Thu Căng đã chuẩn bị tình huống đối phương sẽ nhằm vào mắt cậu hỏi một đống vấn đề.
Nhưng đối diện không hỏi, căn bản không thèm để ý mắt cậu như nào.
Đến lúc hỏi công việc trước kia, Thu Căng có chút thẹn thùng nói: “Trước kia đã làm kế toán.”
Sau khi đôi mắt không nhìn thấy không có đi làm, thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến công việc hiện tại.
Cậu cho rằng người đối diện sẽ mượn cơ hội hỏi một ít công việc trước kia nhưng chẳng đánh động mấy, chỉ hỏi về dự định công việc tương lại.
Người phỏng vấn nói một ít nội dung công việc cùng tiền lương rồi nói: “Âm sắc rất đặc biệt, thích hợp tham gia hạng mục mới nhưng cậu đối với ngành sản xuất không quá quen thuộc, bên tổng bộ sẽ tiến hành một đoạn thời gian huấn luyện.”
“Trong thời gian thử việc có trả tiền lương.”
Thu Căng gật gật đầu.
“Đợi lát sẽ có người dẫn cậu tới phòng phát sóng tham quan, cảm thụ một chút hoàn cảnh công tác cùng bầu không khí, suy xét có thích ứng được không.”
Thu Căng nghĩ thầm mấy năm không ra cửa, bây giờ đãi ngộ tốt như vậy sao?
Hạ Triều cũng phỏng vấn xong rồi.
Hắn chủ động ngồi bên cạnh Thu Căng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Thu Căng: “Không rõ lắm, khả năng trúng tuyển không lớn.”
“Tiểu Thu ca, tôi tin tưởng anh nhất định có thể.”
Thu Căng cảm thấy ngày hôm nay là may mắn nhất, cho cậu gặp được Hạ Triều.
Người này dẫn cậu tới đây, còn nhiệt tình cổ vũ nhưng Thu Căng không giỏi ăn nói, nghẹn nửa ngày, cũng chỉnói ra một câu, “Cảm ơn.”
Giống như công thức nói chuyện.
Hạ Triều bật cười.
Thu Căng hỏi hắn, “Cười cái gì?”
Hạ Triều nói: “Không có, cảm thấy anh rất giỏi nhất định có thể thông qua.”
Trực giác Thu Căng cho biết đối phương đang đánh trống lãng nhưng cũng không dò hỏi tới cùng.
Chờ đến sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, nhân viên mới nãy đưa bọn họ lên lầu nói: “Tôi là Hạng Ký, là người phụ trách thực tập sinh, gọi Hạng ca là được rồi.”
Sau đó dẫn theo mấy người đi lên lầu hai tới phòng phát sóng tham quan.
Nghe được mọi người nhỏ giọng cảm thán phòng phát sóng sáng ngời, thiết kế giản lược, trong đầu cũng chỉ tưởng tượng ra khung cảnh giảng đường thời đại học.
Nhưng cậu biết, hiển nhiên không phải.
Điểm này làm cho Thu Căng nhụt chí.
Mọi người nghiêm túc tham quan, nghe người phụ trách giảng giải, Thu Căng không dám để gậy dò đường chạm đất phát ra tiếng vang, sợ quấy nhiễu bọn họ.
Vì thế lúc di chuyển, không cẩn thận vướng dây điện suýt ngã.
Là nhờ Hạ Triều đứng bên cạnh đỡ, cậu mới không ngã xuống đất: “Không gây rắc rối chứ?”
“Trên mặt đất có dây điện, cẩn thận một chút.”
Thu Căng gật gật đầu, còn chưa nói đã nghe bên tai truyền đến vài tiếng chế nhạo.
“Một người mù không ở nhà, tới đoạ bát cơm với chúng ta!”
“Phốc, yên tâm, tôi thấy cậu ta đi đường đều khó khăn, khẳng định không trúng tuyển.”
Sắc mặt Thu Căng trắng bệch, lùi vài bước về sau, muốn hạ thấp độ tồn tại của mình.
Thu Căng là người có lòng tự trong cao, mấy năm nay bị Tưởng Xuân Vân tìm mọi cách nhục mạ vẫn không thể miễn nhiễm mấy lời đó.
Lúc đầu không nghe người khác nghị luận, hơn nữa Hạ Triều vẫn luôn bên cạnh cỗ vũ khiến cậu quên mất, bản thân cùng người khác không giống nhau.
Lời bọn họ nói là sự thật, ngày đầu tiên phỏng vấn cậu không muốn so đo sẽ lưu lại ấn tượng không tốt.
Chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Nhưng sau đó cậu nghe được một tiếng mắng: “Thằng khốn, mẹ nó có bệnh à!”
Thu Căng sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Hạ Triều lạnh giọng nói: “Hai người, mau xin lỗi!”
“Nghĩ mình là ai, mau thu tin tức tố, mẹ nó đau đầu!”
Là Hạ Triều dùng tin tức tố áp chế hai người kia, làm cho bọn họ cảm thấy thân thể không khoẻ.
Cậu là Beta, trong tình huống bình thường không cảm nhận được tin tức tố, cũng không chịu ảnh hưởng. Nghe đâu Alpha có tinh thần mạnh có thể thông qua phóng thích tin tức tố áp bách AO khác.
Trước đó, Thu Căng cho rằng Hạ Triều cũng là Beta, giờ phút này ngửi được vị chanh nhàn nhạt.
Tuy rằng Thu Căng cảm kích Hạ Triều giúp cậu trút giận nhưng tùy ý sử dụng tin tức tố áp bách người khác không thích hợp. Huống chi ở chỗ này nháo loạn, Hạ Triều sẽ lưu lại ấn tượng không tốt, cậu giữ chặt cánh tay Hạ Triều, “Tôi không sao, Hạ Triều, cậu thu tin tức tố lại đi.”
Đúng lúc này, Hạng Ký vừa mới có việc rời đi đã trở lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Triều thu tin tức tố, hai người kia ác nhân cáo trạng trước, “Hắn tùy ý sử dụng tin tức tố ức hϊếp chúng tôi!”
Thu Căng muốn giải thích, lại bị Hạ Triều giữ chặt, hắn thấp giọng ở bên tai cậu nói nhỏ: “Đừng lo lắng.”
Hắn nói với Hạng Ký: “Miệng hai người đó không sạch sẽ, tôi chỉ muốn bọn họ xin lỗi.”
Tuy rằng Hạ Triều không nói hai người kia nhằm vào ai nhưng nơi này có người mù, không cần nói cũng biết. Hạng Ký nhìn thoáng qua hai người kia, thanh âm sắc bén, “Là thật sao?”
Hai người kia có chút chột dạ nhưng vẫn không thừa nhận lỗi sai, “Chúng tôi ăn ngay nói thật thôi, vốn dĩ là người mù, còn tới đây làm việc ——”
“Đủ rồi!”
Hạng Ký quát, bảo bọn họ ngưng lại, nói: “Không cần thử việc nữa, hiện tại báo luôn kết quả, hai người bị loại.”
Một người trong đó không phục nói: “Dựa vào cái gì? Chúng tôi đâu có làm sai cái gì!”
“Không cần chúng tôi, chẳng lẽ cần người mù này?”
Hạng Ký lạnh giọng nói: “Chỉ bằng thái độ không coi ai ra gì, Minh Phong không chứa nổi!”
“Chỉ là một phòng làm việc radio nho nhỏ dưới trướng Minh Phong, dựa vào cái gì đại biểu toàn bộ Minh Phong?”
Hạng Ký cười như không cười, “Có thể thử xem?”
Hai người kia nhất thời cứng họng, nhìn Hạng Ký, nghĩ thầm chẳng lẽ người này thật sự có chống lứng.
“Mời hai vị, nơi này không chào đón.”
Hai người kia có chút thấp thỏm, cũng không dám tiếp tục tranh chấp, chỉ có thể xấu hổ tức giận rời đi.