Chương 26

“Cậu làm thế với anh ta, có phải hơi độc ác không?”

Buổi tối sau bữa dạ tiệc, Âu Dương Tấn cùng Trương Hiểu Ba nằm trên chiếc giường biển cả kia, Trương Hiểu Ba đột nhiên hỏi.

“Sao? Cậu còn muốn nói tốt cho hắn ta hay sao?” Giọng Âu Dương Tấn nhất thời trở nên căng thẳng.

“Không, không, không.” Trương Hiểu Ba vội vàng phủ nhận, sợ người này lại nổi thú tính, người chịu xui xẻo chỉ có mình mà thôi.

Hai người lần đầu tiên bình tĩnh nằm trên giường nói chuyện, giống như hai đứa trẻ, ôm đối phương, lời nói đùa nào cũng có thể bật cười, ầm ĩ đến tối mịt mới chìm vào giấc ngủ.

¬.¬

Sáng hôm sau, Trương Hiểu Ba tất nhiên là hăm hở đến công ty, bộ dạng đắc ý vô cùng. Đại Phật thấy thế, hỏi cậu: “Nhóc con thối, hôm qua khẳng định là được như ý, hôm nay mới vui thế này.”

Trương Hiểu Ba tức giận trừng mắt với anh một cái: “Anh không phải nói là tổng tài muốn đi thân cận sao, căn bản là gạt em!”

Đại Phật chớp chớp mắt: “Anh nói vậy sao? Anh thực sự từng nói vậy sao?”

“Trưởng phòng, ưu điểm lớn nhất của anh chính là anh từ trước đến này chưa từng nhớ mình phạm qua lỗi lầm gì cả…”

“Đừng nói về anh nữa. Trương Hiểu Ba, em hôm qua sao lại ăn diện đẹp trai như vậy, là tổng tài thân cận chứ có phải em đâu.” Đại Phật tiếp tục trêu cậu.

Trương Hiểu Ba bĩu môi, không nói gì nữa.

Bạch Tiểu Mễ lúc này từ bên cạnh đi tới: “Có điều hôm qua lúc Hiểu Ba đi vào cùng Hướng Thiên Kỳ, trông hai người rất xứng nha!”

“Xứng cái quỷ ý!”

Trương Hiểu Ba bác lại, trong lòng bất giác thấy lăn tăn. Hướng Thiên Kỳ hôm qua bị hai người bọn họ bỏ lại trong phòng thay đồ, cũng không biết hắn thế nào. Tuy cậu không có giao tình gì với người này, nhưng cũng không mong hắn quá xui xẻo.

“Ha ha, tôi lại cảm thấy tổng tài của chúng ta và Hiểu Ba thực xứng nha~ ” Tiếng Lý Bố truyền tới, Trương Hiểu Ba quay đầu lại nhìn, quả nhiên là hắn.

“Anh, anh đừng nói bậy!”

“Ha ha, Hiểu Ba đỏ mặt!” Lý Bố vẫn chọc cậu, thừa dịp không ai chú ý nói khẽ với cậu: “Hôm qua Hướng tổng tài chịu khổ lớn, dù nói sao cũng là vì cậu, cậu cũng nên gọi điện an ủi một chút nhỉ?”

“Đều là do hắn có vấn đề, cũng không phải tôi…” Trương Hiểu Ba không vui.

“Hử? Thật sự là đáng thương nha. Tôi biết, tổng tài chúng ta nhét một cây bút máy vào, xem ra rất đau nhỉ? Hiểu Ba cậu cũng phải thông cảm chút chứ ~ Hướng tổng tài nói anh ta một lòng say mê cậu đó… Cậu dù không thích anh ta, cũng không thể thấy chết không cứu chứ…” Lý Bố than thở kể lể, làm Trương Hiểu Ba vô cùng khó xử.

“Cái này…”

Tế bào người tốt thối nát bắt đầu tác quái, cuối cùng Trương Hiểu Ba vẫn là không tình nguyện gật đầu, vào ngay hôm đó gọi điện theo số trên tấm danh thϊếp. Ai ngờ quản gia của Hướng Thiên Kỳ nhấc máy, nói hướng Thiên Kỳ hôm qua bị dọa sợ, tối qua đã ngã bệnh.

Tuy Trương Hiểu Ba lưỡng lự không thôi, lúc tan làm vẫn là gạt Âu Dương Tấn, đi xe buýt đến nhà Hướng Thiên Kỳ. Nơi Hướng Thiên Kỳ ở là biệt thự của Hướng gia, tất nhiên là rất lớn rất xa hoa. Trương Hiểu Ba đợi trong phòng khách một lát, quản gia bước ra dẫn cậu đến phòng ngủ Hướng Thiên Kỳ thăm hắn.

Gõ cửa, Trương Hiểu Ba bước vào, phát hiện Hướng Thiên Kỳ ngồi trên giường, bộ dạng đau khổ, trong lòng không khỏi thấy có chút thông cảm với hắn.

“Hướng tổng tài, anh vẫn ổn chứ?”

“Không ổn.”

“A?”

“Vì sao, vì sao cậu ta có thể có được em, anh không được sao? Cái tên Âu Dương Tấn cuồng bạo lực đó! Có chỗ nào tốt! Anh tuy có chút phong lưu, nhưng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thô lỗ như vậy!”

Hướng Thiên Kỳ nhíu mày nói với Trương Hiểu Ba: “Hiểu Ba, em chọn anh đi!”

Trương Hiểu Ba không biết từ đâu lôi ra một cây chày gỗ đuổi ma, hung hăng gõ vào đầu Hướng Thiên Kỳ: “Chọn cái đầu anh ý! Anh cho anh có gì tốt! Sắc lang! Hạ lưu! Cư nhiên dám có ý xấu với tôi? Anh cho tôi là thú ăn cỏ à? Không chỉ Âu Dương Tấn muốn dạy dỗ anh, tôi cũng muốn dạy dỗ anh!”

“Ô ô ô! Sao em bạo lực như vậy!” Bộ dạng Hướng Thiên Kỳ giống như ảo tưởng vỡ nát.

“Hừ, anh bây giờ mới biết sao? Đứng đặt cái lý luận nuôi lớn đám mỹ thiếu niên của anh lên người tôi, tôi là một thằng đàn ông bình thường!” Trương Hiểu Ba hùng hồn nói.

“Đồng tính luyến ái… Có chỗ nào bình thường?” Hướng Thiên Kỳ làu bàu.

“Câm miệng!” Trương Hiểu Ba quát lớn.

Hướng Thiên Kỳ rõ ràng chưa từng bị quát như thế này bao giờ, dọa nhảy dựng lên, vẻ mặt nhìn quái vật: “Trương Hiểu Ba, anh còn cho rằng em là một mỹ thiếu niên yếu ớt đáng yêu, em thực làm anh thật vọng, cư nhiên hung tợn như vậy?”

“Thất vọng đi, tôi hôm nay là tới thăm anh, anh không sao thì tôi đi, đây là bùa có khả năng chữa bệnh, anh có thể để nó xuống dưới gối.” Trương Hiểu Ba đưa một lá bùa cho hắn rồi xoay người rời đi.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu lại nhìn, Hướng Thiên Kỳ cư nhiên cầm lá bùa kia hai mắt rưng rưng cảm động nhìn cậu.

“Này! Anh làm sao vậy!” Trương Hiểu Ba hoảng sợ, không phải là nhầm bùa chứ?

“Lần đầu….”

“Hở?”

“Lần đầu tiên… có người quan tâm anh như vậy…”

“Hở?”

Trương Hiểu Ba ngây người, đầu óc Hướng Thiên Kỳ có phải có vấn đề không vậy. Cư nhiên coi lá bùa kia là bảo bối? Còn nói lần đầu tiên có người quan tâm hắn như vậy, chẳng lẽ hắn là cậu bé bán diêm sao?

“Trương Hiểu Ba! Em là thiên sứ của anh!”

Hướng Thiên Kỳ kêu lớn một tiếng, nhào tới, ngay lúc chạm vào người Trương Hiểu Ba, bị Trương Hiểu Ba quyết đoán đẩy ra. Tiếp đó trán Hướng tổng tài bị đập mạnh một cái, nháy mắt sưng một cục to.

“Gặp thiên sứ quỷ của anh ý! Tôi mới không phải lũ cuồng phơi bày không mặc quần áo để hở mông cắm lông vũ bay qua bay lại trên trời ấy!”

Trương Hiểu Ba vứt lại một câu, nổi giận đùng đùng rời đi.

Để lại mình Hướng Thiên Kỳ ôm lá bùa kia, vẫn đang say mê: “Ôi ôi ôi, thiên sứ thực bạo lực a…….”

¬.¬

Trải qua một lần thẳng thắn, tình cảm của Trương Hiểu Ba cùng Âu Dương Tấn căn bản tiến vào giai đoạn ổn định. Hai người không cãi nhau, mỗi ngày đều cười cười nói nói. Duy nhất không giống chính là, Trương Hiểu Ba cùng Hướng Thiên Kỳ thành bạn xấu. Hướng Thiên Kỳ thường xuyên gọi điện cho cậu, Trương Hiểu Ba phát hiện, ngoài mấy khuyết điểm phong lưu, hạ lưu, háo sắc không, đứng đắn, Hướng Thiên Kỳ cũng không có gì không tốt.

Ví dụ như Hướng Thiên Kỳ cho tới giờ cũng không có phản đối sự mê tín của cậu, còn say sưa nghe cậu bàn luận về bùa chú, đoán mệnh, hơn nữa còn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, mua đủ loại pháp khí cổ xưa về để lấy lòng cậu. Thế nên Trương Hiểu Ba dần dần nới lỏng cảnh giác, có lúc nhàm chán cũng sẽ gọi hắn đến chơi cùng.

Đương nhiên, mấy cái này đều phải giấu Âu Dương Tấn, nếu không cái vại dấm chua ấy không biết sẽ làm ra chuyện khủng bố gì nữa.

Vào một ngày nghỉ, Âu Dương Tấn đi đón khách hàng từ Mỹ tới, Trương Hiểu Ba buồn chán đến cực điểm, vừa hay Hướng Thiên Kỳ gọi điện tới, tìm Trương Hiểu Ba đến nhà hắn chơi.

Trương Hiểu Ba đi xe buýt, vừa mới vườn trước nhà Hướng Thiên Kỳ liền thấy tên kia ăn diện đúng chuẩn hoa hoa công tử, trái ôm phải ấp hai mỹ nữ như hoa như ngọc bước lại.

“Aha! Hiểu Ba em tới rồi. Lại đây lại đây, anh giới thiệu với em, đây là tiểu thư Đoạn Hồng Ngọc, đây là tiểu thư Trần Thi Thi, đây là bạn tốt của anh Trương Hiểu Ba, làm việc ở công y Back.” Hướng Thiên Kỳ vui vẻ giới thiệu, không phát hiện mặt Trương Hiểu Ba trắng bệch.

Hai vị tiểu thư kia thực khách khí chào Trương Hiểu Ba, cậu cũng vội vàng gật đầu, sau đó rầu rĩ không nói gì, đi theo Hướng Thiên Kỳ vào phòng khách, mới phát hiện đây đũng là một party nhỏ. Tất cả đều là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, đại khái đều là mấy người hoa hoa công tử kiểu Hướng Thiên Kỳ, đương nhiên còn có không ít mỹ nữ.

Trương Hiểu Ba ngồi xuống, lúc lâu sau mới ổn định lại được trống ngực trong lòng. Lúc này, sofa bên cạnh lún xuống, một mùi hương bay tới, Trần Thi Thi không biết từ lúc nào ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Trương Hiểu Ba, biệt lai vô dạng a?” Giọng nữ trung ôn nhu dễ nghe lại mang vài phần độc ác.

Trương Hiểu Ba nhếch khóe miệng, cũng không đáp lại cô ả.

“Thật không ngờ, một thằng đàn ông lại không biết xấu hổ như thế, quyến rũ Âu Dương Tấn còn chưa đủ, bây giờ cư nhiên đến quyến rũ Hướng thiếu tổng tài, xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.”

Giọng nói của Trần Thi Thi vẫn êm tai như vậy, khiến người ta không thể tin chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn kia lại có thể thốt lên những lời tàn độc như vậy.

Trương Hiểu Ba nhìn chằm chằm cô ả, nhỏ giọng nói: “Con mụ thối, cô đừng có quá đáng!”

Trong lòng sớm đã giận sôi, cậu thực không ngờ, ở trong này cũng có thể đυ.ng phải cô ả khiến cậu cuối cùng không nhận được bằng tốt nghiệp.

Lúc trước Trần Thi Thi là bạn học của cậu ở HB, giống như rất nhiều bạn học nữ cùng lớp, cô ả cũng thích Âu Dương Tấn.

Đó là một tối hè, trong rừng cây nhỏ trong trường, cậu cùng Âu Dương Tấn vì chút chuyện nhỏ mà cãi nhau, sau đó cậu bị ấn vào một gốc cây đại thụ, Âu Dương Tấn tức giận hôn lấy cậu. Mà cảnh tượng như vậy lại bị Trần Thi Thi muốn tới tỏ tình với Âu Dương Tấn bắt gặp.

Vì thế mới có chuyện trong lễ tốt nghiệp, Trần Thi Thi vu oan cho cậu muốn làm hại cô ả. Tuy không có bằng chứng, nhưng lại gây ảnh hưởng xấu đến đại học HB. Cha Trần Thi Thi là một cổ đông của trường, lo lắng đến lợi ích các mặt, trường học tự nhiên sẽ không vì một đứa nhỏ con nhà bình thường mà đi đắc tội với cổ đông.

Tất cả những điều này đều là ác mộng của Trương Hiểu Ba, nhưng không ngờ, cậu cư nhiên còn có ngày gặp lại cô ả!

Trần Thi Thi nhíu mày liễu, giọng nói lạnh đi: “Tôi quá đáng? Cậu rõ ràng là thằng đồng tính luyến ái! Biếи ŧɦái! Ghê tởm! Âu Dương Tấn cũng vậy! Chuyện xấu mấy người làm tôi đều thấy! Hai thằng đàn ông, hôn môi? Tôi buồn ói!”

Không để ý tới lời chửi mắng của cô ả, Trương Hiểu Ba nén xuống xúc động muốn đánh người: “Tôi thế nào có liên quan đến cô à? Tôi biếи ŧɦái? Vậy cô cũng là con mụ nói dối thối tha! Trên thế giới này sao có người đàn bà độc ác như cô? Âu Dương Tấn dù có mù cũng không chọn cô!”

“Cái gì? Cậu dám mắng tôi?” Trần Thi Thi dường như đã bị chọc điên, đứng lên: “Tôi mới không thèm loại người biếи ŧɦái như Âu Dương Tấn. Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Hướng Thiên Kỳ ra!”

“Hả?” Trong lòng Trương Hiểu Ba nghĩ vốn cậu với Hướng Thiên Kỳ chỉ có quan hệ bạn bè, nhưng cô ả này hình như cho rằng cậu là hồ ly tinh gặp đàn ông là không buông. Một khi đã thế, không chọc tức cô ta là không được!

“Tôi có qua lại với anh ta có liên quan gì tới cô?” Trương Hiểu Ba quát lại: “Trần tiểu thư, tôi khuyên cô đừng tự cho mình là đúng!”

“Anh ấy là vị hôn phu của tôi!” Sắc mặt Trần Thi Thi đã rất khó nhìn, điều này càng làm khuôn mặt cô ả trở nên thực xấu xí.

“Vị hôn phu? Tôi sao không nhớ Hướng Thiên Kỳ từng đính hôn?” Trương Hiểu Ba nghi hoặc nhìn cô ả.

Trần Thi Thi dương dương đắc ý, kiêu ngạo hất cằm: “Nhà tôi và nhà Hướng Thiên Kỳ là đối tác làm ăn lớn nhất về mặt lợi nhuận. Hướng Thiên Kỳ nếu cưới tôi sẽ rất có lợi cho xí nghiệp Hướng thị bọn họ, nên tuy bây giờ còn chưa định hôn ước rõ ràng, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Trương Hiểu Ba, một con cóc ghẻ như cậu mà muốn ăn thịt thiên nga? Sao? Âu Dương Tấn vứt bỏ cậu rôi? Cho nên muốn tới quyến rũ Hướng Thiên Kỳ? Tôi khuyên cậu nên tỉnh lại đi! Hướng Thiên Kỳ cũng phải loại người biếи ŧɦái như mấy người!”

Trương Hiểu Ba hừ một tiếng, nghĩ thầm, Hướng Thiên Kỳ biếи ŧɦái thế nào tôi còn hiểu hơn cô nhiều. Cô ả độc ác này hận mình cùng Âu Dương Tấn muốn chết, hiện tại lại nhìn trúng Hướng Thiên Kỳ.

Không được, không thể để Hướng Thiên Kỳ kết hôn với cô ả độc ác này được!

Trương Hiểu Ba hung tợn trừng Trần Thi Thi một cái, đi sang chỗ khác.