Chương 29

Dương Sâm tính toán sau khi tan tầm đi cùng Hứa Dung một chuyến lại nghe được tin Thu Căng phát sốt.

Hứa Dung đưa tới văn kiện, cặp mắt lướt qua người hắn, chỉ kém không ngã người vào lòng ngực hắn.

Dương Sâm: “Tiểu Dung, tối nay sợ không thể đi.”

Hứa Dung sửng sốt, ủy khuất nói: “Vì cái gì?”

Dương Sâm ho nhẹ một tiếng, đem chuyện Thu Căng phát sốt nói ra: “Tan làm phải trở về chăm người trong nhà.”

Hứa Dung lẩm bẩm nói: “Anh không phải bác sĩ, trở về cũng không trị khỏi bệnh.”

Thấy Dương Sâm có chút do dự, Hứa Dung lôi kéo cánh tay Dương Sâm, làm nũng nói: “Sâm ca, không phải nói ở bên em sao? Từ khi trở về, vài tháng rồi anh không tới.”

Nghe giọng điệu mềm mại của Hứa Dung, Dương Sâm thập phần khó xử: “Tiểu Thu phát sốt, để một mình em ấy ở nhà tôi không yên tâm.”

“Không phải đã đến bệnh viện sao? Có bác sĩ chữa bệnh còn có đồng nghiệp chăm sóc.” Hứa Dung chớp chớp mắt, không muốn rời xa, lòng bàn tay đặt lên ngực hắn, “Em chỉ có mình Sâm ca, buổi tối một mình sẽ rất cô đơn.”

Hầu kết Dương Sâm giật giật, cảm thấy Hứa Dung nói rất có đạo lý, Thu Căng ở bệnh viện một mình cũng không xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì buổi tối hôm nay trở về sớm một chút là được.

Hắn nghĩ như vậy, nghe Hứa Dung nói xong, liền giảm nhỏ một ít gánh nặng tâm lý.

Dương Sâm nắm lấy tay Hứa Dung: “Được được được, đêm nay qua chỗ ăm.”

Hứa Dung cao hứng, thò lại gần ở trên mặt hắn hôn một cái, “Sâm ca thật tốt.”

Dương Sâm cười nói: “Được rồi, nói chính sự đi, bên Minh Phong có tin tức chưa?”

Hứa Dung gật gật đầu, “Tổng giám Minh Phong muốn ký hợp đồng......”

*

Thu Căng treo nước muối nửa ngày, hôn mê rất nhiều lần. Buổi trưa Hạ Triều mua cơm trở về, cả hai cùng nhau ăn.

Thu Căng nhận được tin nhắn, Dương Sâm nói công việc hôm nay quá nhiều, khả năng phải tăng ca, truyền dịch sớm một chút trở về nghỉ ngơi, tối nay không cần chờ hắn.

Hạ Triều nhìn cậu buông di động, sắc mặt không tốt mấy, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Thu Căng lắc đầu, tùy tiện ăn hai muỗng cháo cháo, có chút ăn không vô.

Hạ Triều biết cậu sinh bệnh nên ăn uống không ngon nhưng trực giác mách bảo vừa rồi Thu Căng nhận được tin gì mới kéo tâm trạng xuống như vậy.

“Hay anh muốn ăn thứ khác, tôi mua cho anh.”

Thu Căng lắc đầu, “Không cần phiền toái.”

Hạ Triều nói: “Không phiền.”

Thu Căng gật đầu, cảm thấy nằm luôn cũng không thoải mái, lại ngồi dậy, “Còn phải nằm bao lâu?”

Hạ Triều nói: “Nửa giờ, lát bác sĩ còn tới kiểm tra một chút.”

Hạ Triều hỏi: “Anh nói chuyện này với ông xã chưa? Lát nữa người nọ sẽ đến đón ư?”

Thu Căng nói: “Gần đây công việc của anh ấy rất bận.”

Hạ Triều nói: “Lát nữa tôi đưa anh trở về.”

Truyền xong dịch, bác sĩ dặn dò cậu về phương diện kia phải chú ý một chút, nếu bị thương mà không kịp rửa sạch sẽ, sẽ dễ nhiễm bệnh.

Sắc mặt Thu Căng đỏ bừng.

Ngồi xe điện ngầm tốn nhiều thời gian, Hạ Triều gọi taxi đưa cậu tới tiểu khu dưới lầu.

“Muốn tôi đưa anh lên không?”

Thu Căng lắc đầu, “Tôi tự mình đi, cảm ơn cậu.”

Hạ Triều lắc đầu, lại nghĩ đến cậu nhìn không thấy, liền nói: “Vậy cẩn thận một chút, không thoải mái thì đi chậm thôi.”

Thu Căng gật gật đầu.

Thu Căng chống gậy dò đường, đầu óc choáng váng, nhưng cũng thuận lợi đi vào tiểu khu. Hạ Triều ở bên ngoài nhìn cậu, thẳng đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất mới rời đi.

Thu Căng vào nhà, trước tiên báo tin với ông xã, đối phương dặn cậu nghỉ ngơi, uống nhiều nước ấm.

Còn nhận được tin nhắn của Hạ Triều, hỏi cậu đã vào nhà chưa.

Thu Căng: Vào rồi.

Hạ Triều: Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại.

Thu Căng nghe thế ngẩn người, sau một lúc lâu mới nhắn: Ừm.

Tuy rằng truyền dịch nhưng cả người Thu Căng vẫn không có tinh thần, muốn tới chỗ máy nước lọc cũng khó khăn.

Buước chân cậu phù phiếm, toàn bộ thế giới giống như xoay, xuất hiện ảo giác.

Thu Căng chống vách tường, tay sờ đến máy lọc nước, cầm lấy cái ly rót nước.

Nhưng chẳng rót ra giọt nào, cậu nhẹ lay thùng nước phát hiện nước đã hết, Thu Căng đành phải gọi bên giao nước đưa nước.

Chân cậu đứng không vững, ráng nhấc chân tới bên trên sô pha.

Cậu ngủ trong chốc lát, nghe thấy có người gõ cửa, lúc này mới tỉnh lại.

Cậu mở cửa, để người nọ khiêng thùng nước vào nhà.

Cổ họng giống như sắp bốc khói, không chờ nước sôi, trực tiếp uống luôn.

Thu Căng có chút đói nhưng trong nhà không còn đồ ăn.

Cậu gọi cho Dương Sâm không được, lúc này mới nhớ tới hắn ở công ty tăng ca.

Thu Căng nhớ rõ thời gian khi bọn họ mới tốt nghiệp.

Khi đó Dương Sâm ở bên ngoài thực tập đúng lúc cậu phát sốt, nghĩ đến Dương Sâm đang đi làm nên cậu không nói.

Khi đó một ngày Dương Sâm đều gửi rất nhiều tin nhắn cùng gọi điện thoại.

Tiếng nói có chút ách, ho khan, căn bản giấu không được.

Lúc đó Dương Sâm không yên tâm để cậu một miình: “Đi bệnh viện kiểm tra thử.”

Thu Căng vội vàng nói: “Không cần đâu, anh an tâm đi làm đi.”

“Em còn bệnh, anh như thế nào có thể an tâm được?”