Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắn Đã Từng Yêu Tôi

Chương 6: Khắt khe

« Chương TrướcChương Tiếp »


Tưởng Xuân Vân ngựa quen đường cũ đi vào nhà, liếc mắt nhìn cậu một cái mỉa mai nói: “Hoá ra còn nhận ra, để bà già này ở bên ngoài la nửa ngày cũng không mở cửa?”

Thu Căng ngồi xổm xuống, mở ra tủ giày lấy dép lê mới, nhẹ giọng giải thích nói: “Xin lỗi mẹ, ban nãy con bận chút chuyện, không nghe tiếng đập cửa.”

“Đã trễ thế này còn ngủ hả?” Tưởng Xuân Vân nghĩ đến điểm này, trong lòng lập tức bốc hỏa, “Sâm nhi mỗi ngày đi làm sớm như vậy, còn cậu ở nhà——”

“Không phải ngủ, con học chữ nổi, vừa mới mang tai nghe.” Thu Căng bình tĩnh giải thích.

Tưởng Xuân Vân nửa tin nửa ngờ ngậm lại miệng.

Bà thay giày, nhìn chung quanh phòng khách một vòng, không tìm được chỗ nào lộn xộn. Nhìn đến trên bàn quả nhiên bày bản chữ nổi cùng một bộ tai nghe, biết Thu Căng không có lá gan lừa bà.

Tưởng Xuân Vân đem rau dưa cùng thịt bỏ vào tủ lạnh, Thu Căng đã tập mãi thành thói quen, Tưởng Xuân Vân không thích cậu nhưng đối xử rất tốt với con trai.

Có cha mẹ nào mà không đối xử tốt với con cái chứ?

Trong thâm tâm Thu Căng cực kỳ hâm mộ.

Tưởng Xuân Vân nói với cậu tầng tủ lạnh nào đựng thứ gì, để sau này dễ lấy ra.

“Chỗ này là sủi cảo, Sâm nhi thích ăn nhất là sủi cảo tôi gói, lỡ như có tan tầm về trễ mà muốn ăn, cậu đem đi hấp qua.”

“Còn có hai tầng phía dưới đều là thịt sáng sớm nay tôi mua, cậu lại nhìn không thấy sao có thể lựa được miếng tươi. Sâm nhi công tác vất vả, cậu cũng không thể giống như người vô dụng không có việc gì làm, nên học nấu vài món ăn ngon, hết thịt cứ nói một tiếng.”

Lời này Thu Căng nghe được có chút hụt hẫng, tựa hồ trong mắt Tưởng Xuân Vân, mấy năm nay cậu vẫn luôn khắt khe với Dương Sâm.

Nhưng cậu biết Tưởng Xuân Vân nói vậy là vì con trai, đành gật gật đầu, có chút câu nệ nói: “Cảm ơn mẹ.”

Ngay sau đó nghe được Tưởng Xuân Vân thở dài, cũng không biết đang nói với cậu hay là tự mình oán giận, “Không thể bớt lo cho con trai, người ta cưới lão bà khỏe mạnh, người một nhà nâng đỡ lẫn nhau mới sống tốt được.

Là bà không có phúc phận, tuổi đã cao còn thường tới đưa đồ ăn. Đời này, sợ là đến chết cũng không ôm được cháu nội.”

Phòng bếp có chút nhỏ hẹp, Thu Căng đứng ở bên trong, cảm thấy ngực bị đè nén. Cho dù nhìn không thấy, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường chui vào da thịt cậu.

Tưởng Xuân Vân xách đồ ăn tới nhà con trai rất xa, có chút mệt mỏi, thuận tiện ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, Thu Căng rót một ly nước ấm, đưa tới trước mặt mẹ chồng.

Tưởng Xuân Vân nhìn bản chữ nổi trên bàn, hỏi Thu Căng, “Ngày thường một mình ở trong nhà làm cái gì?”

Thu Căng: “Làm một ít việc nhà, học chữ nổi.”

“Ở nhà đã hai năm, tốt xấu cũng từng học đại học, không nghĩ tới đi tìm công việc?”

Bà không phải ý kiến chuyện trong nhà có một người lo kiếm tiền, một người làm việc nhà.

Nhưng Tưởng Xuân Vân đau lòng đứa con trai này, điều kiện trong nhà tuy không giàu có, cũng coi như khá giả. Từ trước đến nay đều không cho con trai làm việc nặng, sợ con mình vất vả mệt. Hiện tại kết hôn toàn bộ gánh nặng rơi xuống một mình Sâm nhi, còn phải chăm sóc một Beta bị mù, Tưởng Xuân Vân nghĩ như thế nào cũng thấy bực.

Bà biết người mù sinh hoạt không tiện, ngày thường cũng ôm chút đồng tình.

Nhưng nếu gả vào nhà mình một người tàn tật, không thể giúp gì thì thôi, còn muốn liên lụy người khác, đổi lại người khác cũng không vui.

Nếu Thu Căng là Omega thì tốt, thân mình mảnh mai ở nhà làm việc nhà cũng được, về sau sinh con trai, Dương gia mới có hi vọng.

Nhưng lại là Beta, không thể sinh con. Có tay có chân không đi làm việc, chẳng lẽ còn muốn con trai bà nuôi cả đời?

Là một người mẹ thương con trai như bà, đối với Thu Căng sinh nhiều vài phần oán niệm.

Thu Căng nghe hiểu ý tứ, Tưởng Xuân Vân đây là ngại cậu ở nhà ăn không ngồi rồi, muốn cậu đi ra ngoài tìm việc.

Kỳ thật lúc trước từng đề qua với Dương Sâm muốn ra ngoài làm việc nhưng Dương Sâm nói mắt cậu không có tiện. Ngày thường đi ra ngoài mua đồ ăn đều phải chống gậy dò đường, nếu tan làm Dương Sâm không thể tới đón, sợ cậu xảy ra chuyện.

Dương Sâm nói công việc của hắn đủ nuôi sống hai người, trong nhà còn cần người chăm lo, hắn không muốn Thu Căng vất vả, tìm đủ loại nguyên do thuyết phục Thu Căng. Cậu sợ sẽ gây thêm phiền toái cho Dương Sâm, bởi vậy mấy năm nay vẫn luôn ở trong nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »