Chương 22



Thu Căng hy vọng giờ phút này Dương Sâm ở bên, một người đối mặt thống khổ tra tấn, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Trước mắt một mảnh đen nhánh….

Dương Sâm ít khi cảm nhận được Thu Căng khóc nức nở, tức khắc tâm loạn, vội vàng nói: “Xuống dưới lầu tìm xem có ngươi nào chở đi bệnh viện được không? Tôi đặt vé máy bay, hôm nay trở về.”

Cúp điện thoại, Dương Sâm vội vàng đứng dậy thu thập đồ đạc, Hứa Dung mới từ bên ngoài trở về nhìn hắn sốt ruột hoảng hốt, hỏi: “Sâm ca, làm sao vậy?”

Dương Sâm nói: “Tới vừa lúc, giúp tôi đặt chuyến bay gần nhất, hôm nay phải trở về.”

Sắc mặt Hứa Dung cứng đờ, “Gấp như vậy? Không phải nói ở bên này chơi thêm một ngày sao?”

Dương Sâm không kiên nhẫn nói: “Đừng nói lời vô nghĩa, mau đặt vé!”

Hứa Dung nuốt nước miếng, có chút ủy khuất.

Nhưng có thể làm Dương Sâm phát hỏa, chỉ có thể là người mù kia.

Trước mắt Hứa Dung không có địa vị, không dám khıêυ khí©h đối phương, cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể thuận theo.

Từ khi uống thứ thuốc kia đã cảm thấy không khoẻ, không nghĩ tới một lát sau bắt đầu đau bụng. Thu Căng sờ soạng đi ra phòng vệ sinh, chậm rãi đi đến sô pha nằm xuống.

Dạ dày vẫn co rút như cũ làm cậu ra một thân mồ hôi lạnh.

Bệnh trạng không giảm bớt, Thu Căng lại một mình ở nhà, gọi taxi đến bệnh viện cũng khó.

Thu Căng chờ cơn đau bụng hòa hoãn một chút mới ôm bụng chống gậy dò đường, dựa theo Dương Sâm nói, mở cửa đi xuống lầu tìm người xin giúp đỡ.

Ngày thường Thu Căng xuống lầu mua đồ ăn nên chung quanh có người nhận ra cậu, nhìn đến sắc mặt trắng bệch đi đường run rẩy, chủ tiệm trái cây đi đến hỏi thăm.

Thu Căng suy yếu nói: “Có thể gọi giúp một chiếc xe taxi không? Tôi muốn đi một chuyến đến bệnh viện.”

Chủ tiệm chạy nhanh ra bên ngoài đón xe taxi, đỡ Thu Căng lên xe.

Nghĩ đến mắt Thu Căng có tật, một mình đi bệnh viện gian nan. Chủ tiệm nói với người nhà một chút rồi cùng Thu Căng đi bệnh viện.

Thu Căng cảm giác bụng quặn đau, đau đến mức đứng dậy không nổi, thật vất vả mới tới bệnh viện, thiếu chút nữa đau đến ngất đi.

Dưới sự trợ giúp của chủ tiệm , cậu thuận lợi vào phòng khám.

Bác sĩ hỏi cậu có phải ăn đồ hỏng gì rồi không, Thu Căng cắn răng, nhỏ giọng đáp: “Uống tro nhan trộn bột khổ qua.”

Bác sĩ cùng chủ tiệm nghe xong lập tức khϊếp sợ, nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.

Bởi vì có người ngoài, Thu Căng không dám nói do Tưởng Xuân Vân muốn cậu mang thai nên nghĩ ra biện pháp hoang đường này.

Nhìn sắc trời đã tối, trong nhà chủ tiệm cũng gọi điện thoại tới hỏi, Thu Căng nói: “Làm phiền chú rồi, nếu trong nhà có chuyện cứ về trước.”

Chủ tiệm nói hai câu rồi vội vàng rời đi.

Thu Căng nhắn cho Dương Sâm báo tin tức, nói mình đang ở bệnh viện truyền nước.

Dương Sâm lập tức gọi điện thoại lại: “Ở bệnh viện nào? Một mình em sao? Tiểu Thu, đợi một chút, bây giờ anh lên máy bay đây.”

Thu Căng nói Dương Sâm không cần gấp.

Dương Sâm đi công tác thành phố bên, ngồi máy bay cũng không mất bao lâu.

Tối muốn, hắn vội vàng chạy tới bệnh viện, Thu Căng đã ở trên giường ngủ một giấc.

Nghe được thanh âm quen thuộc, cậu mới mở mắt ra, tuy rằng cái gì cũng nhìn không thấy nhưng khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia an ủi, “Dương Sâm.”

Cậu vươn tay.

Dương Sâm chạy nhanh tới nắm chặt tay cậu, tự trách nói: “Thật xin lỗi Tiểu Thu, có chỗ nào chưa khỏe không?”

Thu Căng lắc đầu, đầu dựa trên vai hắn: “Không phải nói tuần sau mới có thể trở về sao?”

Trên mặt Dương Sâm hiện lên một tia chột dạ, thật ra hôm nay kết thúc chuyến công tác, chỉ là vài ngày trước đáp ứng ở bên ngoài chơi với Hứa Dung một ngày, mới nói như vậy.

Hắn nhẹ vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Thu Căng, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, em cần anh sao anh không chạy về chứ?”

Thu Căng không biết hắn ở bên ngoài làm những chuyện hoang đường đó, nghe vậy thập phần cảm động.

Dương Sâm dò hỏi cậu mới kể lại đầu đuôi một lần nưữa.

Dương Sâm biết được mẹ tin vào phương thuốc cổ truyền muốn một Beta như Thu Căng sinh con, làm hại Thu Căng đau bụng phải đến bệnh viện. Trong lúc nhất thời tức giận không nhẹ, vội nói: “Lần này thật quá đáng, để anh nói chuyện lại với mẹ.”

Nghe được ông xã phân rõ đúng sai, cậu nhẹ thở ra.

Bác sĩ dặn dò Dương Sâm chăm sóc người bệnh rồi cấp thuốc cho Thu Căng xong xuôi mới xuất viện.

Nhìn trên bàn phòng khách đặt mấy bao thuốc, hắn mở ra nhìn tro nhan trộn lẫn bột khổ qua màu xanh lục, không chỉ màu sắc thoạt nhìn quái dị, hương vị cũng khiến người ta tránh còn không kịp.

Ngay từ đầu còn tưởng rằng Thu Căng ăn nói khoa trương, không nghĩ tới một chút cũng không khoa trương.

Hắn lại nhìn đến hương bày biện một bên, hỏi Thu Căng, “Hương này có tác dụng gì?”

Thu Căng thuật lại lời Tưởng Xuân Vân nó…

“Thật xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt em.” Dương Sâm ôm lấy cậu.

Thu Căng dựa đầu lên vai hắn, cảm nhận ấm áp trên người hắn, thẳng đến lúc này, cậu cảm thấy Dương Sâm trước kia đã trở lại rồi.

Dương Sâm dìu Thu Căng vào phòng nghỉ ngơi, sau đógọi điện thoại cho Tưởng Xuân Vân .

“Mẹ, có phải cho Tiểu Thu uống thứ thuốc bậy bạ gì đúng không?”

Tưởng Xuân Vân nhận cuộc gọi từ con trai, ban đầu còn rất cao hứng lại không nghĩ nhận được một câu chất vấn. Bà ủy khuất, ghen ghét Thu Căng ở trước mặt con trai cáo trạng.

“Mẹ để nó uống thì thế nào, mẹ đâu hại nó, nhiêu đó đã đi cáo trạng!”

Trong giọng nói Dương Sâm mang theo phẫn nộ : “Tiểu Thu không thể ăn khổ qua, hơn nữa tro nhan có rất nhiều vi khuẩn, Tiểu Thu uống xong lập tức đau bụng, còn nôn mửa, vừa mới từ bệnh viện truyền dịch trở về, bác sĩ nói dạ dày em ấy bị nhiễm khuẩn!”

Tưởng Xuân Vân không nghĩ tới hậu quả lớn như vậy nhưng con trai hung dữ với bà, bà ta rất ủy khuất: “Mẹ, mẹ đâu biết thân thể nó yếu như vậy? Mẹ làm như thế, còn không phải muốn tốt cho con sao? Là do nó không thể sinh con.”

Dương Sâm xoa giữa mày: “Nhưng mẹ cũng không thể để Tiểu Thu uống thứ này? Một mình ở nhà, còn không nhìn thấy, vạn nhất xảy ra vấn đề, mẹ bảo con phải làm sao bây giờ?”