Đối phương nắm cánh tay Thu Căng, dẫn cậu trở lại vạch qua đường, đi đến phía đối diện.
“Tới rồi.”
Thu Căng cảm kích cúi đầu: “Cảm ơn.”
Lời nói đối phương hàm chứa vài phần ý cười, “Không cần khách khí, bây giờ muốn đi đâu nếu không ngại nói cho tôi, tôi có thể cùng cậu đi một đoạn.”
Thu Căng lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự đi.”
Cho dù giọng đối phương nghe vô hại nhưng Thu Căng không hoàn toàn buông cảnh giác, với lại cậu không muốn phiền toái người khác.
Ở nhà cậu đã tra qua đường đi, từ trong nhà ra cửa, chọn đoạn đường ít người nhất, chỉ cần qua đường, sau đó lại đi tàu điện ngầm, xuống tàu tiếp tục đi một đoạn ngắn là đến nơi phỏng vấn.
Tuy rằng đường đi vòng vèo nhưng tương đối an toàn.
Người nọ nghe vậy cũng không miễn cưỡng, đường ai nấy đi.
Lúc tới trạm tàu điện ngầm cậu lại nghe được giọng nói vừa rồi.
“Thật trùng hợp, cũng đi tàu điện ngầm sao?”
Thu Căng ngẩn ra, tay nắm chặt gậy dò đường, có chút khẩn trương.
Đối với loại trùng hợp này, không thể nói là vô tình.
Người nọ phảng phất đoạn được suy nghĩ trong lòng cậu, mở miệng trước: “Đừng hiểu lầm, tôi phải đi con đường này. Chỉ là ban nãy tôi đi bên trái con đường kia nhưng bên kia đèn xanh đèn đỏ tương đối nhiều, chờ đèn đỏ rất lâu nên mới thay hướng đi, không nghĩ tới đến nơi này vừa vặn gặp lại.”
Nói ra những lời này, người nọ có vẻ ngượng ngùng.
Thu Căng nghe vậy, cũng không biết có tin không, gật đầu xem như đáp lại.
Cậu không giỏi nói nhiều, cũng không chủ động cùng người khác bắt chuyện.
Cho dù cậu biết như vậy thoạt nhìn sẽ có vẻ lạnh nhạt, cậu cũng không để bụng một người xa lạ nghĩ như nào.
Chờ tàu điện ngầm tới, cửa xe mở ra, cậu đợi trong chốc lát, chờ người ùa lên tàu xong mới bắt đầu đứng dậy.
Bởi vì nhìn không thấy phía trước, không chú ý từ cửa xe đột nhiên vụt ra một đứa nhóc, đẩy cậu lùi về sau.
“Cẩn thận!”
Thời điểm cậu sắp té ngã, người nọ kéo cổ tay cậu một phen. Đợi cậu ổn định mới buông tay còn nhân tiện nhặt gậy dò đường rơi dưới đất giúp cậu.
Đứa nhỏ biết mình gây họa, vội vàng nói: “Xin lỗi, chú.”
Thu Căng nhận lấy gậy dò đường, lắc đầu, “Không sao.”
Mắt thấy cửa xe sắp đóng, người nọ vội vàng dắt cậu lên tàu.
Ngày thường tuyến đường sắt tương đối nhiều, hôm nay lại là ngày đi làm, trong tàu chen chúc đến khó thở.
Người nọ dẫn cậu tới một góc, hơi nhích người chừa ra một chút không gian.
Thu Căng: “Cảm ơn.”
Người nọ cười nói: “Chút chuyện nhỏ.”
Sau đó Thu Căng lại không nói lời nào.
Người nọ lại nói: “Tính đi làm sao?”
Đối mặt người giúp cậu tận hai lần, Thu Căng cũng không trưng ra mặt lạnh nhưng cũng không muốn lộ ra quá nhiều: “Không khác lắm.”
Người nọ a một tiếng, trong thanh âm hàm chứa vài phần hâm mộ thuần túy: “Hôm nay tôi tới chỗ phóng vẫn, không biết có thể đậu không nữa.”
Thu Căng không nghĩ tới người nọ cũng đi phỏng vấn, khô khan an ủi: “Cố lên.”
Người nọ lại nói: “Cảm ơn, nghe nói công việc trong radio tương đối nhàn, đi thử một lần cũng tốt.”
Nội tâm Thu Căng đã không thể dùng từ khϊếp sợ để hình dung, cậu sờ sờ túi của mình, tin tưởng sơ yếu lý lịch không có bị người ta nhìn thấy.
Trong lòng có dự cảm, vì thế hỏi: “Có thể hỏi radio tên gì không?”
Người nọ đáp: “Radio Dạ Vũ, hình như là tên này.”
“Kỳ thật, hôm nay tôi cũng đến chỗ đó phỏng vấn.”
Người nọ kinh ngạc, “Thật ư? Chúng ta thật đúng là có duyên, nói như vậy chúng ta cùng đường.”
Thu Căng gật gật đầu, trong lòng cảm thấy chuyện trùng hợp như vậy thật khó tưởng tượng.
“Đúng rồi, tôi là Hạ Triều. Còn cậu?”
“Thu Căng.” Thu Căng nói.
Hạ Triều cười nói: “Hy vọng về sau chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp.”
Thu Căng gật gật đầu, kỳ thật nội tâm có chút thấp thỏm. Bởi vì giọng Hạ Triều rất êm tai, tựa như tên của đối phương giống nhau, tràn ngập hơi thở người trẻ tuổi phấn chấn, nếu đối phương đến phỏng vấn, người như vậy, hẳn là so với cậu được yêu thích hơn.
Bởi vì có Hạ Triều trợ giúp, nửa đoạn đường sau nhẹ nhàng hơn nhiều, chờ đi tới dưới lầu, có nhân viên ra đónbọn họ.
Thu Căng nghe có người nói: “Tới phỏng vấn đúng không, đi theo tôi.”
Hạ Triều nói: “Làm phiền rồi.”
Địa điểm phỏng vấn ở lầu 3, Hạ Triều đỡ cậu đến đại sảnh, cả hai ngồi chờ trên ghế.
Hoàn cảnh lạ lẫm khiến cậu có một ít bất an.
Hạ Triều: “Còn tốt chán, người tới phỏng vấn không quá nhiều.”
Thu Căng nhìn không thấy, cũng không rõ ràng lắm cảnh vật chung quanh, nhưng nghe Hạ Triều nói như vậy, trong lòng an tâm một chút.
Bọn họ ngồi tại chỗ trong chốc lát, có người lại đây hỏi: “Thu Căng?”
Thu Căng đứng dậy, hướng tới hướng giọng nói gật đầu.
Người nọ nói: “Đi theo tôi.”
Hạ Triều: “Tôi dẫn cậu đi.”
Hạ Triều đỡ cậu đi một đoạn đường, hình như thông qua hành lang, rồi sau đó ngừng ở trước cửa văn phòng.
“Tới rồi.” Hạ Triều tựa hồ cảm nhận được cậu căng thẳng, nhỏ giọng nói, “Đừng khẩn trương, cậu nhất định làm được.”
Thu Căng gật gật đầu, cảm kích nói: “Ừm!”
Thu Căng đi vào, nhân viên dắt cậu tới hàng ghế ngồi xuống.
Trước mặt cậu là bàn làm việc, đối diện có một người phỏng vấn.
Nhân viên kia ra ngoài, cửa đóng lại, lúc này đối phương mới mở miệng.
“Tự giới thiệu một chút nào.”
Thu Căng lấy ra sơ yếu lý lịch đưa tới, hít sâu một hơi, bắt đầu tự giới thiệu, “Chào ngài, tôi tên Thu Căng, năm nay 26 tuổi......”
Thu Căng tập luyện trước ở nhà rất nhiều lần đến mức khắc sâu thành bản năng, rồi sau đó an tĩnh chờ đối phương phỏng vấn.