Chương 24: Không hiểu phong tình



Ngày hôm sau, Dương Sâm ăn xong bữa sáng chuẩn bị đi làm, nhìn đến Thu Căng cầm gậy dò đường muốn ra cửa.

Dương Sâm có chút kinh ngạc, “Sớm như vậy đã ra ngoài mua đồ ăn?”

Thu Căng: “Không phải, em đi làm.”

Dương Sâm kinh ngạc, còn có vài phần tức giận: “Tìm được công việc rồi? Chuyện khi nào, sao không nói?”

Thu Căng bình tĩnh: “Lúc anh đi công tác, mỗi lần định nói anh đều cúp điện thoại.”

Thu Căng nhắc mới nhớ, có rất nhiều lần Thu Căng gọi tới Hứa Dung cùng hắn trên giường, bởi vì không hài lòng hắn nói chuyện phiếm với Thu Căng nên cố ý chơi xấu quấy nhiễu.

Hứa Dung thủ đoạn mê người, lúc ấy Dương Sâm trầm mình vào hoan ái, đương nhiên sẽ không trách cứ Hứa Dung. Thậm chí ném điện thoại đã quên Thu Căng đang nói cái gì.

Trên mặt Dương Sâm hiện lên vài phần mất tự nhiên: “Phải, phải không, xin lỗi, lúc ấy anh bận chuyện khác.”

Vì hắn hỏi nên Thu Căng mới thuận miệng nói, cũng không có truy cứu Dương Sâm, hiện tại nghe hắn mơ hồ giải thích, ngược lại cảm thấy kỳ quái.

Dương Sâm nói: “Làm chỗ nào, cần anh đưa đi không?”

Thu Căng lắc đầu, “Ở radio, em nhớ rõ đường đi, ngồi xe điện ngầm là tới nơi.”

Dương Sâm cũng không ép buộc, vừa vặn hai người phải đi qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ. Hắn cùng Thu Căng tới giao lộ mới tách ra.

Nhìn Thu Căng rời đi, hắn dặn dò nói: “Chú ý an toàn, tới nơi nhớ nhắn tin.”

Thu Căng gật gật đầu.

Dương Sâm nhìn cậu rời đi, không khỏi cảm thấy có điểm không thú vị. Mỗi lần hắn tạm biệt Hứa Dung, đối phương sẽ ôm lấy hắn cho hắn một nụ hôn ly biệt, mà Thu Căng, tựa hồ không có tế bào lãng mạn.

Trước kia thời đại học, cảm thấy Thu Căng thanh lãnh, khí chất độc nhất, luôn hấp dẫn hắn tới gần. Có lẽ do ở bên nhau lâu năm, cảm thấy đối phương nhạt nhẽo không thú vị.

Mở ra di động, là Hứa Dung nhắn tin thăm hỏi sáng sớm, còn có một nụ hôn gió đáng yêu.

Khóe miệng Dương Sâm lộ ra vài phần ý cười, phảng phất trở về thời thiếu niên ngây ngô.

*

Đi đến trạm tàu điện ngầm, nghe được Hạ Triều ở phía sau gọi: “Tiểu Thu ca, hôm nay đến sớm thế?”

Thu Căng tạm dừng bước chân, ừ một tiếng, “Hôm nay ông xã dẫn tôi đi một đoạn đường.”

Đối diện dừng một chút, cười nói: “Ông xã anh đi công tác về rồi à? Tan làm sẽ đến đón anh sao?”

Thu Căng suy tư một chút, cậu không nghĩ tới vấn đề này, lắc đầu.

Hạ triều không hỏi tiếp cùng Thu Căng lên tàu điện ngầm.

Huấn luyện không tính là khó, chỉ là Hạng Ký nói Thu Căng lúc đọc bản thảo khuyết thiếu chút tình cảm, yêu cầu luyện tập nhiều hơn.

Từ trước đến nay Thu Căng vỗn lãnh cảm đành tìm đồng nghiệp khác thỉnh giáo một phen.

Trong Radio có phòng nghỉ, giữa trưa Thu Căng cơm nước xong liền đến phòng nghỉ nghỉ ngơi.

Cậu đi đến máy lọc nước lấy nước ấm.

Đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở: “Nước ấm mới dùng hết rồi, cậu chịu khó chờ chút.”

Thu Căng nhớ rõ, đây là Omega nữ Nghiêm Thải Thải.

Cậu nghiêng người, “Cảm ơn.”

Máy lọc nước ở bên cạnh ục ục nấu nước ấm, Nghiêm Thải Thải hỏi: “Đã quen với công việc chưa?”

Thu Căng gật gật đầu, “Bầu không khí khá tốt, công việc cũng nhẹ nhàng.”

Nghiêm Thải Thải cười nói: “Hạng ca nói cậu cùng Hạ Triều đều học tập rất nghiêm túc, không bao lâu là có thể tự mình chủ trì.”

Thu Căng biết Ngiêm Thải Thải đang cổ vũ mình, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, “Mượn ý tốt của chị.”

Nghiêm Thải Thải đột nhiên ghé sát, nhỏ giọng bát quái nói: “Cậu cùng Hạ Triều, có phải......”

Thu Căng không nghe được lời sau, nghi hoặc mà ừ một tiếng.

Trong lúc lơ đãng Nghiêm Thải Thải thoáng nhìn nhẫn trên tay cậu, đột nhiên nhỏ giọng, che miệng kinh ngạc nói: “Hóa ra đã kết hôn?”

Thu Căng gật đầu, “Đã kết hôn hai năm.”

Nghiêm Thải Thải a một tiếng, trong giọng nói lộ ra vài phần tiếc hận, “Không nghĩ tới...”

Cậu mang nước trở về, dựa vào ký ức tránh dây điện trên mặt đất.

Hạ Triều nằm bò trên bàn nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn cậu cầm thuốc: “Anh sinh bệnh sao?”

Thu Căng nói: “Viêm dạ dạy, hai ngày trước ăn đồ hỏng.”

Hôm nay Hạ Triều mới thấy cậu uống thuốc, phỏng đoán có phải do đồ ăn hôm qua.

“Là giữa trưa hôm qua, cơm nhà ăn có vấn đề sao?”

Tuy rằng radio không lớn, nhưng có công ty lớn chống lưng, tài chính cũng đầy đủ, phúc lợi nhân viên không tệ lắm, có nhà ăn nhỏ..

Thu Căng không hay nói với người khác chuyện trong nhà, liền nói: “Buổi tối ở nhà ăn đồ hỏng.”

Hạ Triều nhíu mày, nghĩ đến đôi mắt cậu nhìn không thấy, có lẽ là ăn đồ cũ, đề nghị: “Nhà ăn cũng nấu cơm chiều, hay anh đóng gói mang về, đỡ phải về nhà phải nấu cơm.”

Thu Căng lắc đầu: “Tôi cùng ông xã ăn cơm chiều.”

Hạ Triều sửng sốt một chút, chỉ nói: “Vậy về sau nhớ chú ý, ăn đồ hỏng rất nguy hiểm.”

Thu Căng biết Hạ Triều quan tâm cậu, gật gật đầu tỏ vẻ chính mình về sau sẽ chú ý.

Thu Căng uống xong thuốc, đem ly nước đặt một bên rồi gọi điện thoại cho ông xã, hai người trò chuyện vài câu, Thu Căng là mang tai nghe nên Hạ Triều không biết bọn họ nói cái gì, chỉ thấy khóe miệng Thu Căng cong lên, như là nghe được cái chuyện gì vui vẻ.

Nói chuyện với ông xã xong, Thu Căng có chút mệt nhọc, ghé vào trên bàn ngủ.

Hạ Triều chống cằm, tầm mắt dừng ở chỗ cũ.

Thu Căng quay mặt về bên kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy cái ót trắng nõn mềm mại.

Hạ Triều lẳng lặng nhìn hắn, không biết suy nghĩ cái gì.