Chạng vạng, Dương Sâm khó được một lần về nhà sớm.
Thu Căng nghe được tiếng khoá cửa mở ra, thiếu chút nữa cho rằng trong nhà có trộm, cũng may nghe tiếng Dương Sâm: “Tiểu Thu, anh về rồi.”
Giọng điệu vui sướиɠ giấu không được, cũng không giống trước kia mệt hay nói cho có lệ.
Trong lúc nhất thời Thu Căng có chút hoảng hốt, còn tưởng rằng trở về sinh hoạt mấy tháng trước. Khi đó Dương Sâm không tăng ca, trở về nhà cho dù mệt mỏi, cậu cũng có thể nghe ra Dương Sâm khi nhìn thấy cậu phát ra vui sướиɠ từ nội tâm.
Dương Sâm không biết suy nghĩ trong lòng Thu Căng, hắn tiến lên, đem đồ vật trong tay đưa cho Thu Căng.
Thu Căng ngửi được mùi hương nhàn nhạt, sau đó cảm thấy trong tay mềm nhũn, hai tay đều bị nhét đầy.
Thu Căng nhớ rõ hương vị này, là hoa diên vĩ.
“Đột nhiên tặng hoa? Còn có cái này......” Thu Căng nhéo nhéo thứ đồ mềm mại, đoán đây là một thú bông làm bằng nhung.
Dương Sâm nói: “Không phải anh bỏ lỡ ngày kỷ niệm sao? Bây giờ bù đắp cho em.”
“Anh nhớ em nói thích thích hoa diên vĩ, hoa này giống tin tức tố của anh, cũng tương đương có thể ngửi được tin tức tố.”
“Còn có cái này, sờ xem là cái gì?”
Dương Sâm lấy hoa lại, để cho Thu Căng dễ dàng chạm thú bông lông xù.
Kỳ thật Thu Căng cũng không thích hoa này. Thật lòng, cậu thích hoa cúc dại mọc trong bồn hoa, trồng ở cô nhi viện.
Nhưng bởi vì hoa diên vĩ là mùi tin tức tố của ông xã, Beta như cậu không cảm nhận được, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Trước kia khi đôi mắt Thu Căng chưa mù, có một lần bọn họ đi ngang qua cửa hàng bán hoa, Thu Căng tâm huyết dâng trào hỏi Dương Sâm cái nào là hoa diên vĩ, Dương Sâm chỉ cho cậu xem.
Thu Căng đứng ngắm nghía mãi, Dương Sâm mới cho rằng cậu thích hoa diên vĩ, mua cho cậu mấy bó hoa, Thu Căng cũng vui vẻ nhận lấy.
Bất luận ông xã đưa cái gì, cậu đều sẽ thích.
Cậu đối thú bông kia càng cảm thấy hứng thú, cảm xúc mềm mại rất thoải mái, mềm như bông, làm người ta có cảm giác ấm áp.
Nhưng cậu không đoán ra đó là con vật gì, chỉ cảm nhận được hai cái sừng nhọn nhô lên.
Dương Sâm cười nói: “Là tê giác trắng, tên là tiểu Dương tiên sinh, trên cổ còn đeo nơ đen.”
Trong lòng Thu Căng bủn rủn, Dương Sâm là người lãng mạn, chỉ cần cậu muốn, hắn luôn biết cách làm Thu Căng hạnh phúc.
So với trang sức quý báu hay quần áo đẹp, Thu Căng chỉ muốn vài thứ đơn giản, muốn ông xã ở bên cạnh làm bạn. Khát vọng này kéo dài nhiều năm, từ khi tách biệt với thế giới càng thêm mãnh liệt.
Không ai nghĩ một người lạnh như băng như Thu Căng sẽ dao động vì một con thú bông?
Thu Căng duỗi tay sờ trên đầu Dương Sâm.
Dương Sâm khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Thu Căng cười một cái, “Tiểu Dương tiên sinh, đang ở đâu?”
Dương Sâm cũng cười, hắn cúi đầu hôn trên mặt Thu Căng: “Sợ dọa em, ẩn nấp rồi.”
Thu Căng cảm giác chính mình cùng Dương Sâm trở về như trước, hai người thân mật khăng khít, không có mâu thuẫn hay ngăn cách. Thu Căng nhanh chóng dứt bỏ ý nghĩ phiền lòng vừa rồi, cúi đầu dựa trên vai Dương Sâm, cảm thấy hạnh phúc.
Dương Sâm nói: “Sau này anh đi công tác, để nó bên cạnh bồi em ngủ.”
Thu Căng dừng một chút, trầm mặc gật gật đầu.
Bởi vì Dương Sâm trở về sớm, Thu Căng còn chưa kịp nấu cơm, hôm naybầu không khí không tồi, Dương Sâm săn sóc đúng chỗ, tự giác đi phòng bếp nấu cơm.
Khó được Dương Sâm trở về nhà cùng ăn cơm chiều, trong lòng Thu Căng phiêu phiêu thả lỏng.
Cơm nước xong, cậu muỗn cùng Dương Sâm thương lượng một chút chuyện đi làm. Lời Tưởng Xuân Vân nói như sấm bên tai, cậu cũng có ý này.
“Dương Sâm.”
“Hửm?” Dương Sâm từ phía sau ôm cậu, lòng bàn tay ấm áp tiến vào vạt á Thu Căng, giọng nói trầm thấp.
Thu Căng dừng một chút, cảm giác hiện tại nói mấy lời này sẽ khiến ông xã mất hứng thú.
Quả nhiên, ngay sau đó Dương Sâm cắn lỗ tai cậu nói: “Lão bà, có phải chúng ta đã lâu không làm?”
Gần đây Dương Sâm trở về đã khuya, hơn nữa luôn mỏi mệt. Thu Căng đối với chuyện giường chiếu tương đối e lệ, trên cơ bản không có chủ động đề qua.
Nhưng giờ phút này đối mặt nhu cầu của ông xã, cậu rất khó cự tuyệt.
Thu Căng lỗ tai hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Tắm rửa trước đã.”
Tay Dương Sâm ngừng một chút.
Từ khi có Hứa Dung, hắn không ngừng có cảm giác làm cùng Omega thoải mái hơn Beta.
Omega không cần chuẩn bị khuếch đại, bởi vì thân thể bọn họ trời sinh một cặp, hơn nữa giữa bọn họ có tin tức tố ảnh hưởng, chỉ cần Alpha phóng thích đủ tin tức tố, bọn họ sẽ trầm luân trong du͙© vọиɠ, ở trên giường phóng đãng.
So với Beta, Alpha thích hưởng thụ nhìn Omega bị tin tức tố của mình mê đến thất điên bát đảo, thần phục dưới thân Alpha. Khiến ham muốn chinh phục cùng du͙© vọиɠ đạt đến cực đại thỏa mãn.
Huống chi Omega chỉ cần không đánh dấu, không tiến vào khoang sinh sản, sẽ không mang thai, không cần sợ lưu tai hoạ ngầm.
Không thể không nói, AO mới là phù hợp nhất.
Từ trước đến nay Thu Căng thanh lãnh nội liễm, rất ít biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài, cũng sẽ không phản ứng tin tức tố Alpha. Thời điểm nhịn không nổi cũng chỉ phát ra vài tiếng hừ nhẹ ẩn nhẫn, Dương Sâm ở trên người Thu Căng không cảm nhận được quá nhiều kɧoáı ©ảʍ chinh phục.
Nếu không phải phản ứng Thu Căng ở trên giường quá mức nhạt nhẽo, hắn cũng không đến mức bị tiểu yêu tinh Hứa Dung câu dẫn.
Dương Sâm buông cậu ra, giọng điệu so vừa rồi lạnh hơn nhiều, “Ừm!”