Chương 4: Quà kỷ niệm



Thu Căng không nhìn thấy cho nên hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Cậu luôn luôn tín nhiệm Dương Sâm, chỉ là phản ứng đêm nay của Dương Sâm cùng lý do thoái thác lại dấy lên nghi ngờ.

Di động của Dương Sâm không phải tắt máy sao?

Nhưng lúc cậu cầm di động hắn lên rõ ràng đang hoạt động, cũng không cạn pin.

Có thể hắn mượn đồ sạc của đồng nghiệp hoặc là ở trên xe nạp pin.

Nhưng...... trước nay Dương Sâm chưa từng tắt máy.

Cứ cho là như vậy đi nhưng sau khi bật nguồn nhìn thấy nhiều cuộc gọi nhỡ, phản ứng đầu tiên không phải là nên gọi lại cho cậu sao?

“Tiểu Thu?”

“Hả?”

Dương Sâm thấy cậu như người mất hồn bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Thu Căng lắc đầu, thuận miệng hỏi một câu: “Di động cần sạc điện không?”

Dương Sâm cười cười, “Không cần, di động vẫn còn......”

Nói xong, hắn ý thức được việc gì, thu lại ý cười nơi khóe miệng: “Trên đường về có sạc qua ổ cắm trong xe, em nhắc nhở thật đúng lúc vẫn nên sạc đầy mới tốt.”

Thu Căng nghe tiếng động sột soạt tìm cáp sạc, sau đó an tĩnh lại.

Dương Sâm xốc chăn lên giường, từ sau lưng ôm lấy cậu, đây là tư thế Thu Căng thích nhất khiến cậu có cảm giác an toàn: “Chưa ngủ?”

Bởi vì tai nạn ngoài ý muốn kia, thế giới của cậu tràn ngập bóng tối. Đặc biệt là người đã nhìn thấy ánh sáng, nháy mắt không thấy nữa thì quá tàn nhẫn.

Hơn nữa cả ngày Thu Căng đều ở trong nhà, đôi khi cảm thấy cô độc ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Thu Căng ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng ỷ lại Dương Sâm, cũng chỉ có thời điểm ông xã ở bên cạnh Thu Căng mới cảm thấy an tâm.

Tuy rằng không cảm nhận được tin tức tố hoa diên vĩ nhưng mỗi lần ngửi được sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn, cậu sẽ tự giác thả lỏng.

Cậu vứt bỏ những cảm xúc phiền lòng đó, nghĩ thầm gần đây ông xã quá bận rộn, còn mình ở nhà buồn đến hỏng rồi, cho nên mới bắt đầu suy nghĩ miên man.

Cậu đứng dậy sờ soạng tủ đầu giường, sờ đến một cái hộp rồi đưa cho Dương Sâm.

Dương Sâm có chút kinh ngạc, “Đây là cái gì?”

Thu Căng nói: “Quà kỷ niệm.”

Dương Sâm kinh hỉ không thôi, bên trong là một chiếc đồng hồ đen.

Dương Sâm cẩn thận vuốt ve mặt trên đồng hồ, trong lòng bắt đầu áy náy, hắn gần đây bị Hứa Dung mê hoặc đầu óc, đến ngày kỷ niệm kết hôn cũng quên, quên luôn quà tặng Thu Căng.

Hắn phát giác bản thân gần đây xem nhẹ sự tồn tại của Thu Căng, nghĩ lại không nên tiếp tục cùng Hứa Dung lêu lổng, trở về nhà bên cạnh Thu Căng mới tốt.

Dương Sâm cúi đầu hôn lên mắt Thu Căng, “Cảm ơn lão bà, rất đẹp.”

Cậu có chút lúng túng nói: “Mấy năm trước không chuẩn bị quà, năm nay xem như bù đắp.”

“Lần này bỏ lỡ ngày kỷ niệm kết hôn là anh không đúng, thời gian sau này còn dài, những năm tháng sau này chúng ta đều ở bên nhau có được không?”

Thu Căng sẽ không nói lời âu yếm nhưng rất thích nghe Dương Sâm nói mấy lời đó. Ở trong lòng mặc sức tưởng tượng tương lai bọn họ, tưởng tượng có thể cùng người mình yêu đầu bạc răng long, khóe miệng Thu Căng tràn ngập ý cười, “Nói lời giữ lời.”

“Anh có khi nào lừa gạt em đâu?” Dương Sâm giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng bẻ ra ngón út, “Chúng ta ngoéo tay, về sau mỗi ngày kỷ niệm đều phải trải qua cùng nhau.”

Thu Căng mỉm cười, cùng hắn ngoéo tay.

Dương Sâm dỗ cậu vui xong tự đeo đồng hồ Thu Căng tặng, theo bản năng hỏi một câu, “Đẹp không?”

Sau đó mới nhớ tới Thu Căng nhìn không thấy, vội vàng dừng miệng.

Thu Căng không biết kiểu dáng đồng hồ thế nào, cậu nhờ một người bạn có mắt nhìn mua giúp, chờ ngày kỷ niệm tặng cho Dương Sâm.

Thu Căng một chút cũng không ngại, duỗi tay sờ cổ tay Dương Sâm, đầu ngón tay chạm mặt trên đồng hồ. Người bạn kia nói, bên sườn mặt đồng hồ có khắc một ánh trăng nhỏ.

Thu Căng sờ qua, quả nhiên sờ đến độ sâu cong cong. Tưởng tượng món đồ trang trí này cũng một chỗ với ông xã, tự đáy lòng Thu Căng đã đủ thỏa mãn.

Cậu cười nói: “Đẹp.”

Dương Sâm có chút đau lòng, duỗi tay chạm mặt cậu, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua quanh mắt.

Cho đến hiện tại, hắn vẫn nhớ rõ lần đầu tiên thấy đôi mắt này có bao nhiêu trong trẻo, phảng phất như tuyết trắc, lạnh lùng thuần khiết.

Nếu không phải bởi vì vụ tai nạn xe cộ kia......

Đầu Thu Căng hơi lệch sang một bên, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Dương Sâm tắt đèn ngủ, “Không có gì, đã khuya, ngủ đi.”