon thấy được rõ ràng, Băng Diễm hôn mê mấy ngày toàn được tiêm chất dinh dưỡng, chưa từng thật sự ăn cơm, lúc này dạ dày đã chịu không nổi dụ dỗ, phát ra nhiều tiếng vang.
Mặt Băng Diễm đỏ lên, giãy dụa, muốn dậy, quỳ xuống đất nhận lỗi.
Phó Chỉ Lan thì rất tự nhiên cầm lấy thìa, múc một ít cháo, thổi nguội một chút mới đưa tới khóe miệng Băng Diễm.
Thê chủ anh lại tự mình đút anh ăn?
Anh kinh hoàng đến gần như quên đi mọi thứ xunh quanh, ngơ ngác nằm lại trên giường.
Khi anh xuyên qua cũng nghe nói, phụ nữ ở đây cưng chiều chính phu đến tận trời, chịu cùng chính phu đùa giỡn ăn cơm, nhưng cũng ít có phụ nữ chịu chủ động đút cho đàn ông.
Nói như vậy, nếu tất cả không phải là mơ, như vậy thê chủ bảo chế độ và quan niệm nơi này khác biệt với Đại Chu một trời một vực. Ở chỗ này đàn ông được chăm sóc là lẽ tất nhiên, anh không cần lo lắng, sợ hãi, thấp thỏm lo âu. Anh có thể thản nhiên hưởng thụ tất cả điều tốt đẹp cô cho anh sao?
♥️