Chẳng lẽ công kích như gãi ngứa trước kia chỉ là thủ thuật che mắt, Tạ Tinh Diêu đang chờ cơ hội, để có bất ngờ gϊếŧ hắn ngay lúc này?
Giang Thừa Vũ vô thức giơ tay ngăn cản, mãi đến khi giơ cao tay phải lên, hắn ta mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn.
Viên đạn bị yêu lực chặn lại, dưới ánh lửa và ánh trăng mờ ảo, Tạ Tinh Diêu im lặng cong môi cười. Ý cười của nàng lạnh nhạt, khiến đôi mắt nai tơ như vực sâu không đáy, mang theo vẻ đắc ý của trẻ con.
Vì thế, khóe môi cong lên thành hình vòng cung, tựa như một lưỡi dao sắc bén.
Nếu chỉ tập trung vào một hướng, đương nhiên sẽ xem nhẹ một hướng khác.
Ngay lúc này, phía sau hắn ta truyền đến cảm giác đau đớn, đâm thẳng qua l*иg ngực.
Trong tầm mắt, ánh trăng tán loạn rơi xuống, phủ lên gương mặt tinh xảo của cô gái trẻ tuổi.
Tạ Tinh Diêu lại mỉm cười, trong mắt có lửa, cũng có ánh sáng.
Nàng…… chính là mồi nhử.
Khi Giang Thừa Vũ quay đầu lại.
Trường đao hoàn toàn đâm vào tim hắn ta, người cầm đao, chính là Bạch Diệu Ngôn.
“Tại…… tại sao?”
Cơn đau như xé nát hắn ta, Giang Thừa Vũ không thể hiểu nổi: “Ta yêu nàng mà.”
Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, hắn ta ngửi thấy mùi máu: “Vì nàng, ta bôn ba vài thập kỷ, đi khắp thế gian tìm danh y, chịu nhiều vất vả như thế…… Ta chưa bao giờ có lỗi với nàng, tại sao? Rõ ràng nàng cũng yêu ta mà?”
Bạch Diệu Ngôn lẳng lặng nhìn hắn ta.
Nàng có yêu hắn không? Đáp án chắc chắn là có.
Động lòng thời niên thiếu, có thể xuyên suốt rung động cả đời, những e lệ rụt rè, những ký ức hạnh phúc thầm kín tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng đã trôi qua nhiều năm rồi, khi nàng lấy lại tỉnh táo sau một một gian dài, khi đối diện với Giang Thừa Vũ, lại có rất nhiều người khác xuất hiện trước mắt nàng.
Người đàn ông cao lớn không giận tự uy, nhận thấy sự xuất hiện của nàng, quay đầu lại cong môi cười, nụ cười vừa vụng về vừa dịu dàng; hai tiểu cô nương đứng trước cửa sổ cùng nàng, giơ tay chống cằm, ngắm nhìn giọt mưa lăn xuống từ mái hiên.
Ngoài ra còn có những khuôn mặt bình thường giản dị, một vài tiếng cười, một cầu thang bạch ngọc dẫn đến trước cổng nhà, thật dài và thật xa xôi.
Trường đao phát ra tiếng vù vù, khi Tru Tà rời khỏi người Giang Thừa Vũ, máu tươi văng tung tóe.
Sau đó là đao thứ hai đâm tới không chút do dự.
“Trong nhiều quyển thoại bản, nếu muốn nam chính chịu đau khổ thì phải sắp xếp cái chết cho nữ chính, hoặc là nữ chính bị tổn thương quá sâu nặng, từ đó trở đi hờ hững với hắn ta.”
Cách đây không lâu, khi còn ở trong tâm ma, Tạ Tinh Diêu đã nói với nàng rằng: “Nhưng, để thể hiện giá trị của một người, tại sao lại chọn cách làm tổn thương người ấy chỉ để khiến người khác đau lòng?”
Trên đời này, tình yêu là một thứ hư vô mờ mịt, sẽ không bao giờ trở thành tất cả của một ai đó.
Trước khi trở thành thê tử của người khác, đầu tiên, nàng chính là Bạch Diệu Ngôn.
“Diệu Ngôn, nàng bị bọn chúng mê hoặc.”
Giang Thừa Vũ cố gắng lên tiếng, giọng nói đứt quãng, mỗi chữ đẫm máu: “Nàng nhìn ta đi, nghĩ lại những gì ta đã làm cho nàng. Ta yêu nàng! Thức ăn, mái ấm, quần áo đẹp đẽ, ngày đêm bầu bạn…… Chẳng phải ta đã cho nàng tất cả rồi sao?”
Bạch Diệu Ngôn cười mỉa mai: “Yêu ta?”
Vành mắt đỏ ửng, nàng cười lạnh: “Không nhớ rõ quá khứ, không phân biệt được thiện ác, bị mị thuật mê hoặc tâm trí, cả ngày lẫn đêm bám lấy ngươi…… Đó thật sự là ta sao?”
Thanh niên không nói nên lời, như chịu một đòn nặng nề.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, đó chẳng qua chỉ là tơ hồng vàng ngoan ngoãn giống hệt như nàng.
Giang Thừa Vũ muốn cưới, từ đầu đến cuối chỉ là chấp niệm mà thôi.
Hiện tại, Giang Thừa Vũ cảm nhận được rất rõ ràng, Bạch Diệu Ngôn…… thật sự muốn gϊếŧ hắn ta.
Ánh mắt nàng nhìn hắn ta khiến hắn ta nhớ đến nhớ đến khoảng thời gian nhà họ Bạch chưa bị sát hại.
Khi ấy, nàng phong quang vô hạn, sống phóng khoáng tự do, mỗi khi Giang Thừa Vũ ngắm nhìn bóng lưng của nàng từ xa, hắn ta không khỏi nghĩ: Với thiên phú của nàng, nếu một ngày nào đó nàng mạnh hơn hắn ta, vậy phải làm sao đây?
Bạch Diệu Ngôn sẽ gặp được nhiều người tốt hơn, cuộc đời của bản thân càng thêm rộng mở, còn hắn ta, ngày qua ngày bị bỏ lại phía sau.
Tuyệt đối không thể trở thành như vậy.
Tại sao thế, rõ ràng hắn ta đã làm nhiều chuyện như vậy mà, làm nhòe ký ức của nàng, bẻ gãy đôi cánh của nàng, phá hủy gần hết mọi thứ mà nàng có……
Con chim mà hắn ta dày công nuôi dưỡng, sao lại trở thành đao đâm hắn ta chứ?
Nỗi sợ hãi như một bàn tay vô hình, khiến hắn ta ho ra một ngụm máu tươi, nhếch nhác ngã xuống đất, lùi về sau một chút: “Xin, xin nàng ——”
“Phế vật.”
Bạch Diệu Ngôn chỉ cười: “Năm đó người nhà họ Bạch…… chưa bao giờ van xin tha thứ.”
Thế nào là báo thù.
Giang Thừa Vũ lợi dụng nàng, phụ lòng nàng, vậy thì phá hủy hết tất cả mọi thứ của hắn ta; hắn ta muốn biến nàng thành con rối để thỏa mãn du͙© vọиɠ của bản thân, vậy thì cắt đứt vọng tưởng này, áp đảp phía trên hắn ta.
Nghiền nát hắn ta, khiến hắn ta bị thương nặng, khiến hắn ta trở thành đồ vô dụng, ân hận lúc đầu đã làm sai, cuối cùng bị chôn vùi trong nghiệp hỏa cõi địa ngục, vĩnh viễn không thể trở lại như ngày xưa.
Một giọt nước mắt rơi xuống, mai một trong sát ý nóng bỏng.
Bạch Diệu Ngôn rủ mắt xuống, mặc cho trường đao đâm vào tim của hắn ta, càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh.
Nếu hận thù cần được tình yêu bồi hoàn, trong hai người tất nhiên sẽ có một người bỏ mạng.
Người phải chết kia, tại sao không thể là hắn ta.
Trong chốc lát, thế khởi.
Loạn thế sinh ra tà vọng, chúng ta ắt có hoành đao của riêng mình.
Bạch thị đao thuật, thức thứ nhất.
—— Trảm Tà!