Chương 11: Thất niên chi dương

*Thất niên chi dương ngụ ý đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời bằng không sẽ vĩnh viễn xa nhau, muôn thuở không tái hợp.

Thu Căng nhận thấy biến hóa cảm xúc của ông xã, trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Anh tắm trước.” Cậu nói.

Dương Sâm tắm rửa rất nhanh, chờ hắn ra tới Thu Căng mới đi vào.

Trong phòng tắm còn có lưu hơi nước cùng mùi hương sữa tắm, Thu Căng đi vào mở vòi sen, lấy ra thuốc mỡ trong ngăn tủ rửa sạch dịch huyệt.

Cậu cảm nhận được gần đây ông xã đối với cậu phai nhạt rất nhiều.

Cậu muốn rửa sạch sẽ, thời gian tương đối dài. Trước kia trong lúc cậu rửa sạch, Dương Sâm khó dằn nổi ở bên ngoài đi tới đi lui, thậm chí có đôi khi nhịn không được, sẽ trực tiếp xông tới giúp.

Tuy rằng Thu Căng e lệ nhưng khi đó, ít nhất có thể cảm giác được Dương Sâm đối với cậu rất có kiên nhẫn.

Thu Căng cùng hắn ở bên nhau 6 năm, cậu cũng không còn là nam sinh đơn thuần….

Chỉ là không biết từ khi nào, Thu Căng có thể rõ ràng cảm giác được Dương Sâm đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ sớm đã không còn kích động hay chờ mong, dần dần mất hứng.

Thu Căng nhịn không được sờ mặt mình, làn da tựa hồ khác trước, khô hơn nhiều.

Thu Căng chưa bao giờ để ý bề ngoài nhưng hiện tại nhịn không được suy nghĩ có phải mình thật sự già rồi, trở nên xấu xí? Đôi mắt vô hồn này của cậu có phải làm người ta cảm thấy buồn nôn? Dáng người có phải biến dạng, Dương Sâm có phải...... Đã thay lòng?

Cậu muốn soi gương nhưng mắt cậu không thấy.

Thu Căng cố nén nội tâm mất mát cùng bất an, sợ Dương Sâm đợi lâu, nhanh chóng rửa sạch mới đi ra phòng tắm.

Không nghe được giọng Dương Sâm, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Dương Sâm ngồi ở mép giường chơi di động, chờ Thu Căng đến độ không còn kiên nhẫn.

Nhưng nhìn Thu Căng bọc áo tắm dài đi ra, trên người mờ mịt hơi nước, sắc mặt lạnh nhạt nhiễm vài phần mông lung xuân sắc, sợi tóc còn nhỏ vài giọt nước. Có lẽ không có cảm giác an toàn, một tay cậu chống cạnh cửa phòng tắm, một tay nắm chặt góc áo, mờ mịt đứng tại chỗ.

Dương Sâm có chút động tâm, hắn đứng dậy đi qua.

Còn không đợi Thu Căng nói chuyện, đã đem người đặt lên cửa phòng tắm, cúi đầu hôn lấy cậu, cánh tay theo bản năng nâng chân cậu lên.

Thu Căng bị động tác của Dương Sâm dọa đến, bọn họ nửa tháng không làm, Thu Căng có chút sợ hãi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Thu Căng cắn môi rên một tiếng, hai tay bất lực nắm chặt quần áo Dương Sâm, thân thể bởi vì đau đớn mà run rẩy.

Dương Sâm ý thức được hành động vừa rồi của mình, vội vàng dừng động tác, hắn nhìn khuôn mặt thống khổ của Thu Căng, vài phần đau lòng cùng không kiên nhẫn đan xen. Nhẫn nhịn,nhẫn nhịn. Dương Sâm ôm người lên giường, “Xin lỗi, là anh quá sốt ruột, làm đau em.”

Thu Căng lắc đầu, ôm chặt Dương Sâm cầu hắn giảm bớt hạ thể đau đớn, “Chậm một chút, được không?”

Dương Sâm ừ một tiếng, nhẫn nại tiếp tục.

Chỉ là hai người đều có thể cảm giác được, có thứ gì, cùng trước kia không giống nhau.

Dương Sâm nhìn đến đôi mắt Thu Căng không có thần thái, bắt đầu có cảm giác tẻ nhạt vô vị.

Trước kia ít nhất hắn thấy cặp mắt kia thật đẹp, thời điểm nhiễm hơi nước cũng có một phen xuân sắc động lòng người nhưng hiện tại......

Trong lòng Dương Sâm phiền muộn, nhịn không được bắt đầu tưởng niệm tư vị Hứa Dung.

Một hồi cũng không kịch liệt qua loa kết thúc, Thu Căng chịu đựng đau, sờ soạng đi đến phòng tắm.

Chờ cậu rửa sạch sẽ trở về, nghe được tiếng hít thở Dương Sâm.

Thu Căng không nói gì, sờ soạng tắt đèn, xốc lên chăn, từ phía sau ôm lấy Dương Sâm đưa lưng về phía cậu.

Dương Sâm cảm giác được Thu Căng tới gần, mơ mơ màng màng xoay người ôm lấy cậu lâm vào ngủ say.

Thu Căng không có ngủ, được ông xã ôm vào trong ngực nhiều năm như vậy dưỡng thành thói quen, hiện tại không cảm giác được chút ấm áp.

Trước kia Dương Sâm đều sẽ hỏi cậu có đau không, chờ đến khi xác không sao mới trấn an vỗ sau lưng, ôm cậu đi vào giấc ngủ.

Nhớ rõ năm ấy, Dương Sâm từng hỏi qua, “Bảy năm sau, em vẫn yêu anh sao?”

Thu Căng không hiểu hắn có ý gì, khi đó cậu cũng không nghĩ xa như vậy nhưng một khắc đó cậu bắt đầu tự hỏi, nếu có thể đi đến năm thứ bảy, bọn họ sẽ không tách ra.

Dương Sâm nói, một đôi yêu nhau bảy năm, thường thường sau đó sẽ tiến vào giai đoạn nguy hiểm.

Bởi vì quá mức quen thuộc đối phương, sinh hoạt không thuận sẽ tiêu diệt tình cảm mãnh liệt. Tới năm thứ bảy, hai bên đều cảm thấy mệt mỏi, thậm chí sẽ bắt đầu tự hỏi đoạn tình cảm này có quan trọng không.

Mọi người thường gọi khoảng thời gian này là —— thất niên chi dương.

Khi đó Dương Sâm nói với cậu: “Nếu tới năm thứ bảy, em không còn yêu anh, cũng mong em kiên trì thêm phần đời còn lại?”

Thu Căng hỏi lại: “Vậy còn anh?”

Dương Sâm thề son sắt nói: “Anh đương nhiên yêu em như lúc ban đầu, hơn nữa sẽ nỗ lực duy trì đoạn cảm tình này, thẳng đến khi chúng ta cùng nhau vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”

Nhưng mà, cậu cùng Dương Sâm ở bên nhau tới năm thứ sáu, tình cảm của cậu với Dương Sâm chưa từng thay đổi, ngược lại là Dương Sâm, không còn kiên nhẫn như trước.

Thu Căng đem tay nhẹ nhàng đặt lên ngực Dương Sâm, trái tim đã sớm không ấm như lúc trước......

Cậu nghĩ, cặp đôi yêu nhau trên thế gian đều trải qua quá trình này.

Trước kia lúc đi học, thấy có rất nhiều đôi ở chung mấy tháng, bởi vì không còn cảm giác mới mẻ nên tách ra. Mà cậu cùng Dương Sâm đã đi qua 6 năm, này đã rất khó được.

Ít nhất đến bây giờ, Dương Sâm vẫn yêu cậu, có lẽ hắn quá bận, tựa như hắn nói, chỉ cần chịu đựng trong khoảng thời gian này thì tốt rồi.

Thu Căng tự an ủi mình như vậy.

------

Editor A Lí: Lần đầu edit truyện ngược, tức muốn xộc máu, tui chịu không nổi nữa rồi!!!!!! Nhưng lời thề của tui là đào hố là phải liều mạng lấp.

Mấy bà nhớ đánh giá 10 sao nha!