Tưởng Xuân Vân tự mình tới phòng bếp cầm ra một cái chén, đổ gói thuốc vào trong chén, rồi đổ chút nước sôi, đưa cho Thu Căng: “Uống nhanh lên.”
Thu Căng ngửi được mùi thuốc, có chút buồn nôn, cố nén không có đẩy ra.
Cậu nhíu mày, “Thuốc này là làm từ cái gì?”
“Nếu là cầu Bồ Tát, đương nhiên là có tro. Thầy pháp nói uống xong vẫn không sinh được, khẳng định là kiếp trước tội nghiệt quá nhiều, đời này chịu báo ứng nhưng cậu không chịu khổ, cháu trai tới thế giới này không được.”
“Cho nên bên trong còn bỏ thêm một ít bột khổ qua, đây là muốn nói cho Bồ Tát cậu đã ăn ‘ khổ ’, biểu đạt thành tâm.”
Mỗi một chữ cậu đều nghe hiểu nhưng xâu chuỗi thành câu cảm thấy lạnh sống lưng.
Tro nhan thêm khổ qua.
Thu Căng sợ khổ, chưa bao giờ ăn khổ qua.
Lúc nhỏ khi còn ở viện phúc lợi, đứa nhỏ nghịch ngợm sẽ bị trừng phạt bằng khổ qua sống.
Trước kia Thu Căng cũng từng ăn qua, bởi vậy đối trái này căm thù đến tận xương tuỷ.
“Có thể, không ăn được không?” Sợ Tưởng Xuân Vân hiểu lầm, cậu giải thích: “Con không thể ăn khổ qua.”
Đương nhiên, nếu có thể, cậu cũng không muốn ăn tro nhan.
Sắc mặt Tưởng Xuân Vân lạnh lùng: “Tôi có lòng tốt cầu thuốc, cậu lại nói không muốn uống?”
Cho dù nhìn không thấy sắc mặt Tưởng Xuân Vân nhưng cậu có thể tưởng tượng đối phương tự cho lòng tốt của mình bị cậu “Không biết điều” cự tuyệt, có bao nhiêu âm trầm.
Cậu hé miệng, gian nan nói: “Mẹ, ngày mai đưa thuốc cho bác sĩ xem được không? Cái này thật sự không thể ăn.”
Giọng nói mang theo vài phần run rẩy, giống như khi còn nhỏ phạm sai lầm, ở trước mặt giáo viên đau khổ cầu xin, cậu tình nguyện chịu đói cũng không muốn ăn khổ qua.
Tưởng Xuân Vân cảm thấy cậu không biết tốt xấu.
Hiện tại có biện pháp mang thai, phải nhờ người hỏi thăm mới có phương thuốc. Thu Căng lại chối từ không muốn uống, này không phải đánh vào mặt bà sao?
“Căn bản không muốn có con đúng không?” Tưởng Xuân Vân nói chuyện bén nhọn: “Nếu không muốn có con cũng đừng trì hoãn Sâm nhi nhà tôi, chờ con trai tôi trở về lập tức ly hôn!”
Hô hấp Thu Căng cứng lại, không nghĩ tới Tưởng Xuân Vân sẽ bởi vì thứ thuốc này buộc cậu ly hôn, giọng nói khàn khàn: “Con cùng Dương Sâm ở bên nhau, anh ấy cũng biết con là Beta, anh ấy nói......”
“Đó là con trai tôi lương thiện, không muốn gây áp lực cho cậu nhưng nó là một Alpha khỏe mạnh, có thể không con cái sao? Dương gia chúng ta cũng không thể không có đời sau!”
Lời lẽ Tưởng Xuân Vân rất chính nghĩa.
Đáy lòng Thu Căng chợt lạnh.
Tưởng Xuân Vân vừa đấm vừa xoa, “Cậu không thể nói là tôi buộc ly hôn, cậu là vợ trên danh nghĩa của Dương Sâm, nên gánh vác trách nhiệm sinh con dưỡng cái đúng không?”
“Dương Sâm nói với tôi rồi, cậu lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ không có cha mẹ dạy dỗ nhưng nếu đã kết hôn với con trai tôi, nên vì Sâm nhi suy nghĩ.” Tưởng Xuân Vân tận tình khuyên bảo, giọng điệu thập phần khắc nghiệt, “Làm người, không thể ích kỷ như vậy!”
“Trách nhiệm” “Ích kỷ” “Gia giáo”......
Những từ đó như ngọn núi lớn đè trên người, làm cậu thở không nổi.
Cậu là Beta, không có khả năng sinh đẻ!
Buồn cười nhất chính là chuyện này, mọi người đều biết.
Môi Thu Căng run rẩy, “Có phải chỉ cần uống là có thể mang thaái?”
Tưởng Xuân Vân tự tin nói: “Đương nhiên.”
Thu Căng lại hỏi: “Nếu...... Vẫn vô dụng thì làm sao bây giờ?”
Tưởng Xuân Vân thiếu chút nữa buột miệng thốt ra một câu "không có khả năng".
Nhưng Thu Căng mới buông lỏng, bà cũng hiểu không thể chèn ép quá, hoãn hoãn nói: “Con uống trước, nếu uống xong không có hiệu quả, lại nghĩ cách.”
Thu Căng biết Tưởng Xuân Vân vẫn không chịu buông tha muốn cậu mang thai, bây giờ không được, về sau nói không chừng tìm cách tra trấn khác.
Nhưng cạu không muốn ly hôn với Dương Sâm, chỉ có thể an ủi chính mình uống xong là xong chuyện. Chờ Dương Sâm trở về bảo hắn đi khuyên nhủ Tưởng Xuân Vân.
Tốt hơn ở chỗ này giằng co.
Tuy nói như vậy nhưng đối mặt chén thuốc kia, dạ dày quay cuồng trào ra một trận ghê tởm.
Tưởng Xuân Vân thấy mặt cậu nhăn, lại kích cậu: “Không phải yêu con trai tôi sao, uống một chén thuốc cũng không được?”
Thu Căng biết trốn không thoát lần này, bóp mũi uống một hơi.
Thuốc chỉ mới chạm đầu lưỡi đã nhịn không được phun ra.
Hương vị một lời khó nói hết, tro nhan kỳ quái trộn lẫn khổ qua đắng, dính ở cổ họng không thể nuốt xuống. So khi còn nhỏ ăn khổ qua còn muốn tra tấn hơn.
Tưởng Xuân Vân nhíu mày, ghét bỏ nói: “Không được để thừa, phải uống hết.”
Thu Căng bị sặc, đôi mắt đều đỏ.
Nhưng Tưởng Xuân Vân thập phần coi trọng thứ thuốc đí, một hai phải giám sát Thu Căng uống xong toàn bộ.
Thu Căng không biết mình uống xong thứ thuốc đó như thế nào, chỉ nghe được lúc Tưởng Xuân Vân đi còn không quên dặn dò: “Một ngày hai lần, còn có hương cũng phải đốt, tôi sẽ dặn Sâm nhi giám sát. Nếu để tôi biết không làm theo, cứ việc thử xem!”
Là dặn dò, càng giống uy hϊếp hơn.
Thu Căng khó chịu đến mức nói không ra lời.
Chờ Tưởng Xuân Vân thản nhiên rời đi, lúc này mới nhịn không được chạy vào phòng vệ sinh nôn, không ngừng dùng nước súc miệng.
Thuốc đó bị cậu uống sạch, nước lạnh không thể rửa sạch mùi vị, dạ dày khó chịu co rút. Cậu chật vật dựa vào tường phòng vệ sinh thở hổn hển.
Thu Căng nghĩ tới thứ mùi vị kia liền cảm thấy sợ hãi, gợi lên hồi ức ở cô nhi viện.
Cậu hiện tại đến cơm cũng không thể ăn, chỉ muốn gọi điện thoại cho Dương Sâm.
Dương Sâm kinh ngạc sớm như vậy đã gọi điện thoại tới, kết quả nghe được Thu Căng nghẹn ngào, tức khắc trong lòng căng thẳng: “Làm sao vậy Tiểu Thu?”
Thu Căng run giọng nói: “Mẹ cho em uống, uống tro nhan cùng bột khổ qua......”
Dương Sâm sửng sốt, “Uống thứ này làm gì?”
“Nghe thầy bói, nói uống cái này xong lập tức mang thai......”
Dương Sâm cảm thấy hoang đường cùng đau lòng, “Mẹ như thế nào...... Ai, Tiểu Thu, chuyện này tôi sẽ nói với mẹ, đừng hoảng hốt.”
Thu Căng nghe vậy, chỉ sợ đến lúc đó Tưởng Xuân Vân sẽ nói cậu ở trước mặt Dương Sâm cáo trạng, vội vàng ngăn lại, “Đừng, trước đừng nói với mẹ.”
“Dương Sâm, em, bụng đau quá......” Thu Căng thở hổn hển, khó chịu nói.