Chương 5
Nến kia cuối cùng cũng tàn lụi, ngoài cửa sổ ánh trăng thản nhiên chiếu xạ tiến vào, ngân quang chảy trên gương mặt mê man của Lý Thư Bạch, mơ hồ mông lung.
Thượng Quan Thiên Trảm rốt cục buông tha xốc y lên, mê muội vươn bàn tay, thay y nhẹ nhàng lau đi nước mắt vương trên mặt, sâu kín thở dài một hơi, lắc đầu ai oán nói:「 Ngươi tội gì phải tái kiên trì, đã rơi vào thảm cảnh này, hà cớ chi chịu khổ…… Không chịu yếu thế.」
Phía sau thư phòng còn có một gian nội thất, thường ngày Thượng Quan Thiên Trảm khi đọc sách hay làm việc mệt mỏi lấy chỗ nghỉ ngơi, bình thường cũng không hay dụng đến, giờ hắn ôm Lý Thư Bạch vào nội thất, nhẹ nhàng đặt trên giường, tự ra ngoài đánh một chậu nước, tự mình thay đối phương tẩy rửa thân không sạch sẽ. Sau lặng lẽ ngắm nhìn Lý Thư Bạch lâm vào mê man, cứ như vậy yên lặng ngồi đến tận hừng đông.
Tựa hồ…… Có điều gì không giống ….Nhẹ nhàng vỗ về mày kia như thế nào không chịu giãn, y ưu sầu đau khổ nhiều vậy sao? Nhiều đến mức dẫu chính mình cố gắng nhường nào vẫn không thể xoa dịu mi sầu, có phải hay không trải qua tình sự đêm qua, mày này rốt cuộc phủ bao bất bình? Quan hệ bọn họ, vĩnh viễn không cơ cứu vãn đường sống? Dù tưởng tu hảo, dù…… tưởng đối với y hảo, chỉ sợ khó được đi?
Đến thời khắc này, vấn đề hắn chưa bao giờ thẳng thắn nhìn nhận giờ hồi tưởng lại như thủy triều dũng tiến nhập đầu óc. Mười năm qua, không khi nào hắn ngừng suy tưởng về người này, nhưng mỗi nhớ tới, lại bị chính mình hung hăng áp chế, hắn không cho phép mình vì ngươi này phân tâm, phảng phất chỉ cần không nghĩ không hỏi, liền thật sự có thể vĩnh viễn quên đi đối phương.
Nhưng thực tế, mười năm qua, mỗi lần Lý Thư Bạch lên chức, hay mãi cho đến cuối cùng y bị biếm thành hạ nô, lưu đày đến Lĩnh Nam mới thôi, hắn đều rành mạch.
Năm năm sau mất đi tin tức y, cũng do hắn cố tình lâm vào, y là nô bộc, chỉ cần chính mình không cố ý điều tra, đương nhiên không có khả năng biết tin tức y, vì thế, hắn không sai người đi, muốn dùng phương thức này bức bách chính bản thân mình quên đi con người ấy, không quản hận hay yêu, chỉ cần quên được y, tâm mình mới chân chính không muốn không cầu, Tôn Ma chỉ nguyệt tâm pháp mới khả nâng cao một bước.
Như hắn mong muốn, năm năm không hề tin tức của y, Thượng Quan Thiên Trảm sống du dương tự tại, Tôn Ma lộng nguyệt tâm pháp luyện đến tầng thứ năm, sở hữu thành tựu tối cao của một Cung chủ phân cung Ma cung.Trừ bỏ hàng năm phát tác một lần nửa tháng thất tâm điên đảo và ngoại chứng táo cuồng, nhân sinh xác thực thuận buồm xuôi gió đến hoàn mỹ. Hắn từng nghĩ, phải chăng mình đã thật sự quên Lý Thư Bạch, quên đi người nam tử vừa là ân nhân vừa là cừu nhân của mình.
Nhưng mà, có lẽ duyên phận bọn họ chưa tận, vẫn phải dây dưa cùng chỗ, Thượng Quan Thiên Trảm như thế nào cũng không hề ngờ tới, mặc kệ bản thân cố ý không tìm y mấy năm qua, đến cuối kỳ duyên xảo ngộ, tại Phong Vãn đình tái ngộ Lý Thư Bạch.
Nhất khắc kia, cái gì quên đi, cái gì chẳng quan tâm, cái gì Tôn Ma lộng nguyệt tâm pháp, cái gì đoạn tuyệt thất tình lục dục, hết thảy đều bị quẳng ra sau đầu, máu rục rịch sôi trào, tâm tâm niệm niệm, nhất định phải đem nam nhân này mua hạ, nhất định phải đặt y trong vòng khống chế của mình, báo thù cùng báo ân, từ từ tính toán, vì ý tưởng này, hắn vứt bỏ năm năm kiên trì, hạ quyết tâm lệnh tiểu Vệ đưa Lý Thư Bạch đái vào Phong Vãn đình.
Nhưng…… Nhớ tới đêm qua điên cuồng, Thượng Quan Thiên Trảm không hối hận, hắn thậm chí còn thầm đắc chí đắc y. Mãn nguyện cuối cùng nam nhân này hoàn toàn bị trói buộc, rốt cục cũng đưa y từ chốn thanh cao nhiễm thượng ô hắc như mình, về sau, y chân chính cùng mình chung một thế giới, thoát không ra.
Nếu thời gian ngược trôi, hắn xác định mình vẫn quyết làm thế, thậm chí, hắn có điểm tiếc nuối, tiếc nuối mình sao mãi đến đêm qua mới phát hiện phương pháp tuyệt diệu chân chân chính chính trói giữ Lý Thư Bạch, quá muộn thôi.
Chính là…… Thôi.Cứ như vậy, coi như hắn tự cấp cho chính mình phân ân tình kia, vĩnh viễn báo đáp không được đi. Thượng Quan Thiên Trảm bỗng có điểm thương tâm, hắn nhớ khi xưa, Lý Thư Bạch rạng rỡ tươi cười, mặc kệ mọi chuyện, mặc kệ hận y cỡ nào, tột cùng không thể không thừa nhận, nếu không có y, mình tuyệt đối không thể sống đến ngày hạnh ngộ Tây Môn Dư Thiên, thậm chí tại Kinh Thành đυ.ng ngựa Trạng Nguyên, bọn quan bình thô nhân bạo tính, sớm đưa hắn loạn côn đả chết.
Trên giường Lý Thư Bạch đột nhiên giật giật, bừng tỉnh thoát cơn trầm tư, Thượng Quan Thiên Trảm lộ vẻ sợ hãi cả kinh, không biết vì sao, không biết sẽ phải đối mặt với Lý Thư Bạch sắp tỉnh lại như thế nào, hắn không rõ chính mình sợ hãi điều gì, thậm chí không có gan dám thừa nhận hắn đang sợ hãi.
Vì thế hắn vội vàng cất bước rời đi, lại không ngờ gặp Thanh Phong đến hầu hạ, lược lược trầm ngâm có điểm thấu hiểu, hắn nhẹ giọng phân phó:「 Hôm nay không cần ngươi hầu hạ, hảo hảo hầu hạ y vài ngày, tận lực cho y ăn ít đồ bổ dưỡng.」 Nói xong, không chờ Thanh Phong đặt câu hỏi, hắn vội vàng ly khai.
Cùng lúc, ở khách phòng Phong Vãn đình, một nữ tử ngụ trên tháp chậm rãi mở mắt, vừa nhấc đầu, ngoài cửa sổ chính là mạn sơn hồng phong.
Nàng mặt mày rạng ngời khóe miệng loan khởi thành độ cong tuyệt mỹ, nhẹ nhàng cười, lẩm bẩm:「 Rốt cục luyện thành, ha ha, Thiên Hương Mị công, ta cuối cùng cũng luyện thành Thiên Hương Mị công, Thượng Quan Thiên Trảm, ngươi một thân chân nguyên cùng công lực hùng hậu, từ sau sẽ thuộc về ta, ha ha ha, Tôn Ma lộng nguyệt tâm pháp tầng năm a, cỡ nào tuyệt vời.
Hừ hừ, Mẫu Đan, Thược dược, Hải Đường, phi, đều là ít phàm hoa tục thảo, các ngươi so với ta có thiên tư lại như thế nào? Luyện thành trước Thiên Hương Mị công thì sao? Ta ngay cả Ôn nhu hương cũng không cần, vẫn có thể hấp thụ toàn bộ công lực Thượng Quan Thiên Trảm, chỉ cận hắn tái gần gũi thân thể ta lần nữa, một lần, đúng vậy, một lần là đủ rồi, ha ha a……」(Muộn ồi! bà dì a. Chẹp!)
Ánh mặt trời dần dần chói mắt, xuyên thấu sa liệm bạc như thiền cánh, Lý Thư Bạch chậm rãi bừng mở mắt, người ẩn ẩn rất đau, cơn đau đớn cơ hồ khiến y nguyện ý tái chết ngất. Nhưng không còn mồ hôi cùng hương vị *** mĩ, trong không khí phảng phất lơ lửng trôi hương khí thản nhiên, khiến người ta ngửi thấy thập phần thoải mái.
Y khẽ rêи ɾỉ một tiếng, vọng tưởng muốn ngồi dậy đứng lên, lập tức, nghe thấy tiếng kinh hô to nhỏ:「 Đừng, đừng, để ta…… Để ta tới……」, theo tiếng nói truyền tới, Thanh Phong vẻ mặt tươi cười đả khởi sa liêm bên giường.
Lý Thư Bạch hoảng sợ, ánh mắt không tự chủ được phiêu hướng về phía sau hắn, không thấy người kia, y nhẹ nhàng thở hắt ra, trong lòng không biết vì sao, nhất thời hiện lên tia mất mát.
Vẻ mặt thả lỏng ẩn ẩn phiền muộn hỗn tạp toàn bộ đều rơi vào trong con mắt sát ngôn quan sắc của Thanh Phong, ha ha cười, hắn giúp Lý Thư Bạch phủ thêm kiện áo choàng, vừa lải nhải giải thích:「 Gia đã ly khai, thân phận hắn hiện thế nào chứ, tự nhiên có rất nhiều sự tình trọng yếu cần giải quyết thôi, bất quá trước khi ly khai, hắn muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi, còn lệnh ta phải bồi bổ ngươi, nên ta vừa làm cho trù phòng đôn bát tổ yến, nấu thêm hai đại cá muối, chờ chút nữa bưng lên cho ngươi ăn.」
「 Ta không cần người hầu hạ, ta vốn là nô bộc, ta là người rõ ràng nhất thân phận này.」
Lý Thư Bạch lạnh lùng nói, thoát hạ áo choàng trên người, gian nan đứng lên:「 Về chuyện của gia, ngươi không cần hướng ta – một hạ nhân báo cáo, ta không muốn biết hắn đi đâu làm gì, hiện ta chỉ muốn biết, việc hôm nay ta phải làm là gì? Vẫn quét tước đình viện?」
「 Đừng giỡn.」 Thanh Phong ngạc nhiên kêu:「 Ai còn dám để ngươi quét tước đình viện, chẳng nhẽ không muốn sống nữa? Gia đã trực tiếp phân phó phải hảo chiếu cố ngươi, ai dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của hắn.」
Hắn nói xong, đi tới đỡ Lý Thư Bạch, lộ ra nụ cười thản nhiên tinh nghịch, đôi phần ái muội nói:「 Ai nha, không cần như vậy, ta biết, chuyện kia nam nhân ở dưới, thực rất vất vả, huống chi gia chúng ta lại dũng mãnh như vậy, những nữ nhân hầu hạ trước kia, đối hắn là vừa yêu vừa hận, cho nên ngươi sinh khí ta có thể lý giải, chẳng qua……」
Không đợi hắn xong, sắc mặt Lý Thư Bạch đã muốn hồng thấu, tay gắt gao nắm thành quyền: Cái tên chết tiệt hỗn đản kia, hắn…… Hắn thế nhưng dám đem sự tình phát sinh cùng mình đi tuyên cáo cho hết thảy mọi người hay biết, hảo, dù hắn không hề cố kỵ miệng lưỡi thế gian, thậm chí phá hư thanh danh bản thân, nhưng thanh danh thể diện của y cũng cố muốn hủy sao?
Vẫn là nói, mười năm qua, đã muốn biến hắn thành tên vô liêm sỉ, loại chuyện này căn bản không cần làm cái gì giấu giấu diếm diếm.
「 Không cần hơn nữa.」 Y thẹn quá hóa giận gắt lên, thành công làm cho Thanh Phong câm miệng:「 Ta và gia các ngươi không có gì, tối qua là ngoài ý muốn, căn bản không đáng nhắc tới, ta không cần chiếu cố, ta vẫn là hạ nhận, hiện ta chỉ muốn làm việc, ngươi như giúp ta một phen, thay ta đi hỏi đi.」
Nếu có thể, Lý Thư Bạch thật muốn mạnh mẽ lập tức ly khai thoát khỏi người này, thế nhưng cả người mềm nhũn nửa điểm khí lực để đứng cũng không, hai chân đình chiến kháng nghị, khả còn có thể vùng dậy làm ra loại động tác yêu cầu cao độ cho cam.
「 Tốt lắm tốt lắm, ta biết ta biết, ngươi trước cứ ở đây tọa, giảm nhiệt khí, chờ chút đem hai chung này nọ ăn đi rồi hẵng nói sau.」
Thanh Phong vẫn ái muội cười cười, giúp đỡ Lý Thư Bạch thân mình hư thoát đi đến chiếc ghế đặt ngoài hiên:「 Ngươi xem, ta đã sai người phô da hổ thật dày, khả nhuyễn hồ, mặt sau dẫu đau cũng không quan hệ, ngồi vẫn thập phần thoải mãi a. Ngồi chút xong vẫn phải vào phòng, hội ăn chút gì đó, không lại hạ bệnh trạng.」
Lý Thư Bạch tức giận cơ hồ hộc máu, y liều mạng nghĩ muốn đi về trước, nhưng giãy không toát khỏi ma chưởng của Thanh Phong, rốt cuộc lại bị lôi về thư phòng, chẳng qua tổ yên hay cá muối, y vô luận thế nào cũng không chịu ăn.
Thanh Phong cái khó ló cái khôn,「 đông 」 một tiếng quỳ sụp xuống, than thở khóc lóc rền rỉ kêu:「 Ngươi coi như ban ơn đáng thương ta đi, ngươi nếu không ăn, ta liền thảm, gia sẽ lột da ta, tối không hảo liền muốn đuổi ta ra ngoài, ô ô ô…… Ta còn cao đường nhị lão song thân cần phụng dưỡng, tiền cưới vợ không có, ta vẫn phải tiếp tục trụ lại đây làm công a, công tử xin hãy rủ lòng thương ta đi.」
Hắn nói như vậy, Lý Thư Bạch khởi hồi tưởng đêm qua Thượng Quan Thiên Trảm hung ác tàn nhẫn thế nào, y với lời Thanh Phong nói rất tin tưởng không điểm nghi ngờ, trầm mặc hồi lâu, nhấc bát đem tổ yến cùng cá muối đều ăn xuống, chẳng qua thực không biết vị, không chỉ thế, với tương lai bản thân y càng lo lắng, không biết Thượng Quan Thiên Trảm còn định ra tay đối phó với mình thế nào.
Cứ thế tâm tình bất an lo sợ trải qua ba ngày, ba ngày này, bị Thanh Phong buộc ăn vô số sơn hào hải vị đồ bổ dưỡng này nọ. Hơi cự tuyệt, tiểu tư kia vội vàng bày trò quỳ sụp sát mắt gạt lệ nói cái gì không có đường sống, gia nhất định ăn tươi nuốt sống hắn lột da linh tinh lang tang nói một thôi một hồi. Biến thành Lý Thư Bạch dẫu không can tâm tình nguyện, đành miễn cưỡng đem sơn trân hải vị ngày thường khó gặp vô vị ăn xuống.
Vết thương ở hậu đình khá lên không sai biệt lắm, không còn đau nhức, tối thiểu tư thế đi lại nhìn không ra điểm dị thường. Nhưng chung quy ba ngày, đều chỉ đi tới đi lui ngụ trong thư phòng tinh xảo, Thượng Quan Thiên Trảm sau ngày ấy không tái bước vào đây nửa bước, đồng thời nói cho Thanh Phong, thư tịch nơi này tùy ý y xem, nhưng Lý Thư Bạch không dám động thủ, giáo huấn đêm đó, một lần cũng quá đủ.
Tới ngày thứ tư, Lý Thư Bạch thật sự không chịu nổi sự gian cầm thêm nữa, thực tế, ba ngày qua y như đứng đống lửa, ngồi đống than, khó khăn nhẫn nại hiểu rõ đi xuống, lúc này dẫu có nói cái gì cũng không thể tái tiếp tục nhẫn nại.
Vì vậy sáng sớm cơm nước xong xuôi, hắn hướng Thanh Phong chất vấn:「Thương thế ta đã hảo, ngươi có thể đi bẩm với gia, nói từ hôm nay ta đã có thể tiếp tục làm việc, hãy tổng quản an bài cho ta.」
Thanh Phong đang bưng mâm hấp đại áp cua đi lên, nghe vậy không khỏi ngẩn người, nhíu mày nói:「 Nhưng gia không nói qua muốn người làm việc a, gia không phân phó, chúng ta làm hạ nhân ……」
Không tái kiên nhẫn nghe, Lý Thư Bạch lắc đầu chán nản nói:「 Thế ta mới muốn nhờ vả ngươi bẩm lại với gia, hắn không biết tình hình ta, sao có thể biết nên hay không an bài cho ta, hắn mua ta về đâu phải để dưỡng lão.」
「 Kỳ thực để gia dưỡng, không phải không có khả năng đi, dù sao gia hàng năm yếu dưỡng bao người……」 Thanh Phong mặt trơ buông lời, chợt nhận thấy Lý Thư Bạch khởi sắc tức giận, nhất thời lỡ lời xuất khẩu, Nột nột nói:「Nhưng…… Nhưng ta không dám tìm gia nói a, ngươi nếu muốn làm, vẫn cứ nên tự mình tìm gia nói đi. Nếu ta đi nói, gia hội lột……」
Chữ ‘da’ chưa xuất, Lý Thư Bạch đã tiếp lời luôn:「 Ta biết, là sẽ lột da ngươi thôi, trên ngươi còn cao đường song thân phụ mẫu, tuổi trẻ chính trực, thanh xuân còn dài chưa thú thê, ngươi cần công việc này để còn kiếm tiền an hưởngg tuổi già……」 y nhìn Thanh Phong trợn mắt há mồm biểu tình thập phần kinh ngạc, cười lạnh nói:「 Ta ở đây mới ba ngày, những lý do thoái thác đó của ngươi ta đều nghe đi nghe lại hơn ba mươi lần, Thanh Phong, ngươi có biết hay không chuyện tình dù bi thảm thương tâm đến nhường nào, nói quá nhiều, cũng không câu nổi nhân đồng tình tâm a.」
Thanh Phong sờ sờ cái mũi, hắc hắc cười gượng hai tiếng:「 Nếu đã vậy, người tự mình tự đi tìm gia đi, ta còn có việc, theo sự mà làm.」 hắn thoái thác xong không đợi Lý Thư Bạch nói vô ích,「 oạch 」 nhanh như cắt, nhấc chân mạt du chuồn mất.
Chỉ còn lại mình Lý Thư Bạch đuổi theo ra sân, sớm không thấy bóng dáng hắn.
Ở trong sân bồi hồi đi lại hai lượt, thầm tính toán, Lý Thư Bạch chính là không muốn tới tìm Thượng Quan Thiên Trảm, nếu không y đã sớm đi tìm đâu có lần khừng đến giờ. Nhưng nếu khônh nhanh đi gặp, không nhanh chạy về thân phận người hầu, sợ rằng Thượng Quan Thiên Trảm sẽ nghĩ mình cam chịu thân phận luyền sủng, đợi ngày mai hoặc ngày sau, sẽ tái xông tới, cường ngạch không nói hai lời tái lập hành vi cầm thú.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí đì nhấc bước kiếm tìm Thượng Quan Thiên Trảm, hỏi qua vài người hầu, đều nói lầu ba đình lý Phong Vãn đình đắc xem phong sắc.
Leo hết lượt cầu thang, quả nhiên thấy Thượng Quan Thiên Trảm cùng hai nữ tử khuynh quốc đang ngồi thạch đôn bên bàn, trên bàn bày điểm tâm tinh xảo, thêm bộ ấm trà trân quý, vài ba chiếc chén trà, phảng phất mùi thơm ngát nhè nhẹ từng đợt từng đợt tiến vào mũi Lý Thư Bạch.
Nhận thấy có người tới, Thượng Quan Thiên Trảm xoay đầu, nhìn người đến là Lý Thư Bạch, không khỏi có điểm sửng sốt, nhưng rất hand thu hồi biểu tình sắc mặt trầm xuống, lãnh thanh lãnh âm nói:「 Không phải bảo ngươi hảo hảo nghỉ ngơi sao? Cũng sai Thanh Phong qua chiếu cố ngươi, sao đã chạy tới đây làm gì? Nay đã là cuối thu, ta nghe Thanh Phong nói ngươi hai ngày trước phát sốt, y trang cũng không biết mặc nhiều hơn nhất kiện ư? Tên hỗn đản nào không biết thế nào làm được, ngay cả hầu hạ mọi người cũng làm được đấy sao?」
Ngữ khí hắn trước còn lãnh khốc, càng nói, lại càng biến hóa thành oán giận nói đâu đâu, không chỉ như thế, Thượng Quan Thiên Trảm còn đứng dậy, tự mình thoát hạ nhất kiện mặc sắc ngoại y cấp phủ thêm cho Lý Thư Bạch.
Quay ra mệnh Phượng Hương cùng Nhu Thủy:「 Các ngươi trước lui xuống, chờ nghe ta truyền gọi sau.」 Nói xong, không bận tâm thêm kéo kéo cánh tay Lý Thư Bạch, thẳng tiến đến bên thạch bàn.
Không rõ cảm giác gì, nguyên bản nghĩ thời điểm đối diện, sẽ có chút xấu hổ, muốn dùng khuôn mặt nghiêm khắc che dấu nhưng chính mình lại có điểm chột dạ. Vẫn bảo tồn bộ dạng nghiêm khắc tự nhắc nhở bản thân, tuy vậy không biết vì sao lại biến thành quan tâm lải nhải.
Thậm chí, khi tự tay phủ thêm nhất kiện ngoại y cho y, tâm dĩ nhiên điềm tĩnh vô cùng mà cũng thật ấm áp vô tận, giống như ngày ấy mình ngước mắt ngắm nhìn nam nhân cao ngất tuấn mỹ, thầm tâm tâm niệm niệm một nguyện vọng nho nhỏ: Một ngày nào đó nhất định phải thăng quan phát tài nổi bật, rồi hảo hảo chiếu cố y, để cho y không phải chịu bất kỳ thống khổ thương tổn nhỏ nào.
「 Ngồi đi.」 Tùy ý hướng thạch đôn thẳng nhất chỉ, trên mặt phô ra cái đệm dày, hẳn ngồi sẽ không lạnh người, hoặc giảm bớt thống khổ đi.
Lý Thư Bạch thoáng nhìn, vẫn không có ý định ngồi xuống, y toán tính muốn tốc chiến tốc thắng, nàoi ngờ miệng chưa mở, Thượng Quan Thiên Trảm thấy y không tọa, thân thủ nhanh nhẹn giữ chặt tay y, kéo đến bên đình, mỉm cười nói:「Ngươi dù từng ở Thiên Phong Sơn, nhưng chưa chắc từng thấy qua toàn cảnh rừng phòng đúng đi? Dừng xe tọa yêu phong lâm vãn, sương hiệp hồng cho hai tháng hoa, đây chính là đệ nhất kinh thành thắng cảnh.」
Lý Thư Bạch sầu khổ cười nhẹ:「 Ngươi xem là 『 sương hiệp hồng cho hai tháng hoa 』, ta đây chỉ biết 『Độc tự mạc bằng lan, vô hạn giang sơn, Biệt thời dung dị kiến thời nan. Lưu thuỷ lạc hoa xuân khứ dã, thiên thượng nhân gian.』 vô hạn u sầu, tựa như giang sơn vô hạn này a.」[wikipe dịch: một mình tựa lan can/Bát ngát giang sơn/ Chia tay thì dễ, gặp lại khó khăn//Nước trôi hoa rụng xuân qua đó/Trời đất miên man//- Lãng độc sa – Lý Dục]
Khoảng khắc thất thần tựa hồ quên mất người bên cạnh là Thượng Quan Thiên Trảm, thuận miệng ngâm ra danh ngôn của Lý Hậu Chủ, để cảm khái thân thế.
「 Đừng nói như thế, đây là câu thơ mất nước chi quân, nhiều điềm xấu.」
Thượng Quan Thiên Trảm ôm trụ bờ vai y, hơi hơi nhíu mày: Như thế nào tẩm bổ nhiều ngày, vẫn cứ gầy như vậy, Thanh Phong xú tiểu tử này, sẽ không được đằng chân lân đằng đầu, đem thuốc bổ ngoạn tốt rồi chính mình nuốt xuống bụng đi đi?
「 Mất nước chi quân là thế nào? Dẫu sao, Lý Hậu Chủ cũng là người đáng thương. Tuyệt đại tài tử, đáng thương thay quân vương bạc mệnh. Thi thư hắn, mới có thể diễn đạt hết tang thương thủy ngữ công tâm. Chẳng qua, loại người như các ngươi tiền đồ rộng mở quan trường tấn tới, tự nhiên không thể lĩnh hội nỗi đau nước mất nhà tan khắc cốt đau thương vô hạn phiền muộn.」
Lý Thư Bạch phóng tầm mắt nhìn về hồng phong trước mặt, không biết vì cái gì, không hiểu vì sao muốn rơi hạ lệ, y hấp hấp cái mũi, rốt cuộc đem lệ cấp nuốt trở về.
「 Uy, ngươi không phải vì Lý Hậu Chủ đồng họ Lý với ngươi, cho nên mới phá lệ thiên vị hắn đi?」 Không hiểu vì sao, nhìn y thương tâm, lại khiến Thượng Quan Thiên Trảm tâm cũng nhu đau, hận y mong muốn trả thù sớm đã tiêu thất theo chín tầng mây.
Hắn cố ý nói đậu Lý Thư Bạch:「 Hơn nữa, hiện tại thái bình thịnh trị, nếu Hoàng Thượng hiện cũng đang ở đình lý phía trên thưởng phong, nghe bên dưới có người đối với hắn vô hạn giang sơn nghĩ về Lý Hậu chủ, ngươi đoán xem mặt hắn sẽ vặn vẹo thành cái dạng gì?」
「 Hoàng Thượng ở đây?」 Lý Thư Bạch vẻ mặt sợ hãi kinh hách, ánh mắt lập tức hướng về đình lý phía trước, nhất khắc thất thần, trên vai bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, đã nghe tiếng Thượng Quan Thiên Trảm văng vẳng bên tai nói:「Ngươi đang nói gì a? Hoàng Thượng chưa tới, hắn cửu ngũ chí tôn, nghĩ sao có thể dễ dàng xuất cung. Nên mới nói, chúng ta dân đen áo vải tóc húi cua vẫn là hảo nhất, nghĩ muốn tới liền tới muốn đi liền đi.」
「 Dân đen tóc húi cua?」 Lý Thư Bạch hừ nhẹ một tiếng, tà nghễ hướng người bên cạnh:「 Ngươi là dân đen ảo vải? Dân đen áo vải thường tình hả có thể ngụ tại Phong Vãn đình, có thể sánh ngang cùng các vị Vương gia?」
Tuy rằng không biết thân phận thật sự của Thượng Quan Thiên Trảm, nhưng tối hiểu biết không phải loại thảo dân tầm thường. Cũng may mắn, mới khiến y sực nhớ tới mục đích chính đến đây.
Vì thế khoát tay nói:「 Thôi thôi, chúng ta không nói chuyện này nọ nữa, gia, thương thế của ta tốt lắm rồi, hôm nay đến nghĩ muốn bẩm báo ngươi, ta đã có thể tiếp tục làm nô, tiếp tục làm việc.」
「 Ngươi nghĩ muốn tiếp tục làm nô?」 Thượng Quan Thiên Trảm nhíu mày:「 Ngươi làm nô bộ năm năm, vẫn thấy chưa đủ? Ta chưa từng thấy qua ngươi nào như người, vinh hoa phú quý không muốn hưởng thụ, đổ làm nô bộc đến nghiện luôn, ngươi trời sinh là đồ đê tiện sao?」 Bởi lòng thực mất hứng, nên lời thốt ra thập phần không khách khí.
「 Ngươi coi ta như vậy đã là tốt lắm.」 Lý Thư Bạch cũng không giận, cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên trả lời. Một lát sau nhịn, nhưng vẫn không áp chế được bất bình trong lòng, bồi thêm một câu:「 Dù sao, làm tthân nô bộc tổng so với làm luyến sủng còn hảo hơn vài phần, tối thiểu, thân mình trong sạch.」
Câu này y nói thực chọc giận Thượng Quan Thiên Trảm, hừ một tiếng, hắn đứng dậy ngáng trước mặt Lý Thư Bạch, cười lạnh nói:「 Trong sạch? Ngươi là nữ nhân? Há cớ gì cần phải coi trọng trong sạch bản thân. Huống chi, cái kia này nọ giờ còn ư? Vẫn nói, ngươi muốn học cái loại động vật trên sa mạc tên là đà điểu, muốn làm bộ chuyện tình đêm hôm đó căn bản không có phát sinh quá?」
[đà điểu khi gặp kẻ thù thường dụi đầu vô cát tưởng rằng mình không thấy kẻ thù thì nó cũng không thấy mình.pó tay L]
Lí Thư Bạch huyết sắc lập tức thốn sạch sẽ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Trảm, ánh mắt bi thương thấu cốt, tựa hồ như cung đã đều lên dây tùy thời cơ sẵn sàng cùng hắn liều mạng. Nhưng đến khắc cuối, y vẫn chậm rãi siết chặt nắm tay, hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Thượng Quan Thiên Trảm cũng chẳng biết làm sao, vừa thấy biểu tình của Lý Thư Bạch, tâm thế nhưng chột dạ, thấy y thỏa hiệp, hắn cũng không có tâm tư tái phát hỏa, vội vàng xuống nước:「 Hừ hừ, luyến sủng? Ngươi đúng tự xem trong bản thân mình a, ta nếu có luyến sủng như ngươi, còn có mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác? Đi a, ngươi không phải muốn làm nô tài sao? Từ hôm nay trở đi, ngươi và Thanh Phong cùng nhau làm tiểu tư bên ta đi.」
Nói xong hắn xoay người ly khai.
Lý Thư Bạch trong đầu vẫn ong ong một trận mê nuội, y dẫu có thể nào cũng không dự đoán được, Thượng Quan Thiên Trảm hội đem thân phận thϊếp thân tiểu tư – cái loại 「 vinh sủng 」 này cấp cho mình, hắn không phải hận mình thấu cốt ghi tâm? Không phải nói bản thân mình ngay cả tư cách làm luyến sủng đều không có? Há cớ gì còn muốn biến mình thành người hầu cận, mỗi ngày mỗi sáng đều giáp mặt nhìn kẻ hắn hận khắc cốt ghi xương, hắn sẽ không phải không thoải mái sao?
Mặc kệ, Thượng Quan Thiên Trảm là chủ nhân, quyết định của hắn không ai có thể phản đối. Nên đến ngày tiếp theo, Lý Thư Bạch lập tức nhậm mệnh chính thức tiêu sái trở thành người hầu bên người.
Ngày đầu tiên hầu hạ, trừ bỏ phát hiện Thanh Phong kỳ thực là tâm phúc sủng ái của hắn, ngay đó hắn nói cái gì cao đường song thân lão bà lão bản linh tinh hay nói cửu thành cửu đều chỉ muốn hống mình thôi, ngoài ra không đặc biệt phát sinh điều gì đáng giá kể.