Chương 19: Kỳ quặc



Thu Căng không nghĩ tới mọi thứ sẽ thành ra thế này, áy náy nói: “Xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người.”

Hạng Ký: “Không phải do anh, mấy người đó mới giỏi gây thị phu.”

Chuyện này cứ thế trôi qua, Hạng Ký nói: “Chúng ta đến bàn điều khiển đi.”

Thời gian đã là giữa trưa, Hạng Ký nói: “Dù sao bọn họ cũng bị loại rồi, bên tôi cũng không tính tuyển thêm người, những người còn lại khi nào có thể tới làm luôn?”

Thu Căng sửng sốt, ý này là mình vượt qua vòng phỏng vấn?

Hạ Triều hưng phấn nói: “Cho nên chúng ta đều được nhận sao?”

Hạng Ký gật đầu, Thu Căng cùng Hạ Triều đều kích động. Hạ Triều nói với cậu: “Tiểu Thu ca, chúng ta thông qua, về sau chính là đồng nghiệp!”

Thu Căng không hay vui ra mặt nhưng bị cảm xúc của Hạ Triều lây nhiễm, cười rộ.

Đi ra phòng làm việc, Hạ Triều nói: “Tiểu Thu ca, hôm nay ít nhiều cảm ơn anh.”

Thu Căng nghi hoặc: “Cảm ơn tôi?”

Hạ Triều gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Một mình tới có chút khẩn trương, cũng may trên đường gặp được anh, trong lòng an tâm hơn nhiều.”

Thu Căng nghĩ ngợi, dựa vào phán đoán giọng nói không cảm thấy Hạ Triều có bao nhiêu khẩn trương, ngược lại đối phương vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cổ vũ cậu.

Cậu lắc đầu, “Là tôi nói lời cảm tạ mới đúng, nếu không phải nhờ có cậu, cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”

Hạ triều cười hắc hắc, “Chúng ta đây đều đừng khách sáo, đi, ta thỉnh ngươi ăn cơm đi?”

“Không cần, ta về nhà nấu cơm là được.”

Hạ Triều đột nhiên hỏi: “Trong nhà có người đợi anh về không?”

Thu Căng nói: “Không, người trong nhà đi ra ngoài rồi.”

“Lúc này về nhà nấu cơm rất phiền toái, chúng ta thật vất vả mới qua phỏng vấn. Hiện tại chúng ta còn là bạn bè, hẳn nên nâng ly chúc mừng.”

Thu Căng định từ chối, hắn liền nói: “Hay là Tiểu Thu ca không có xem tôi là bạn bè?”

Trong thanh âm hàm chứa vài phần cảm xúc trầm xuống, làm Thu Căng nghĩ tới mèo con bị vứt bỏ. Khiến cậu không khỏi hoài nghi giờ phút này Hạ Triều có phải đang dùng đôi mắt long lanh nhìn cậu.

Thu Căng cứng họng, vội giải thích: “Không phải...... Tôi, tôi đi cùng cậu.”

Sắc mặt Hạ Triều vui vẻ: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người tới quán ăn gần đó, Hạ Triều hỏi cậu thích đồ ăn gì rồi gọi mấy món, thời điểm chờ đồ ăn cùng cậu trò chuyện.

Chủ yếu nói về công việc sắp tới.

Tâm lý khẩn trương của Thu Căng thoáng thả lỏng, an tĩnh nghe cậu nói.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, cậu nghe ra đây là tiếng chuông cài riêng cho ông xã, vội vàng ấn nút nghe. Hạ Triều thức thời ngậm miệng lại.

“Tiểu Thu, ăn cơm sao?”

Thu Căng nói, “Đang ăn.”

“Gần đây bận lắm không?”

Dương Sâm nói: “Còn ổn, mấy ngày nay ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ít ra ngoài một chút, buổi tối ngủ nhớ đóng chặt cửa lớn lẫn cửa sổ, biết không?”

“Ừm.”

“Chừng nào thì trở về?”

“Mấy ngày nữa!” đang nói, đầu bên kia vang lên một giọng nói, “Sâm ca, mau nhìn em......”

Mặt sau mấy chữ Thu Căng nghe không rõ, nhưng giọng điệu nũng nịu này cậu rất quen thuộc.

Thu Căng dừng một chút, hỏi: “Đồng nghiệp kia cũng đi công tác sao?”

Dương Sâm a một tiếng, nói: “Ừ, đó là trợ lý mới, lần công tác này có chút phức tạp, có một số việc cần hỗ trợ.”

Thu Căng cắn môi, Dương Sâm chưa từng nói với cậu về trợ lý mới, hơn nữa lần này đi công tác, cũng không nói hai người đi cùng.

Cho nên ngày đó hắn vội vàng ra cửa, là đi đón trợ lý sao?

Cậu còn muốn hỏi thêm nhưng nghĩ đến bên người còn có Hạ Triều, đem lời nói nuốt xuống.

“Chú ý nghỉ ngơi, sớm trở về.”

Cậu tắt điện thoại, người đối diện mở lời: “Là ông xã sao?”

Thu Căng gật đầu, “Ông xã tôi đi công tác.”

Hạ Triều cười nói: “Còn cho rằng Tiểu Thu ca vẫn độc thân đấy, không nghĩ tới kết hôn sớm như vậy.”

Cùng Hạ Triều cơm nước xong, đối phương dẫn cậu đi một đoạn đường. Đưa đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ lần đầu tiên gặp mặt. Thu Căng hơi xấu hổ, Hạ Triều lại nói: “Không sao, nhà tôi cũng ở gần đây, tiện đường tiện đường.”

Thu Căng nói cảm ơn rồi tạm biệt hắn, trong lòng cảm thấy mọi chuyện hôm nay phát sinh quá mức thuận lợi, cũng quá mức trùng hợp.

Nhưng cả ngày cùng Hạ Triều ở chung một chỗ, cậu không phát hiện kỳ quặc chỗ nào.

Buổi tối Thu Căng ở nhà ăn cơm, chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Sâm trước khi ngủ.

Chỉ cần Dương Sâm ra ngoài không ở nhà, mỗi đêm Thu Căng đều báo một tiếng bình an.

Hơn nữa Thu Căng hay mất ngủ, ngủ không sâu, bởi vậy trước khi ngủ gọi điện thoại đã trở thành thói quen của hai người.

Bởi vì ngày mai phải đi làm, Thu Căng quyết định đêm nay nói với ông xã.

Nhưng gọi vài lần cũng không được.

Thu Căng nghĩ có khả năng ông xã đi tắm rửa không nghe được, vì thế lại đợi trong chốc lát mới gọi tiếp.

Lần này chờ rất lấu, đối phương mới nhận.

“Đang bận sao?”

Thu Căng nói.

“A, vừa mới có việc, không nghe tiếng điện thoại.”

Không khác suy nghĩ của cậu lắm, lại cảm thấy trong loa điện thoại phát ra tiếng thở trầm đυ.c, còn có chút âm thanh rất nhỏ.

“Anh đang làm gì?”

“Ách, tôi, tôi đang tập thể hình......”

“Tập thể hình?” Thu Căng có chút hồ nghi, cậu chưa tưừng nghe nói ngày thường Dương Sâm yêu thích tập thể hình.

“Đúng vậy, hô, lúc trước đi làm mới không có thời gian rèn luyện, này không, thừa dịp có thời gian thả lỏng thả lỏng….”

Thu Căng dừng một chút, lại nói: “Dương Sâm, hôm nay......”

Cậu muốn chia sẻ ngày hôm nay với ông xã.

Mới vừa mở miệng, người nọ thở phì phò nói: “Tiểu Thu, đi ngủ sớm một chút, cứ như vậy nha.”

Nói xong tắt điện thoại.

Thu Căng ngẩn người, cảm thấy ông xã có điểm kỳ quái, lại nghĩ đến hôm nay nghe được giọng nói của trợ lý kia.

Cậu đoná, đối phương hẳn là Omega đi?

Thu Căng lắc đầu, tự nhắc ông xã không phải người như vậy, chỉ là công tác bình thường mà thôi.

Tránh cho chính mình suy nghĩ miên man, cậu nằm lên giường, chuẩn bị chợp mắt ngủ.

Đương nhiên Thu Căng không thể tưởng tượng nổi ở đầu bên kia điện thoại, Dương Sâm đang lăn lộn ở trên giường với Hứa Dung.

Hứa Dung chống tay lên ngực hắn, nghe Dương Sâm dụ dỗ hạ cắt đứt điện thoại người mù kia, khóe miệng cong lên đắc ý.

Tay Hứa Dung vuốt dọc thân thể người phía trên, thanh âm kiều mị êm tai: “Ưmm…. Sâm ca......”