Chương 23: Nhu nhược



Ít khi con trai dùng thái độ này đối đãi, trong lúc nhất thời Tưởng Xuân Vân có chút phát ngốc.

Dương Sâm luôn luôn hiếu thuận, đôi khi cũng có ngỗ nghịch nhưng lần duy nhất có thái độ cường ngạnh như vậy là lúc muốn cưới người mù kia, lần này vẫn vì cậu ta.

Còn tiếp tục, trong mắt con trai bà chẳng là cái thá gì hết.

Tưởng Xuân Vân bắt đầu khóc nháo lên, “Đây là đang trách mẹ?”

“Nó là Beta không thể mang thai, con lại không chiun ly hôn, mẹ có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”

“Còn nữa, nếu thật sự không muốn uống, mẹ có thể kề đao trên cổ ép buộc ư?!”

“Bây giờ đi tìm mẹ hỏi tội, biến mẹ thành tội nhân,” Tưởng Xuân Vân khóc lóc kể lể: “Có phải đã bắt đầu ghét bỏ bà già này rồi?”

Dương Sâm nghe mẹ che trời lấp đất khóc lóc kể lể, một bên cảm thấy phiền lòng, một bên nghĩ lại, có phải vừa rồi nói chuyện quá nặng.

Mẹ cũng không phải kiểu người mê tín, là do vì mình nhọc lòng nên khó tránh khỏi bị người khác lừa bịp. Thu Căng đến bệnh viện, là do trời xui đất khiến.

Hơn nữa mẹ tuổi đã lớn khó tránh khỏi hồ đồ, Thu Căng đã trưởng thành lại không biết cự tuyệt. Cho uống cái gì thì uống cái đó, cái gì nên ăn cái gì không nên ăn không biết rõ sao?

An ủi mẫu thân vài câu, Dương Sâm nói chuyện điện thoại xong quay đầu lại, nhìn Thu Căng đứng ở cửa phòng ngủ.

Dương Sâm đi qua: “Sao không nghỉ ngơi?”

Thu Căng rũ mắt: “Đói bụng.”

Dương Sâm đỡ cậu ngồi trên sô pha: “Nấu mì được không?”

Thu Căng gật gật đầu, không nói gì.

Dương Sâm đổ thêm hai trứng gà, môỗi người một cái.

Lúc ăn mì, Dương Sâm nghĩ đến lời mẹ nói, khuyên cậu vài câu.

“Tiểu Thu, anh đã nói chuyện với mẹ, em yên tâm sẽ không có lần 2.”

Thu Căng gật gật đầu.

Dương Sâm lại nói: “Mẹ chỉ là có lòng tốt, không phải cố ý, không nên trách.”

Thu Căng không nói lời nào, hắn tiếp tục nói: “Thứ thuốc kia vừa nhìn là biết không thể uống, lúc ấy nên cự tuyệt, đỡ phải gặp nguy hiểm .”

Thu Căng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ý của anh vấn đề ở chỗ em?”

Dương Sâm vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, anh không có ý này. Khi ở nhà một mình, em phải biết tự bảo vệ chính mình.”

Thu Căng buông đũa xuống, nỗ lực để mình bình tĩnh: “Bảo vệ chính mình? Không phải anh nói mẹ có lòng tốt, nếu em không uống thứ thuốc kia chẳng phải là không biết tốt xấu?”

Dương Sâm không nghĩ tới người tính tình quái gở ít lời như Thu Căng sẽ nói rành mạch như vậy: “Tiểu Thu, anh không có ý đó.”

“Vậy anh có ý gì?”

Dương Sâm nghẹn lời, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể tránh vấn đề: “Hôm nay làm sao vậy?”

Thu Căng rũ mắt, bên môi treo ý cười chế giễu, “Mẹ nói muốn một Beta mang thai phải uống thứ "thần dược" này. Mẹ có lòng tốt thì em nên nhận, hiện tại xảy ra vấn đề, lại trách em không biết bảo vệ chính mình......”

Hắn không cảm thấy nói như vậy thật buồn cười sao?

Dương Sâm: “Ai trách em? Anh đang cùng em phân tích.”

Thu Căng hít sâu một hơi, nói: “Vậy anh cùng mẹ phân tích chưa?”

Dương Sâm bị cậu phản kích, cũng có chút phát hỏa: “Mẹ tuổi đã lớn, không thể nhường một chút sao?”

Thu Căng không rống lớn như hắn, bình tĩnh nói: “Mẹ nói nếu không uống, sẽ khiến chúng ta ly hôn, để người khác sinh con cho anh.”

“Dương Sâm, nếu là anh, anh làm như nào?”

Dương Sâm ngẩn người, mơ hồ nói: “Đó chỉ là lời tức giận của mẹ đừng để trong lòng, chúng ta không có khả năng ly hôn.”

Thu Căng không nói gì.

Dương Sâm nhẫn nại nói: “Là anh nói sai, em yên tâm sau này sẽ không uống thứ thuốc đó đâu.”

Dương Sâm nắm tay cậu, phát giác thân nhiệt lạnh lẽo, vội bao lấy tay cậu ủ ấm, ôn nhu nói: “Hôm nay đủ mệt mỏi rồi, ăn nhanh một chút rồi lên giường nghỉ ngơi có được không?”

Thu Căng thất vọng rũ mắt, ý thức được —— ông xã là người nhu nhược.

Để yên bà ta không nói lý lẽ, để bà ta chế nhạo làm khó dễ, hắn lựa chọn làm lơ, lựa chọn tránh né.

Tưởng Xuân Vân đáp ứng không cho Thu Căng uống “Linh dược” mang thai, Từ trong xương cốt vẫn như cũ cảm thấy tin vào mê tín không sai, kẻ không thể mang thai mới sai.

Tưởng Xuân Vân cảm thấy chính mình không sai, ngược lại sẽ trách cứ Thu Căng cáo trạng, lần sau gặp mặt sẽ châm chọc mỉa mai.

Đối mặt chất vấn của con trai, chỉ cần khóc là xong chuyện.

Trẻ nhó biết khóc có đường ăn, này đã già rồi, dùng mãi một chiêu lần nào cũng linh.

Trong lòng Dương Sâm biết hết nhưng hắn tình nguyện cùng Tưởng Xuân Vân ba phải, cũng không muốn đứng ra bảo vệ cậu.

Thu Căng không muốn truy cứu sai lầm của Tưởng Xuân Vân nhưng Dương Sâm cam chịu dung túng chỉ biết đem áp lực vô hình đẩy lên đầu Thu Căng.

Thu Căng ăn hai miếng mì, cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo vô vị, không có hứng ăn uống.

Cậu nói: “No rồi.”

Mặt ngoài nhìn Thu Căng lạnh nhạt nhưng rất dễ dỗ, bởi vậy đối với yêu cầu vô lý của mẹ, Dương Sâm tự giác sẽ lựa chọn để Thu Căng chịu khổ một ít.

Nhưng hắn không biết, tính tình tốt mà chịu ủy khuất quá nhiều, cũng sẽ có một ngày chịu đựng không nổi.

Dương Sâm chỉ nghĩ dùng cách nào dỗ Thu Căng không chú ý cậu chỉ ăn vài sợi, vội vàng nói: “Được, anh dìu em đi rửa mặt.”

Thu Căng không nói chuyện, tùy ý để hắn dắt tới bồn rửa tay, giống như như vậy là có thể chứng minh hắn là ông xã tốt.

Thu Căng cúi đầu, dòng nước ấm áp chảy phủ lên gò má.

Từ trước đủ loại hắn đều có thể xem nhẹ, thậm chí vì Dương Sâm tìm lấy cớ, chỉ là có chút đồ vật tuy không rõ nguyên do, rồi lại giống vận mệnh chú định sớm đã có manh mối.

Trong nháy mắt, cậu đột nhiên cảm thấy người trước mắt không yêu cậu như trước.