Cùng lúc đó, phế tích Bạch phủ.
Lời nói không đầu không đuôi của Tạ Tinh Diêu, có thể nói là vượt qua thời gian, vượt qua vị diện, vượt qua giai cấp lịch sử, ai nấy cũng ngớ người khi nghe xong điều này.
Nguyệt Phạn và Ôn Bạc Tuyết nhìn nhau.
Giới tu chân và chủ nghĩa duy vật…… dù nghĩ thế nào cũng chẳng liên quan gì nhau.
Đúng như dự đoán, thiếu nữ oán linh quả nhiên nổi giận: “Vớ va vớ vẩn!”
“Chẳng lẽ bọn mi không cảm thấy lạ hả?”
Tạ Tinh Diêu nói: “Ta đi cùng những người khác, nhưng tại sao bọn họ lại nhắm làm ngơ với bọn mi? Chẳng phải người tu tiên nhìn thấy oán linh thì sẽ truy cùng diệt tận sao? Hơn nữa, từ đầu đến cuối bọn mi không thể làm tổn thương ta, tại sao thế? Đó là bởi vì bọn mi sống trong thức hải của ta, nên không thể nào tạo thành tổn thương thật sự.”
Ôn Bạc Tuyết: U là trời…… bắt đầu bịa chuyện rồi hả?
Nói xong, nàng lập tức truyền âm nhập mật cho cả nhóm: “Các bằng hữu, đến giờ biểu diễn rồi.”
Ngay tức thì Yến Hàn Lai đã đón nhận màn kịch này, giọng điệu của hắn đều đều: “Nghe nói trong phủ của nhà họ Bạch có oán linh hoành hành, tại sao khi chúng ta vào đây lại không thấy con nào vậy?”
Nguyệt Phạn: ……
Nguyệt Phạn cứng nhắc dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: “Chẳng phải ra đã nói với mọi người rồi sao? Trên đời này làm gì có ma.”
Ôn Bạc Tuyết giả vờ ngắm cảnh xung quanh: “Chao ôi, tiếc ghê.”
Trong đôi mắt kiên định của oán linh thiếu nữ, mờ hồ xuất hiện vết rạn nứt.
Lý trí còn sót lại buộc nó phải giữ tỉnh táo, nó nghiến răng nghiến lợi: “Không phải…… các ngươi kết bè kết lũ lừa gạt ta!”
Nói xong, sát khí xung quanh càng đậm hơn, xông thẳng vào mặt Tạ Tinh Diêu.
Đợt tấn công này không có dấu hiệu báo trước, nếu là người khác, chắc chắn rất khó tránh được.
Tay của Ôn Bạc Tuyết bắt pháp quyết hộ thân, định che chở cho nàng thì bất thình lình trông thấy một vầng sáng trắng.
Trên đỉnh đầu của Tạ Tinh Diêu, trong tầm mắt mà chỉ có game thủ mới có thể nhìn thấy, đột nhiên xuất hiện hai chữ lớn, rõ ràng đó chính là kỹ năng mà nàng đã thăng lên cấp tối đa.
【
Né tránh】.
Trong lúc thoát khỏi đòn tấn công bất ngờ mà không hề bị thương, ánh mắt kiên định của thiếu nữ lần nữa phóng đại.
Tạ Tinh Diêu nghiêng người, né một đòn đánh lén của oán linh từ đằng sau: “Thấy chưa? Bọn mi tồn tại trong tưởng tượng của ta, mỗi chiêu mỗi thức, ta đều biết hết.”
Ôn Bạc Tuyết lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào vầng sáng trắng càng lúc càng chói lóa trên đỉnh đầu nàng.
【
Né tránh】.
【
Né tránh】, 【
Né tránh】, vẫn là 【
Né tránh】, chỉ trong chốc lát, Tạ Tinh Diêu đã thực hiện ít nhất năm lần
Né tránh. Oán linh là tiểu quái cấp thấp, đυ.ng phải người chơi max level như nàng, đương nhiên không thể nào chạm vào được.
Nhìn thì thấy dễ dàng đơn giản, nhưng nếu là một ván game thi đấu thì bàn phím đã bị gõ liệt từ lâu rồi.
Nguyệt Phạn trầm tư suy nghĩ: Đây là《Cùng Nhau Trừ Tà》sao, thật đáng sợ!
Ôn Bạc Tuyết phục sát đất: Lời này, kỹ thuật này, tuy vô lý nhưng cũng hợp lý đến mức vi diệu.
Y muốn tặng cho nàng danh hiệu chúa tể lừa gạt, bà hoàng lừa đảo.
Lời nói của Tạ Tinh Diêu rất kinh thế hãi tục, lại thêm đám oán linh không thể tổn thương nàng dù chỉ một chút, chúng bị dọa đến mức ngơ ngơ ngác ngác, dần dà, chúng thật sự sinh ra một chút nghi ngờ về bản thân mình.
Dù sao…… chúng thật sự không thể chạm vào nàng!
“Bản chất của thế giới là vật chất, tinh thần nhất định phải lấy máu thịt làm nền tảng vật chất, nó không thể tự nhiên sinh ra, cũng không thể tự nhiên biến mất.”
Nhân cơ hội, Tạ Tinh Diêu nghiêm túc nói: “Linh thể đến từ đâu? Sau khi vật chất mất đi, nó sẽ tồn tại như thế nào? Hoặc giả, bọn mi có thật sự tồn tại không?”
Oán linh thiếu nữ lắp bắp: “Ta, ta……”
Đáng ghét, vậy mà nó không trả lời được!
Rời khỏi đại phổ của thiên hạ, còn có đại bệnh của thiên hạ.
Gần một tuần hương sau đó, Tạ Tinh Diêu đã phổ cập khoa học về phép biện chứng duy vật của chủ nghĩa Mác cho từng vị oán linh, nhằm chứng minh rằng chúng không có thật mà chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của nàng.
Và, sở dĩ bọn chúng có dáng vẻ của oán linh, đó là bởi vì nàng đi ngang qua nhà hoang nên bị dọa sợ, đương nhiên sẽ nảy sinh một chút suy nghĩ kinh dị.
“Ta đến nhà hoang, bởi vì đại não bị kí©h thí©ɧ, adrenaline điên cuồng tiết ra, hồi hải mã tự tạo dựng những cảnh tượng và suy nghĩ khiến ta sợ hãi —— Chính là bọn mi!”
Tạ Tinh Diêu dứt khoát kết luận: “Nếu không, người của Bạch phủ đều có thiện niệm, tế thế trừ ma, nếu trên đời thật sự có linh hồn, làm sao họ có thể biến thành oán linh chứ?”
Nhất thời lặng ngắt như tờ, một lúc lâu sau, một người đàn ông trung niên lạnh lùng mở miệng: “Nếu như thế, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô nương.”
Ông ta có hàng lông mày rộng, không giận tự uy, rõ ràng là kẻ không dễ trêu chọc.
Bên cạnh, Ôn Bạc Tuyết lẳng lặng nhìn, vô thức căng thẳng, vì Tạ Tinh Diêu mà đổ mồ hôi lạnh.
“Vấn đề của ta là ——”
Người đàn ông nhíu mày, khàn giọng nói: “Kiến thức về ý thức này rất thú vị, không biết cô nương có thể giải thích cặn kẽ không?”
….. Bị dao động, bị tẩy não luôn rồi nè trời!!!
Trong góc, một đứa bé chưa đầy mười tuổi rụt rè nói: “Vậy…… tỷ tỷ, nếu bọn ta không có thật, vậy bọn ta phải làm gì, phải đi đâu đây? Oán linh đều phải xuống địa ngục, bọn ta cũng phải xuống đó sao?”
Dường như Tạ Tinh Diêu đã sớm nghĩ đến đáp án, nàng đến gần nó, hơi khom người xuống: “Người nhà họ Bạch lòng mang chính nghĩa, nếu thật sự có vong linh sau khi chết, bọn họ nhất định sẽ không xuống địa ngục.”
Nàng có một gương mặt xinh đẹp dễ mê hoặc lòng người, đôi mắt nai sáng rực, khi nàng dịu dàng nhìn ai đó, trong mắt ẩn chứa ánh nước có thể xoa dịu người khác.
Yến Hàn Lai nghĩ, cực kỳ có tính lừa gạt.
Tạ Tinh Diêu: “Nếu nhóc muốn đáp án của ta, bọn họ sẽ đến chín tầng trời, tuy rằng khắc ghi thù hận, nhưng sẽ không để nó chiếm cứ toàn bộ trái tim.”
Cậu bé chớp mắt, dè dặt hỏi: “Vậy thiên đường có kẻ xấu xa tiếp tục ức hϊếp bọn ta không?”
“Không đâu.”
Ánh mắt của thiếu nữ trong veo và dịu dàng: “Thiên đường là một thế giới tốt đẹp, không có kẻ xấu lẻn vào, không có tranh chấp giữa tiên yêu người ma. Ừm…… nhóc có thích thứ gì không?”
Sự hối hả qua đi, tất cả những gì có thể nghe thấy là tiếng xào xạc của cành lá trong đêm tĩnh lặng.
Yến Hàn Lai lặng lẽ đứng một bên, vẻ mặt lạnh nhạt, luôn im lặng.
Hắn có cảm giác mình đã gặp phải một người kỳ lạ.
“Đệ thích ăn kẹo, hôm ấy…… đệ nhận được rất nhiều kẹo cưới.”
Cậu bé rụt rè liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Đệ muốn đưa kẹo cho mẹ, nhưng không kịp. Mẹ cũng thích đồ ngọt.”
Đám cưới vốn là một sự kiện vui vẻ, hôm ấy Bạch phủ
khúc thủy lưu thương (*), ai nấy cũng đều tràn ngập ao ước và hy vọng.
(*) Khúc thủy lưu thương: là một phong tục truyền thống của người Hán ở Trung Quốc cổ đại. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ “Phật lễ”, bọn họ sẽ ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn. Cho đến khi màu máu xuyên thủng chân trời, không còn gì nữa cả.
“Được, vậy ta sẽ giúp mẫu thân của nhóc tưởng tượng ra thật nhiều món ngon, như bánh hoa quế, kẹo bát bảo xốp giòn, còn có một thứ ngọt ngọt lạnh lạnh gọi là kem, kem vị dâu tây, cho vào miệng lập tức tan ra.”
Tạ Tinh Diêu nói: “Trên bầu trời sao sáng ngời, cúi xuống có thể nhìn thấy mây, có đôi khi nó biến thành thỏ, đôi khi lại biến thành một chú mèo béo ú —— Nhóc có thích không?”
Cậu bé nhìn nàng, giống như mọi đứa trẻ trên thế gian, sở hữu đôi mắt trong veo, ngấn nước: “Thích ạ.”
Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Được, vậy ta bắt đầu tưởng tượng nhé. Nhóc xem, trong tưởng tượng của ta, oán khí biến mất từng chút một, sương đen trên người các người cũng chầm chậm tiêu tán, hóa thành vầng sáng màu vàng ——”