Chương 7: Giải vây



Nhưng cậu tuyệt đối không thể đem lý do này nói với Tưởng Xuân Vân, nghe xong sẽ cảm thấy cậu thoái thác.

Thu Căng nghĩ nghĩ, đành phải nói: “Tạm thời...... Còn chưa tìm được công việc thích hợp.”

Tưởng Xuân Vân bất mãn nói: “Tìm công việc đương nhiên phải ra ngoài tìm, ai giống cậu mỗi ngày ở nhà đợi, công việc có thể tự tìm tới cửa sao? Cứ cho không nhìn thấy nhưng ngoài xã hội cũng có người tàn tật đi làm, người khác có thể làm được chẳng lẽ cậu không thể làm?”

Ba chữ “Người tàn tật” đâm vào lòng Thu Căng, cậu khẽ cắn môi, không hé răng.

“Như thế nào? Cảm thấy bà già này nói quá nặng?”

Tưởng Xuân Vân không thích cậu còn có một nguyên nhân khác, đấy là tính tình Thu Căng quái gở. Ngày thường nói đã ít, cũng sẽ không nói hai câu dễ nghe khiến người khác vui, miệng kín như hũ nút, không biết con trai coi trọng cậu ta ở chỗ nào.

“Đừng cảm thấy ủy khuất, tuy nói lần đó cậu trên đường đón Sâm nhi mới xảy ra tai nạn xe cộ dẫn tới mắt bị thương nhưng cậu là người lái, nói đến cùng, chuyện này có thể oán Sâm nhi sao? Sâm nhi nhà chúng tôi phát thiện tâm cưới cậu nhưng cậu không thể, không thể liên lụy nó cả đời!”

Lời Tưởng Xuân Vân nói phía trên là đúng lý hợp tình.

Thu Căng hé miệng, vẫn không thể phản bác nhưng bà nói Dương Sâm thương hại mắt cậu mới kết hôn, cái này làm Thu Căng không khỏi cảm thấy nghẹn khuất cùng phẫn nộ.

“Mẹ, con biết người vẫn luôn bất mãn nhưng cho dù con có muôn vàn điểm không tốt, con cũng cùng Dương Sâm yêu đương từ đại học đi tới kết hôn, chúng con kết hôn bởi vì cảm tình, không có trộn lẫn mặt khác.”

Tưởng Xuân Vân thấy cậu tranh luận, tức giận đứng lên, “Cậu ——”

Thanh âm tiếng khoá cửa chuyển động răng rắc truyền đến, vốn nên ở công ty lúc này Dương Sâm lại xuất hiện ở cửa.

Dương Sâm nhìn bầu không khí khẩn trương của hai người, đi tới che trước người Thu Căng, cười nói: “Mẹ tới rồi, sao lại đứng, mau ngồi nghỉ một lát.”

Tưởng Xuân Vân nhìn con trai trở về, nhất thời không rảnh tức giận với Thu Căng, có chút kinh ngạc nói: “Sâm nhi, sao lại về sớm như thế? Hôm nay không phải đi làm sao?”

Thu Căng nghe được giọng Dương Sâm, như tìm được tâm phúc, tự giác nhích gần tới chỗ Dương Sâm bên.

Dương Sâm nắm tay Thu Căng ngồi xuống, quay đầu nói với mẹ: “Có văn kiện bỏ quên nên con về nhà tìm.”

Tưởng Xuân Vân vội nói: “Vậy mau đi lấy, đừng để chậm trễ công việc.”

Nói xong có chút bất mãn liếc mắt Thu Căng, “Con suốt ngày bận rộn, còn phải bớt thời giờ về lấy văn kiện, trong nhà không có ai giúp......”

Dương Sâm biết Tưởng Xuân Vân luôn không thích Thu Căng, giải vây nói: “Không có việc gì, hôm nay công ty không bận mấy.”

Thu Căng cảm giác nhiệt độ trong tay bị rút ra, người bên cạnh đứng dậy. Thu Căng theo bản năng muốn duỗi tay giữ chặt, hắn là điểm tựa duy nhất trong bóng đêm cho cậu dựa vào nhưng cậu nhịn xuống, ngón tay cuộn lại.

Dương Sâm đi qua bên cạnh Tưởng Xuân Vân xoa bóp vai, “Vừa hay mẹ tới, con trở về bồi lão nhân gia trò chuyện.”

Tưởng Xuân Vân bị con trai dỗ ngọt cao hứng, cũng hết giận, cười mắng: “Đứa nhỏ này, mẹ tới đưa đồ ăn, một lát liền đi.”

Dương Sâm thấy sắc mặt Tưởng Xuân Vân tươi cười, quay đầu nói với Thu Căng: “Tiểu Thu, vào phòng giúp anh tìm văn kiện, tối qua anh đặt trên bàn trà.”

Hắn nói như vậy chẳng qua là giúp Thu Căng giải vây, Thu Căng như trút được gánh nặng, nói được rồi sờ soạng trở về phòng.

Tưởng Xuân Vân nhìn cửa phòng đóng lại, nhịn không được nói: “Con trai tâm địa quá tốt, chiều nó như vậy, cái gì cũng không làm, chẳng lẽ muốn dưỡng nó cả đời?”

Dương Sâm cười cười, “Mẹ, mắt Tiểu Thu nhìn không thấy, là con muốn em ấy đừng làm việc. Còn nữa, chúng con đã kết hôn, nuôi em ấy cả đời là chuyện nên làm.”

“Hơn nữa mẹ đã lớn tuổi không cần đi xa đưa đồ ăn tới, ngày thường Tiểu Thu cũng sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn.”

“Cậu ta đi ra ngoài mua đồ ăn? Nhìn không thấy, người ta đưa cái gì thì mua cái đó, đặc biệt là kia thịt, gần đây bệnh dịch nhiều lắm. Vạn nhất cậu ta bị lừa, mua thịt có vấn đề, nấu cho con ăn thì sao?”

Dương Sâm bất đắc dĩ, “Chỗ nào nghiêm trọng như vậy, hai năm nay Tiểu Thu làm cơm cũng không có vấn đề gì.”

Tưởng Xuân Vân bĩu môi, “Con cứ che chở cậu ta, lúc trước giới thiệu qua nhiều Omega xuất sắc tốt biết bao. Còn cậu ta, tự mình tai nạn xe khiến đôi mắt mù còn ăn vạ con......”