Thu Căng tỉnh lại, phát hiện trên vai phủ thứ gì đó, cậu duỗi tay sờ, sờ đến một cái chăn lông.
Giọng nói Hạ Triều vang lên, “Thời tiết ngày càng lạnh, nên tôi đi tìm Hạng ca lấy ít chăn mềm.”
Thu Căng chưa hoàn toàn thanh tỉnh, tròng mắt màu hổ phách vốn không có tiêu cự, giờ phút này hiện ra vài phần mê mang.
“Chúng ta đi tìm Hạng ca đi.”
Lần trước Hạng Ký nói, bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện.
“Ai, chờ một chút.”
Thu Căng: “Làm sao vậy?”
Hạ Triều đi tới, duỗi tay tới gần mặt cậu, dừng một chút rồi thu tay lại: “Tóc loạn.”
Thu Căng vội vàng giơ tay sờ soạng một chút, phát hiện một dúm tóc trên trán lúc ngủ bị ép nhếch lên.
Cậu vuốt một chút, lại hỏi Hạ Triều, “Được chưa?”
""Ừm!""
Lúc tan làm, Thu Căng thường lẽo đẽo đi theo Hạ Triều, hiện tại Thu Căng đã phân rõ phương hướng cùng vị trí vạch qua đường. Hạ Triều ở một bên nhìn cậu, chưa từng đưa tay ra giúp đỡ, nhiều lắm là thoáng nhắc nhở một chút, chờ đi qua giao lộ, hai người mới tạm biệt.
“Ngày mai gặp.”
“Ừm!”
Thu Căng không cảm thấy mỏi mệt, ngược lại sinh hoạt dần đi vào quy cũ.
Cậu tìm được một ít giá trị trong nhân sinh chính mình.
Dương Sâm tan làm sớm hơn cậu, khó có khi Dương Sâm chờ cậu về nhà.
Thu Căng vừa mới mở cửa, đang cúi đầu chuẩn bị đổi giày, người nọ từ phía sau ôm lấy cậu.
“Lần đầu tan làm trở về không thấy em, có chút không quen.” Dương Sâm cọ cọ sau cổ cậu.
Thu Căng mỉm cười, “Vậy anh tập làm quen một chút.”
Dương Sâm nghe vậy có chút uể oải: “Không đi làm không được sao? Tiểu Thu, tiền lương đủ hai người chúng ta sinh sống.”
Thu Căng xoay người, nhẹ nhàng ôm một trấn an, “Em rất thích công việc này, đồng nghiệp đều rất tốt, cũng không mệt.”
Dương Sâm cũng biết Thu Căng sẽ không vì hắn từ bỏ công việc, thở dài: “Em vui vẻ thì tốt.”
Thu Căng đẩy hắn ra, nói: “Đi nấu cơm.”
Dương Sâm gật gật đầu, buông cậu ra, “Cùng nhau.”
Thu Căng ngây ra, mà Dương Sâm đã vào phòng bếp, cầm lấy một quả cà chua, hỏi cậu: “Cà chua xào trứng hay là làm canh?”
Thu Căng: “Làm canh thế nào?”
Thu Căng đi vào phòng bếp, tâm tình có chút gợn sóng, cậu nhớ tới thời đại học bọn họ ở bên nhau.
Khi đó cậu cùng Dương Sâm còn ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, lại gặp trúng kỳ nghỉ đông, mỗi người đều phải về nhà.
16 tuổi, Thu Căng rời cô nhi viện ra ngoài làm công kiếm tiền, dựa học bổng chính phủ trợ cấp đi học. Để tiện, cậu thuê một phòng trọ, mỗi khi tới kỳ nghỉ trở về phoòng cuộn tròn, hưởng thụ cuộc sống cô độc.
Một mình đã quen.
Nhưng từ khi cùng Dương Sâm ở bên nhau mới phát hiện đôi khi cậu cũng sợ hãi cô độc, Dương Sâm phải về nhà ăn tết với mẹ, trong không Thu Căng muốn xa.
Nhà Dương Sâm ở Nghi Thành, là thành thị ở phía Nam.
Dương Sâm trở về nhà không quên mỗi ngày cùng cậu nói chuyện phiếm, thường xuyên nói nhớ cậu, thích cậu.
Thu Căng nghe được đỏ mặt.
Cậu da mặt mỏng, nói không nên lời.
Cho dù cách xa nhau vạn dặm, vẫn không quên mỗi ngày quan tâm thăm hỏi.
Dương Sâm còn gửi ít đồ cho cậu.
Thu Căng tò mò mở ra thùng xốp, phát hiện là một túi sủi cảo đông lạnh.
Chỉ là hình dạng rất kỳ quái, chỉ có mấy cái nhìn bình thường.
Dương Sâm nói: “Anh cùng mẹ học gói sủi cảo, gói nguyên buổi trưa mới ra hình thù.”
Cuối cùng lại nói: “Không được ghét bỏ đâu đấy, bên trong cất giấu nhiều bất ngờ lắm đó.”
Thu Căng đối với ngày lễ tết không có cảm giác mấy, khi còn nhỏ ở cô nhi viện, đón năm mới sẽ có thịt ăn, sang ngày hôm sau còn cùng nhau làm sủi cảo.
Vận khí tốt thì nhận được quần áo mới, tuy rằng khả năng cao không vừa người.
Đợi trưởng thành từ trong miệng người khác mới biết Tết Âm Lịch là ngày lễ lớn nhưng lúc đó cậu đã cô nhi viện, sẽ không ai phát quần áo mới hay làm sủi cảo.
Nhưng năm đó, sinh hoạt yên tĩnh bị Dương Sâm phá vỡ cậu lại không chán ghét, thậm chí muốn nhiều thêm, cảm giác Dương Sâm sẽ mang cho cậu hơi ấm.
Đêm giao thừa, cậu ăn sủi cảo Dương Sâm gửi, ăn gần hết mới phát hiện bất ngờ —— một đồng xu.
“Chỗ anh có tập tục, ăn trúng đồng xu sẽ gặp may cả năm!” Dương Sâm khoa trương nói.
Thu Căng cười, gặp được Dương Sâm mới là may mắn nhất.
12 giờ pháo vang tận trời, cậu một mình trốn trong chăn, nhìn pháo hoa sáng lạn ngoài cửa sổ, nghe thấy Dương Sâm ở trong điện thoại nói: “Tiểu Thu, năm mới vui vẻ.”
“Nguyện vọng năm nay là: Cùng em ở bên nhau.”
Có lẽ một khắc pháo hoa kia quá tốt đẹp làm người mê mắt, bên tai là giọng nói ôn nhu thâm tình..
Cậu nghe thấy chính mình đáp lại: “Em cũng thế.”
Cậu nghĩ, về sau sẽ cô độc nữa.