- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh
- Chương 12
Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh
Chương 12
“A… Đau… Đau quá… A…”
Tiếng nghẹn ngào nức nở run run vang vọng trong phòng tắm, đầu Trương Hiểu Ba lúc này đã trong trạng thái hỗn loạn, sự mờ mịt do say rượu cùng đau đớn vì bị cưỡng bức đồng thời đánh nát lý trí cùng suy nghĩ của cậu. Cậu chỉ đành thuận theo bản năng, cố gắng di chuyển thân thể, muốn nhanh trốn khỏi cơn đau làm cậu gần như sụp đổ này.
Mà Âu Dương Tấn lại đang trong nước sôi lửa bỏng, cảm giác thỏa mãn cuối cùng thuận lợi cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lần đầu tiên nếm mùi vị của Trương Hiểu Ba làm tâm tình y vô cùng phấn khích, du͙© vọиɠ càng thêm trướng lớn.
Không để ý đến hành động yếu ớt muốn trốn tránh của Trương Hiểu Ba, Âu Dương Tấn nâng hai chân cậu lên, đặt ở hai bên thành bồn tắm, làm phần chân cậu mở rộng, mất đi điểm tựa.
“Đau… Không muốn…. Buông tôi ra… Ô… A… Đau chết mất!”
Vừa đặt một chân lên thành bồn, Trương Hiểu Ba liền lớn tiếng khóc. Chờ đến lúc Âu Dương Tấn nhẫn tâm nâng chân còn lại của cậu, du͙© vọиɠ trướng phình dưới thân hung hăng từng chút từng chút tiến vào huyệt khẩu non nớt kia. Trước mắt Trương Hiểu Ba tối đen, ngay cả sức kêu cũng không còn, cả người run rẩy không ngừng.
Cuối cùng làm xong hành động kia, vì Âu Dương Tấn tiến vào từ sau, mà Trương Hiểu Ba ngồi lên du͙© vọиɠ của y, hai chân lại bị đặt lên hai thành bồn, nên nơi chống đỡ duy nhất của cậu là chỗ hai người kết hợp. Điều này làm cho Âu Dương Tấn không vào được tất cả.
Y dùng động tác khó khăn như vậy, lập tức tăng thêm gách nặng cho Trương Hiểu Ba. Lúc cậu ngồi trong phòng tắm hơi nóng ngùn ngụt dường như sắp hôn mê, thần trí đang dần biến mất, Âu Dương Tấn đã tiến quân thần tốc, bắt đầu điên cuồng công thành chiếm đất, kịch liệt kéo cậu trở lại cơn đau như trong địa ngục.
“Ô… Ô… Không muốn… Không được động nữa… Đau… A… A a… Tôi muốn chết…”
Trương Hiểu Ba mơ màng lắc đầu, nức nở cầu xin, nhưng bộ dạng yếu ớt này của cậu hoàn toàn không nhận được sự thương xót của người đàn ông đang độc chiếm cậu, ngược lại càng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của y, nghĩ muốn mặc kệ tất cả mà hủy diệt cậu…
Âu Dương Tấn xưa nay luôn là bộ dạng lạnh lùng tâm cao khí ngạo, ngoại trừ thích khi dễ Trương Hiểu Ba, căn bản không thèm để ý đến ai khác, nên đời sống riêng tư vô cùng trong sạch, đều không có dính líu gì với đàn ông đàn bà khác, nhưng thế này liền làm cho du͙© vọиɠ y luôn tích tụ đều bị Trương Hiểu Ba khıêυ khí©h, lúc này đã là muốn khống chế cũng không khống chế nổi…
Thứ nóng rực mà cứng rắn men theo đường ruột… mạnh mẽ đâm vào…. chạm vào nội bích mềm mại trúc trắc… khoảng cách rút ra cơ hồ không cảm thấy được… lại hung hăng đâm vào…
“A… Chết mất… Cứu… Cứu… Đừng… tiến vào nữa… A… Không cần… A… động…”
Cổ họng đã kêu gào đến có điểm khàn khàn, nhưng người sau lưng không để ý gì mà muốn cậu, hai tay như hai kìm sắt ôm lấy vòng eo nhỏ bé của cậu, mượn sức nâng của nước, không chút tốn sức nâng cậu lên, thuận tiện cho vũ khí hung ác phía dưới tiến mạnh vào…..
Trương Hiểu Ba cảm thấy mình như bị cây đinh đâm vào, đau đến ngay cả da đầu cũng tê dại. Cảm giác nội tạng bị chèn ép đến buồn nôn quả thực là không cách nào hình dung, so với cảm giác buồn nôn lúc khẩu giao cho Âu Dương Tấn càng mạnh hơn gấp mười lần….
Những va chạm không dừng làm cậu chỉ cảm thấy ngay cả tim phổi cũng sắp bị ép nát…
Trong bồn tắm sóng nước dao động. Vì vận động kịch liệt của Âu Dương Tấn, nước trong bồn không ngừng tràn ra. Tiếng nước đập xuống nền nhà kèm với hơi thở tràn đầy du͙© vọиɠ của nam nhân, kết hợp cùng tiếng nức nở của Trương Hiểu Ba, nghe phá lệ da^ʍ mỹ, làm huyệt mạch người ta muốn vỡ tung…
Âu Dương Tấn giây phút này ngoài trừ dục vòng và kɧoáı ©ảʍ chiếm đoạt Trương Hiểu Ba, đã triệt để không còn gì nữa. Kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời mà nồng nhiệt này cả đời chưa từng nếm qua, y giống như phát điên tìm kiếm, tham lam giống như con ác thú trong truyền thuyết, vĩnh viễn không thỏa mãn, muốn tất cả, muốn hết thảy, muốn ăn sạch người trong lòng vào bụng, ngay cả mẩu vụn cũng không còn!
“Ưm… Ô… Ô… Ô…”
Đột nhiên, sức chịu đựng của Trương Hiểu Ba đến điểm cực hạn. Trong một lần mạnh mẽ đâm vào, loại cảm giác áp bách quỷ dị này làm cậu không thể chịu nổi, cảm giác buồn nôn quay cuồng trong l*иg ngực, cảm giác khó chịu làm cậu đầu váng mắt hoa, phát ra một chuỗi nôn khan.
Nếu là bình thường, Âu Dương Tấn cho dù muốn bắt nạt cậu nữa, thấy cậu thực sự chịu không nổi, cũng tuyệt đối sẽ buông tay, nhưng lúc này y đã bị du͙© vọиɠ thiêu cháy lý trí, du͙© vọиɠ chiếm giữ khủng bố hoàn toàn bùng nổ.
Thế là, Âu Dương Tấn không chút thương tiếc vươn tay rút một tấm khăn mặt trắng từ giá tủ bên cạnh, một tay còn lại thô bạo nhấc cằm Trương Hiểu Ba lên, muốn nhét khăn vào.
Trương Hiểu Ba lại ngây ra, cũng hiểu sẽ khó chịu, liều mạng quay đầu, dùng giọng mũi nức nở phát ra vài tiếng hừ hừ ‘không muốn’. Nhưng Âu Dương Tấn căn bản bất vi sở động, mạnh nhét khăn mặt vào, mãi đến khi chạm vào cuống lưỡi của Trương Hiểu Ba mới ngừng tay.
Cảm giác buồn nôn bị mạnh mẽ ngăn trở lại, nhưng Trương Hiểu Ba lúc này hô hấp càng thêm khó khăn, cả người đều co rúm lại, đại não vì thiếu dưỡng khí đã không cách nào suy nghĩ thêm gì nữa.
Trương Hiểu Ba không phát ra tiếng động ồn ào nữa, ngay cả một chút tín hiệu nhắc nhở động tác của Âu Dương Tấn nông sâu thế nào cũng không có. Điều này làm hành động còn lại của Âu Dương Tấn có thể nói là thuận theo du͙© vọиɠ, mạnh mẽ đâm vào, nhanh chóng rút ra, thỏa mãn như sắp lên thiên đường…
Mà Trương Hiểu Ba trong lòng y giống hệt một con búp bê vải, yếu ớt chịu đựng, ngay cả tiếng động cũng không phát ra, chỉ theo động tác của Âu Dương Tấn mà chuyển động lên xuống. Hai chân trắng nõn, vì gác lâu trên hai thành bể, cơ bắp bắt đầu tự động co giật.
Không biết qua bao lâu, Âu Dương Tấn cuối cùng bắt đầu chạy nước rút, tốc độ so với vừa rồi đã muốn gϊếŧ người còn nhanh hơn. Thứ lửa nóng không ngừng trướng lớn, nội bích của Trương Hiểu Ba bị ép tới cực hạn, thứ cương cứng phía trước hết lần này đến lần khác không ngừng khiến người khác khó chịu mà thâm nhập vào…
Sau cùng, hai tay Âu Dương Tấn kéo thắt lưng gầy của Trương Hiểu Ba, để mông cậu lập tức ngồi lên mình, đồng thời du͙© vọиɠ hung hăng mà đâm sâu vào trong. Cuối cùng, thứ nóng rực căng cứng đâm vào nơi sâu nhất trong người Trương Hiểu Ba, bắt đầu bắn ra chất dịch nóng bỏng…
Âu Dương Tấn phát tiết xong, ôm sau lưng Trương Hiểu Ba, thở dốc hồi lâu, mới dần dần phát hiện nước trong bể đã lạnh. Được nước làm lạnh, lí trí từ từ quay trở lại, y chậm rãi lùi ra, xả trôi làn nước lạnh trong bể, sau đó kéo chiếc khăn trong miệng Trương Hiểu Ba ra, tỉ mỉ kiểm tra một hồi. Trương Hiểu Ba ngoại trừ có chút thoát lực cùng váng vất, tạm thời không có phản ứng nào xấu hơn.
Sau đó, Âu Dương Tấn lau khô cho hai người xong, ôm lấy thân thể đã bị giày vò của Trương Hiểu Ba, trở lại phòng ngủ.
Đồ đạc trong phòng ngủ đều là hai màu trắng đen xen lẫn, vô cùng có hơi thở hiện đại. Đèn ngủ trắng cùng vật dụng màu đen trên giường kết hợp tạo nên một cảm giác cấm dục.
Âu Dương Tấn đặt Trương Hiểu Ba lên giường. Tấm ga giường đen làm tôn nên cơ thể trắng nõn của người nằm trên, bắt mắt vô cùng, tràn ngập sức mê hoặc quái dị. Vừa nghĩ đến mình vừa kịch liệt như vậy chiếm được người hàng đêm mong nhớ, máu Âu Dương Tấn lại không nghe lời mà dâng lên…
Y cúi đầu xuống, tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm giữ mà dùng ngón tay quyến luyến da thịt Trương Hiểu Ba. Cơ thể không có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn này, lại khiến y thỏa mãn không gì sánh được.
Hai tay Âu Dương Tấn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Hiểu Ba, tỉ mỉ khẽ khàng hôn một vòng, sau đó hôn lên bờ môi cậu. Trương Hiểu Ba đáng thương lúc này hai chân đều không cách nào khép lại, bị Âu Dương Tấn hôn như vậy, không khỏi run lên, vô cùng sợ hãi bị làm một lần nữa. Câu lắc đầu, tránh né nụ hôn của Âu Dương Tấn, nước mắt chầm chậm rơi xuống.
“Không… Không… nên… Không nên… Không nên… Không nên…”
Sự phản kháng yếu ớt này, trong mắt Âu Dương Tấn, lại giống như một con thú non chưa lớn đang chống lại dã thú ép mình nếm thử trái cấm, hiếm có dẫn ra lòng thương tiếc của y. Thế là, y hôn lên trán Trương Hiểu Ba, thấp giọng an ủi cậu: “Đừng sợ, chỉ là muốn thương yêu em.”
Trương Hiểu Ba vẫn lắc đầu, Âu Dương Tấn vươn tay xuống dưới, an ủi cậu. Cho dù cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng du͙© vọиɠ sinh lí cũng không do người làm chủ, chưa được một lúc, Trương Hiểu Ba nhịn không nổi, hai gò má đỏ bừng đặc biệt thiêu đốt người.
“Để… Để tôi… A… Buông… ra… A a… A…”
Cuối cùng được giải phòng, sau khoải cảm, mệt mỏi tập kích Trương Hiểu Ba. Cậu nhắm mắt, lông mi để lại trên mặt một hàng bóng, có vẻ đặc biệt yếu ớt. Âu Dương Tấn lần đầu tiên nếm thử mùi vị tuyệt vời như vậy, sao có thể nhanh như vậy liền tỉnh táo lại, tăng mạnh ma sát lúc nãy, sớm đã lại hưng phấn.
“Hiểu Ba, đừng ngủ.”
Vỗ vỗ mặt cậu, không có phản ứng, Âu Dương Tấn cũng biết Trương Hiểu Ba không có sức lực, nhưng dục hỏa không thể chống đỡ mà đốt lên, y một chút cũng không khống chế nổi. Thế là, y tách hai chân Trương Hiểu Ba ra, nhấc lên vai, chầm chậm, đẩy du͙© vọиɠ của mình vào cửa động sưng đỏ.
Lần thứ hai bị tiến vào, Trương Hiểu Ba nhất thời kinh hoàng mở to hai mắt, nhưng lại mờ mịt không có tiêu điểm, chỉ nho nhỏ rêи ɾỉ: “Không muốn… Không muốn…”
“Ngoan, nghe lời, nhịn một chút là được rồi.”
Âu Dương Tấn cũng mồ hôi nhễ nhại, chầm chậm đẩy vào, đem hai chân Trương Hiểu Ba đặt lên vai mình, mức độ lớn nhất tiến vào người cậu, miễn cưỡng chờ cậu thích ứng một lúc, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà chuyển động.
Sấm vang chớp giật…
Trương Hiểu Ba cảm thấy mình như sắp bị xé rách… Đau đớn khó chịu nổi như vậy… Trong ý thức hỗn độn của cậu, cảm thấy mình giống như một chiếc vỏ sỏ yếu đuối… Đau đớn bị một hòn đá lớn tách ra…
Mồ hôi không ngừng chảy ra. Làm một người bị xâm phạm, cậu chỉ có thể cầu xin, cầu người đàn ông phía trên xót cậu…
“Xin… Xin… A… Xin cậu…”
“Ngoan, Hiểu Ba nghe lời…”
“Không muốn… Không muốn…”
“Một chút nữa, một chút nữa thôi.”
“Cầu… Cầu xin cậu… Buông tôi ra… Buông tôi ra… A a… A…”
…..
Bóng tối chờ đợi đã lâu cuối cùng giải thoát cho Trương Hiểu Ba, cậu triệt để ngất đi…
Sau khi Âu Dương Tấn bắn ra thì ngã lên trên người cậu, cũng thϊếp đi, thẳng đến nửa đêm, cơ thể nóng bừng ôm lấy mình đánh thức y, Trương Hiểu Ba ngay trong đêm sốt cao.
Ba chân bốn cẳng gọi điện cho bác sĩ tư nhân tới, ôm Trương Hiểu Ba lên xe cứu hộ cao cấp, Âu Dương Tấn nhớ ra quên mất thẻ vàng chuyên dùng điều trị, liền vội vàng quay về nhà.
Tìm thấy thẻ vàng trong tủ đầu giường trong phòng ngủ, Âu Dương Tấn cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy bọn họ làm rất kịch liệt, nhưng y không hề thấy Trương Hiểu Ba chảy máu, sau đó, ánh mắt y đờ đẫn nhìn chằm chằm tấm ga trải giường đen bằng chất vải tốt bên cạnh.
Ngẩn ra mấy giây, Âu Dương Tấn vươn tay giật ga giường ra, lập tức, cảnh tượng vô cùng thê thảm hiện ra trước mắt, trên tấm đệm trắng toàn bộ là những vết máu lớn…
Âu Dương Tấn hít một ngụm khí lạnh, tim gan đều cứng lại…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hắn Đến Từ Ngoài Hành Tinh
- Chương 12