Hôm sau, Dương Sâm bị Thu Căng đánh thức, hắn mở ra di động nhìn thời gian, mơ mơ màng màng duỗi tay ôm Thu Căng, “Đã nói rồi, buổi sáng không cần dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, dưới lầu công ty có bán điểm tâm, hơn nữa tối hôm qua em ngủ muộn như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi.”
Mấy năm nay Thu Căng dần thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt tràn ngập bóng tối, vị trí đồ đạc trong nhà tương đối cố định cho nên cậu có thể làm một ít món đơn giản cùng việc nhà.
Ông xã ở bên ngoài vất vả nuôi gia đình, cậu không thể giúp được cái gì, chỉ có thể chăm sóc ở phương diện ăn uống một chút.
Thu Căng bị hắn ôm lấy, cảm thấy trong lòng ấm áp, “Nấu trong nhanh thôi, chờ anh đi làm cả ngày em đều ở nhà nghỉ ngơi.”
“Mau buông ra, làm chậm là không kịp ăn bữa sáng mất!”
Dương Sâm thấp giọng ừ một tiếng, cả khuôn mặt cọ cọ cần cổ không muốn xa.
Ăn xong cơm sáng, Thu Căng thắt cà vạt giúp hắn, ngón tay ở trên cần cổ vuốt ve, kiểm tra có thắt lộn hay không.
Dương Sâm nâng tay cậu lên hôn nhẹ xuống, “Ở nhà ngoan ngoãn, anh đi làm đi.”
Thu Căng gật gật đầu, “Trên đường cẩn thận.”
Dương Sâm đi vào văn phòng, liền nhìn thấy Hứa Dung đã đứng chờ hắn trước bàn làm việc, giúp hắn sửa sang lại văn kiện, còn pha xong cà phê.
Dương Sâm nhớ tới tối hôm qua Hứa Dung hại hắn bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn, suýt chút nữa chọc giận Thu Căng. Hắn đi đến bàn làm việc ngồi xuống, không nói một lời.
Hứa Dung thấy hắn tiến vào, vội vàng lộ ra khuôn mặt tươi cười lấy lòng, “Sâm ca......”
Dương Sâm nhìn cũng không thèm nhìn đến, cầm lấy văn kiện trên bàn lật xem.
Hứa Dung tiến lên hai bước, đem cà phê đẩy đến trước mặt hắn, nửa ủy khuất nửa oán giận nói: “Em biết sai rồi, anh đừng nóng giận. Tối hôm qua gửi tin nhắn anh cũng chưa trả lời.”
Dương Sâm khép lại văn kiện, cầm folder vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ, cười như không cười nói.
“Ở bên tôi lâu rồi, không biết hai chữ ‘an phận’ viết như thế nào? “
Mặt nhựa lạnh đánh vào trên mặt, Hứa Dung đối diện đáy mắt lạnh nhạt, có chút chột dạ rũ mắt nói: ""Sâm ca, anh, anh đang nói cái gì? Em nghe không rõ. “
Dương Sâm không lưu tình nói: ""Chút tính tình này tôi không so đo nhưng nếu dám ở trên người tôi động tâm tư ——”
Hắn nói còn chưa dứt lời, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.
Trên người Alpha vốn mang một cổ cảm giác áp bách, hơn nữa tâm tình hiện tại Dương Sâm không tốt lắm, mặt mày nhìn không thấy nửa phần ý cười, làm người ta cảm thấy sợ hãi. Phảng phất người đêm qua ở trên giường nói lời mật ngọt không phải hắn.
Sắc mặt Hứa Dung cứng đờ, cho rằng chính mình ngụy trang rất khá. Tuy Dương Sâm tức giận nhưng cũng không có truy cứu, chỉ cần nói lời xin lỗi, nói chính mình vô tâm không để ý, lại nói thêm hai câu mềm mỏng, việc này có thể cho qua.
Lại không biết Dương Sâm đã sớm nhìn thấu.
Hứa Dung đương nhiên biết di động Dương Sâm không bao giờ tắt là thói quen, cũng biết hắn vì ai.
Đến nỗi ngày kỷ niệm kết hôn của Dương Sâm cùng Thu Căng là do ngày trước trong lúc vô tình Dương Sâm nói qua. Cho nên ngày hôm qua Hứa Dung mới cố ý tìm mọi cách giữ Dương Sâm lại.
Lại không nghĩ tới, ở trong lòng Dương Sâm, người kia là giới hạn không thể khıêυ khí©h của hắn.
Hứa Dung cắn môi, trong lòng dù có một vạn lần không cam lòng, cũng chỉ có thể thành thật nhận sai, “Xin lỗi Sâm ca.”
Dương Sâm phất phất tay, “Về chỗ làm việc đợi đi, hôm nay không có việc gì thì không cần vào.”
Hứa Dung còn muốn nói nhưng biết tính tình Dương Sâm, không dám đυ.ng, thưa dạ rồi rời đi.
Trước khi đi, Hứa Dung thoáng nhìn đồng hồ mới trên tay Dương Sâm.
*
Thu Căng không có thói quen lười nhác, đợi Dương Sâm đi rồi cậu bắt đầu quét tước vệ sinh, không biết nơi nào dơ, đành phải dựa theo thói quen tìm từng ngóc ngách quét tước một lần.
Thu Căng nhớ tới máy giặt có quần áo tối qua của ông xã, cậu sờ soạng cầm lên, quần áo đã giặt giũ xong.
Trên quần áo mang theo mùi hương hoa oải hương nhàn nhạt, là nước giặt Thu Căng thích nhất.
Cậu nhớ tới tối hôm qua từ trên người ông xã ngửi được vị cam ngọt, mang theo hương quả ngọt ngào.
AO đều tự mang tin tức tố, nếu không phải tin tức tố quá khó ngửi, trên cơ bản sẽ không dùng nước hoa.
Thu Căng phát giác chính mình tưởng tượng hơi nhiều, cậu phục hồi tinh thần lại, chạy nhanh đem quần áo đi phơi.
Phơi xong quần áo, Thu Căng cầm bảng chữ nổi, mang lên tai nghe bắt đầu nghe đọc.
Vụ tai nạn xe cộ kia tổn thương tới tròng mắt, y học không có khả năng chữa khỏi. Tuy Dương Sâm hứa hẹn nhất định sẽ nghĩ mọi cách chữa khỏi đôi mắt nhưng trong lòng Thu Căng tự hiểu rõ, cậu biết, đây là lời an ủi của ông xã thôi.
Tương lai còn dài, có khả năng cả đời không nhìn thấy ánh sáng cho nên học tập chữ nổi rất cần thiết.
Thu Căng học đến nhập tâm, hơn nữa còn mang tai nghe. Chờ cậu chú ý tới tiếng đập ngoài cửa, người ngoài cửa đã không kiên nhẫn.
Để an toàn, Thu Căng không có sốt ruột mở cửa, mà là đi đến gần cánh cửa hỏi: “Xin hỏi, là ai?”
Ngoài cửa vang lên giọng nữ có chút tức giận: “Đoán thử tôi là ai?”
Thu Căng dừng một chút, mở cửa nghiêng người, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn trương, “Mẹ......”