Sang năm mới, Dương Sâm lấy kế ra ngoài chơi cùng bạn bè, chạy tới tìm Thu Căng.
Hai người cứ như thế tiến vào sống chung, mỗi ngày đều ở bên nhau, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ra ngoài hẹn hò, cùng nhau ngủ, ôm hôn môi. Kỳ nghỉ Thu Căng đi làm thêm, mỗi ngày Dương Sâm đều ở nhà nấu ăn, mặc dù tay nghề Dương Sâm chẳng ra gì.
Dương Sâm dần dần không thỏa mãn ôm hôn môi, hắn bắt đầu càng thêm làm càn, lực đạo Alpha kinh người, lòng bàn tay nóng bỏng, cặp mắt kia chứa đầy thâm tình khiến người ta không thể cự tuyệt.
Dương Sâm: “Tiểu Thu, em sẽ cự tuyệt anh sao?”
Thu Căng đỏ mặt nhìn hắn, tim đập nhanh không biết làm sao.
Nhưng rất đau.
Thu Căng không phải Omega, không dễ dàng thừa nhận Alpha yêu thương, cũng không thể cảm nhận tin tức tố Alpha tràn ngập xâm lược.
Nhưng cậu không có khóc thành tiếng, lúc sau Dương Sâm mới phát hiện, ôm cậu xin lỗi.
Sau lần đó mỗi lần làm đều rất cẩn thận, Dương Sâm khống chế lực đạo trong phạm vi, vì sợ cậu đau.
Kỳ thật Thu Căng không quá sợ đau, khi còn nhỏ ở cô nhi viện thường bị đánh, không ai quan tâm đau đớn gì đó của cậu, cũng đã sớm thói quen.
Nhưng Dương Sâm đau lòng vì cậu, ngược lại làm Thu Căng không biết làm sao.
Hiện tại Dương Sâm chỉ đơn giản nói một câu, cậu lại hoài niệm ký ức cũ.
Dương Sâm thời niên thiếu sẽ làm sủi cảo cho cậu, về rồi.
Nhưng trước mặt cậu vẫn luôn là Dương Sâm.....
Dương Sâm phát hiện cậu thất thần, hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Thu?”
Thu Căng rũ mắt.
Cậu nghiêng người, chủ động ôm lấy eo Dương Sâm, “Rất nhớ anh.”
Dương Sâm giật mình, đối diện Thu Căng chủ động quả thật có chút ngoài ý muốn. Hắn buông cà chua trong tay, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cậu: “Không phải anh vẫn luôn ở trước mặt em sao?”
Thu Căng nâng tay chạm vào mặt Dương Sâm, lòng bàn tay vuốt ve lông mày, chiếc mũi cao thẳng...... Cậu tỉ mỉ, vuốt ve mỗi một tấc da.
Trong đầu không ngừng tưởng tượng hiện tại Dương Sâm là bộ dáng gì, giống như trong trí nhớ không thay đổi mấy, rõ ràng không có thay đổi......
Dương Sâm buồn cười bắt lấy tay cậu: “Làm sao vậy? Không nhớ rõ khuôn mặt anh sao?”
Thu Căng lắc đầu, rõ ràng vẫn là người kia, lại không giống lắm.
Ban đêm, Dương Sâm duỗi tay tiến vào áo ngủ, Thu Căng khẽ cắn môi dưới, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, sợ đến trễ nhưng sợ cự tuyệt sẽ làm hắn không cao hứng.
Liền nhẹ giọng nói: “Đừng làm lâu quá.”
Dương Sâm ừ một tiếng, cúi đầu hôn lấy cậu rồi đột ngột thúc vào vào.
Cảm giác đau đớn quen thuộc khiến cậu nhíu mày.
Đã không nhớ rõ từ khi nào, Dương Sâm thích thô bạo đối đãi với cậu. Trước kia hắn sẽ chú ý một ít nhưng về sau đối mặt với đau đớn của cậu càng không kiên nhẫn, thậm chí là có lệ. Nếu bây giờ cậu chau mày, hắn sẽ kêu mất hứng.
Vì thế Thu Căng thả lỏng thân thể, chút đau đơn này cậu vẫn nhịn được.
Nhưng về sau cậu cảm thấy không thích hợp, bởi vì Dương Sâm cắn sau cổ cậu. Thu Căng không có tuyến thể, sẽ không cảm nhận được tin tức tố giao thoa.
Chỉ có đau.
Cậu né tránh, Dương Sâm sẽ càng dùng sức đè lại, phảng phất muốn từ trên người cậu cắn xé xuống một miếng thịt.
Thu Căng run giọng nói: “Dương Sâm, em đau.”
Dương Sâm tựa hồ lâm vào cảm xúc điên cuồng, một bên ngửi sau gáy, một bên nhỏ giọng nói: “Ngoan, để anh cắn một ngụm.”
Sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn, Thu Căng rên một tiếng, hình như bị cắn đến xuất huyết.
“Em không phải Omega......”
Người phía trên tạm dừng một chút rồi bế cậu lên, Thu Căng cho rằng hắn rốt cuộc cũng thanh tỉnh một chút, không nghĩ tới hắn lại nói, “Lão bà, anh khó chịu, chỉ muốn cắn một ngụm......”
Thu Căng sửng sốt, lúc này mới chú ý trong không khí ngửi được hơi thở nhàn nhạt của hoa diên vĩ.
Cậu là Beta, đối tin tức tố không có cảm giác nếu có thể ngửi được tin tức tố, chứng tỏ hiện tại tin tức tố phóng thích vượt xa phạm vi bình thường.
Thu Căng: “Thời kỳ mẫn cảm tới rồi.”
Dương Sâm cũng không phủ nhận, ừ một tiếng.
Thu Căng sợ hãi, Alpha ngày thường đã mạnh huống chi thời kỳ mẫn cảm: “Buông em ra, em đi lấy thuốc ức chế.”
Dương Sâm không có buông người, hốc mắt hắn đỏ lên, “Giúp giúp anh......”
Dứt lời liền hướng tới gần cậu.
Trong lòng Thu Căng hoảng hốt, không ngừng đẩy hắn ra, “Bình tĩnh một chút......”
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, thời kỳ mẫn cảm Dương Sâm đều dựa vào thuốc ức chế, Thu Căng nhiều nhất chỉ có thể cho hắn một cái ôm.
Cũng có mấy lần thuốc ức chế rót vào không kịp thời nhưng khi đó ít nhất Dương Sâm vẫn thanh tỉnh, giờ phút này hắn lại căn bản không thèm để ý tới cảm thụ của cậu.
Thu Căng đẩy l*иg ngực Dương Sâm, hắn bắt lấy tay Thu Căng, lạnh giọng chất vấn: “Dám đẩy tôi?”
Thu Căng: “Bình tĩnh một chút, em lấy thuốc......”
Dương Sâm không tin, nếu nói lúc trước, hắn còn có thể thanh tỉnh một ít nhưng từ khi cùng Hứa Dung ngầm ở bên nhau, Omega đó sẽ trấn an thể xác lẫn tinh thần hắn. Vô luận hắn làm cái gì đều thuận theo lấy lòng, sẽ không kháng cự.
Hắn hưởng thụ cảm giác chinh phục du͙© vọиɠ nhiều lần nhưng ở chỗ Thu Căng chỉ cảm nhận được kháng cự.