“Là tôi tới sớm, mời ngồi.”
Dương Sâm nhìn đồng hồ quý báu trên cổ tay Du Hàng Mạc trên, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn khi không mang đồng hồ Thu Căng tặng, bằng không lần đầu đàm phán, hắn giống như lấy trứng chọi đá.
Dương Sâm nhân tiện giới thiệu Hứa Dung: “Du tổng giám, đây trợ lý tiểu Hứa, tôi dẫn tới học hỏi thêm.”
Thật ra mang theo trợ lý không phải chuyện kỳ quái, xuất phát từ lễ phép, tầm mắt Du Hàng Mạc nhìn thoáng qua Hứa Dung bên kia.
Sau đó ánh mắt Du Hàng Mạc khựng lại, nhẹ liếc mắt nhẫn cưới trên tay Dương Sâm một cái, khóe miệng lộ ra vài phần ý vị không rõ, “Dương tổng nói đùa, tuổi còn trẻ đã có thể ở bên người Dương tổng làm việc, nhất định có chỗ hơn người.”
Nói xong, Du Hàng Mạc cũng mặc kệ hai người nghĩ như thế nào, mở ra thực đơn đưa tới trước mặt Dương Sâm, “Không biết Dương tổng thích ăn cái gì, mời ngài tự chọn.”
Dương Sâm cảm thấy lời Du Hàng Mạc có thâm ý, đặc biệt là trên tay hắn còn mang nhẫn cưới, biết hắn kết hôn.
Hắn có chút lo lắng Du Hàng Mạc, người này tinh ý, có phải nhìn ra cái gì nhưng biểu tình đối phương quá mức tự nhiên, cũng không có tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Cho dù có biết cũng không có gì ghê gớm, hắn cùng Du Hàng Mạc là đại biểu công ty cử tới đàm phán, đối phương không đến mức quản việc tư.
Dương Sâm thoáng yên lòng, cùng Du Hàng Mạc khách sáo một phen, nói đến chuyện khác.
Bước đầu tiếp xúc khá thuận lợi, đối phương cũng có ý hợp tác, hai bên trao đổi phương thức liên hệ, hẹn lần sau cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chờ đến lần sau, trên cơ bản đều là thương lượng hợp đồng.
Đạt hiệu quả như vậy, Dương Sâm cảm thấy rất cao hứng, đặc biệt trên bàn cơm Hứa Dung biểu hiện không tồi, rất biết làm việc, không đánh mất thể diện.
Dương Sâm nói: “Lần sau ký hợp đồng, em đi cùng tôi.”
Hứa Dung kề sát bên tai hắn, làm nũng nói: “Sâm ca, đêm nay đi chỗ đó sao?”
Dương Sâm vừa định đáp ứng nhưng lại nhớ tới sáng nay trước khi ra cửa Thu Căng nói chờ hắn trở về có chuyện thương lượng. Dương Sâm vỗ vai Hứa Dung “Lần sau đi, lần sau có thời gian lại nói.”
Hứa Dung bĩu môi, trong lòng có chút không cam tâm nhưng không dám cưỡng cầu.
Dương Sâm biết đối phương không vui, nghĩ hôm nay Hứa Dung biểu hiện không tồi, cúi đầu ở bên tai cậu ta nói nhỏ vài câu, chọc Hứa Dung đỏ mặt, lúc này Dương Sâm mới buông người ra.
Đêm đó, trong lòng hai người hiểu rõ nhưng không nói ra cũng không có nhắc lại. Không biết có phải bởi vì lần đó bỏ lỡ ngày kỷ niệm làm hắn cảm thấy chột dạ….
Buổi tối, Thu Căng nhắc tới chuyện muốn đi tìm việc.
Dương Sâm lập tức nghĩ tới lời nói của mẹ ngày đó, hỏi: “Có phải là do mẹ anh nói, Tiểu Thu, anh từng nói em không cần tìm việc, em hiện tại......”
“Không phải.” Thu Căng nói: “Là tự em quyết định.”
Có lẽ có chút liên quan tới Tưởng Xuân Vân nhưng lời Tưởng Xuân Vân đã nhắc nhở cậu. Không thể cả đời dựa vào Dương Sâm.
Thời gian qua vẫn luôn ở nhà, tính tình ngày càng hẹp hòi lại không tiếp cận được tin tức bên ngoài rất dễ tách rời xã hội.
Dương Sâm có chút kinh ngạc, “Mắt em không tiện, đi ra ngoài có thể làm cái gì?”
“Sẽ có việc em làm được, không thể cả đời ở trong nhà chuyện gì cũng không làm.”
“Sao lại không làm? Mỗi ngày đều bận rộn nấu nướng, anh về nhà là có ngay đồ ăn nóng, chúng ta như vậy không phải khá tốt sao?”
“Đây không phải cuộc sống em muốn.”
“Vậy em muốn cuộc sống như nào?” Dương Sâm không hiểu, hắn bắt lấy cánh tay Thu Căng, nhẫn nại nói: “Anh biết, hiện tại cuộc sống chúng ta chưa tới mức sung túc. Nhưng Tiểu Thu à, anh hôm nay tiếp xúc một khách hàng lớn, ông chủ nói, chỉ cần thành công, không chỉ anh, toàn bộ công ty đều sẽ leo lên một bậc thang, em chờ một chút không được sao?”
Thu Căng lắc đầu, “Dương Sâm, em không có ý trách cứ anh, hiện tại em có thể sinh hoạt bình thường. Không muốn vì đôi mắt nhìn không thấy ảnh hưởng giá trị con người, vẫn nên tìm công việc có thể diện......”
Dương Sâm khuyên bảo cậu nửa ngày không thành, lại nghĩ tới chuyện đồng hồ, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận, “Thể diện? Em cảm thấy ở trong nhà hầu hạ anh mất mặt? Hay cảm thấy công việc của anh chưa đủ thể diện?”
Thu Căng ngẩn người, không nghĩ tới Dương Sâm sẽ nói lời này.
Cậu không muốn cùng Dương Sâm cãi nhau, hỏi: “Anh, làm sao vậy?”
Dương Sâm biết mình nặng lời, hắn ảo não đỡ trán, vỗ lên lưng Thu Căng trấn an: “Xin lỗi Tiểu Thu, anh không muốn làm dữ với em. Anh chỉ sợ em ở bên ngoài không an toàn, anh lại không bên cạnh lỡ như xảy ra chuyện gì, anh chạy tới không kịp.”
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm, Dương Sâm rất ít khi nói chuyện như vậy, bởi vì Thu Căng không phải người thích tranh luận. Từ lúc ở bên Dương Sâm, chuyện quan trọng cậu sẽ cùng Dương Sâm thương lượng. Rất nhiều chuyện Thu Căng đều nghe theo nhưng lần này cậu không muốn thỏa hiệp.
Thu Căng lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Em không có ý công việc của anh chưa đủ thể diện, cũng không khinh thường việc nhà. Còn vấn đề không an toàn, một người trưởng thành sẽ tự mình chú ý, anh đừng xem em là trẻ nhỏ.”
Dương Sâm nắm lấy tay cậu, giọng nói mềm nhẹ rất nhiều, "Nếu đi làm, lúc về nhà không thể thấy em, cũng không thể ăn đồ ăn em nấy.”
Thu Căng nói, “Có thể về sớm một chút nấu cơm.”
Dương Sâm thở dài, bật cười, “Đã đi làm rồi chẳng lẽ anh còn bắt em mỗi ngày vất vả nấu cơm?”
Hắn không muốn Thu Căng đi ra ngoài làm việc, hắn muốn đời này Thu Căng vây quanh mình, mà công việc sẽ chia bớt tâm tư Thu Căng. Ngày thường Thu Căng rất dễ nói chuyện nhưng một khi hạ quyết tâm sẽ không thay đổi.
Dương Sâm không còn lời nào để nói, chỉ nói: “Được, chuyện này cũng không vội, anh giúp em tìm. Nếu không thích, có thể về nhà.”
Sau khi Thu Căng kết hôn cũng không quen biết bạn bè, tìm người khác không yên tâm. Nghĩ Dương Sâm ở bên ngoài công tác nhiều năm như vậy, vòng xã giao hẳn rất rộng, có thể giúp cậu tìm thử.
Nhưng hiện tại nghe ngữ khí Dương Sâm không tình nguyện, cho dù phát giác cậu cũng không để bụng. Ít nhất ông xã đồng ý cho cậu ra ngoài đi làm là tốt rồi, còn chuyện tìm việc làm, vẫn nên tự mình nghĩ cách đi.