Chương 27

Yến Hàn Lai không hổ danh là phản diện, đối mặt với oán linh như thế mà vẫn bình chân như vại, tiến lên một bước đứng trước mặt nàng: “Ta biết người ngoài không được chạm vào bảo đao, nhưng chẳng lẽ tiền bối không muốn báo thù sao? Giang Thừa Vũ hủy hoại nhà của người, gϊếŧ cả nhà của người, giờ lại thèm khát con gái của người…… Chẳng lẽ tiền bối cam tâm bị vây ở đây, thay vì dùng thanh đao của nhà họ Bạch giúp người nhà trả thù?”

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thanh trường đao run rẩy.

Hàng mi dài của thanh y thiếu niên động đậy, để mặc gió đêm thổi tung tóc bên vành tai, mỉm cười nói: “Hơn nữa, bọn ta sẽ giao thanh đao này cho Bạch Diệu Ngôn.”

Người đàn ông cười khẩy: “Làm sao ta có thể tin ngươi? Ai có thể đảm bảo rằng các ngươi không phải kẻ hám lợi đen lòng?”

Nhà cũ nhà họ Bạch chứa nhiều oán khí bị phong ấn, chỉ cần có oán khí ở đây, thì không ai có thể lấy được thanh đao này; một khi nó rời khỏi nơi đây, nhà cũ cũng sẽ mất đi năng lực bảo họ của nó.

Ông không thể đưa ra quyết định một cách qua loa.

Hơn nữa, ông không phải người duy nhất canh giữ thanh đao trong căn nhà này.

“Lạ ghê, mọi người có nghe tiếng gì không?”

Ôn Bạc Tuyết nhíu mày: “Không giống mèo…… hình như có mang theo một chút oán khí.”

Nguyệt Phạn nhìn một góc, cười khổ: “Nói chính xác hơn, không chỉ một chút.”

Mà là rất nhiều, nhiều đến mức che trời lấp đất.

Đầu tiên là khói đen xuất hiện từ góc tường, lặng lẽ không tiếng động ngưng tụ thành hình người, dường như chưa hài lòng với sự u ám này, ngọn cây, mái hiên, song cửa sổ bị thiêu cháy rụi, cũng liên tiếp xuất hiện nhiều bóng đen. Ánh trăng róc rách, bóng tối mù mịt, toàn bộ nhà cũ như một tờ giấy lớn, mặc cho mực khuếch tán khắp nơi.

Đây chính là người già trẻ nhỏ bị sát hại của nhà họ Bạch, bởi vì tu vi không cao, sau khi bị oán khí cuốn theo, trở thành ác linh chỉ biết gϊếŧ chóc.

Ôn Bạc Tuyết sợ đến mức tay chân run lẩy bẩy, tuân theo niềm tin “phải làm một người có ích”, giơ tay kết xuất một trận pháp, bảo vệ mọi người trong đó.

Một bên khác, vẻ mặt của Yến Hàn Lai vẫn như thường, bấm tay niệm pháp quyết.

Nhìn thấy pháp quyết sắp hoàn thành, Tạ Tinh Diêu bất chấp tất cả, nắm lấy lòng bàn tay của hắn, ngăn cản hắn hoàn thành trận pháp: “Chờ một chút.”

Lòng bàn tay lạnh lẽo khiến nàng nhíu mày.

Yến Hàn Lai vô thức vùng ra, ai ngờ đối phương càng nắm chặt hơn: “Lúc này không thích hợp gϊếŧ chóc.”

Nếu muốn sống sót khi đối mặt với vong linh, hoặc là siêu độ, hoặc là truy cùng diệt tận.

Bọn họ chưa bao giờ tu tập thuật vãng sinh, hơn nữa oán khí của Bạch phủ nồng đậm như thế, nếu không phải đại sư danh môn đức cao vọng trọng, tuyệt đối không thể siêu độ thành công.

“Thế nào.”

Hắn khinh thường nhất là đám đệ tử tiên môn giả nhân giả nghĩa, vì thế hắn cười lạnh: “Tạ cô nương muốn lấy cái chết tuẫn đao sao?”

Ngoài dự đoán, giọng điệu của Tạ Tinh Diêu rất bình tĩnh: “Ta không hề vĩ đại như thế, bằng lòng mạo hiểm mạng sống của mình.”

Nàng không phải Đức Mẹ Maria, nàng hiểu rõ dưới tình huống hiện tại, nếu mang lòng trắc ẩn thì chỉ có kết cục bị ăn tươi nuốt sống.

Chỉ là vào lúc này, không thích hợp để đánh nhau.

Thứ nhất, những vong linh đều là người vô tội chết oan, khi còn sống lên án cái ác đề cao cái thiện nhưng lại không được chết tử tế, nếu sau khi chết rồi mà còn bị đánh hồn phi phách tán, như thế thì thật quá thê thảm.

Thứ hai, bọn họ có việc muốn nhờ người ta giúp đỡ, một bên nói sẽ giúp nhà họ Bạch báo thù, một bên khiến nhà hồn của nhà họ Bạch tan thành mây khói, đây là nhịp điệu muốn trở thành kẻ thù truyền kiếp đấy, thế thì làm sao có thể lấy được bảo đao gia truyền.

“Ta đã nghĩ ra một cách siêu độ.”

Tạ Tinh Diêu thả lỏng tay ra một chút: “Nếu thất bại, diệt trừ bọn họ cũng không muộn.”

*

Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác.

Nguyệt Phạn bối rối.

Khi Tạ Tinh Diêu nói rằng mình có cách, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến trò chơi của nàng.

Cùng Nhau Trừ Tà.

Nghe thật uy phong và sang chảnh.

Ôn Bạc Tuyết nghĩ rằng nàng sẽ thi triển một bộ võ thuật Trung Hoa, đánh mấy khứa kia đến mức tâm phục khẩu phục. Nguyệt Phạn thì nghĩ rằng nàng sẽ lấy ra súng Gatling, xả đùng đùng vào đám yêu ma quỷ quái kia.

Nhưng nàng chỉ tiến lên vài bước, liên tiếp né tránh những lần vây đánh của đám oán linh, tốc độ cực nhanh, dự phán chính xác, khiến một một bé gái oán hận nói: “Tại sao….. ta không thể làm ngươi bị thương?”

Vẻ mặt của Tạ Tinh Diêu vẫn bình tĩnh, một lần nữa nghiêng người né tránh đòn tấn công: “Đương nhiên bọn mi không thể làm ta bị thương.”

Chuyện thái quá xảy ra.

Nàng nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn mi không phải oán linh thật sự, mà chỉ là hình ảnh tưởng tượng trong đầu của ta thôi, bọn mi vốn không hề tồn tại trong hiện thực.”

Nguyệt Phạn:?

“Oán linh là một loại ý thức, một loại tinh thần lực, về cơ bản không thể xuất hiện ở thế giới vật chất.”

Tạ Tinh Diêu: “Hoặc giả…… bọn mi đã từng nghe qua về thuyết duy vật chưa?”

Ôn Bạc Tuyết:???

Giang phủ, phòng ngủ chính.

Ban đêm, sương lạnh dày đặc, những cây liễu sẫm màu đung đưa xào xạc. Ánh hoàng hôn trút bỏ màu đỏ cam, chỉ còn lại màu mực, những vì tinh tú nho nhỏ trải đầy bầu trời, không rõ sáng tối.

Giang Thừa Vũ nhíu mày cúi đầu, gia tăng lực ấn vào trán của Bạch Diệu Ngôn.

Linh lực cuồn cuộn không dứt đan xen, dung nhập vào thức hải của nữ tử, trong bóng tối nặng nề, tràn ngập mị hương.

“Nàng nói nàng nằm mơ.”

Hắn ta nhỏ giọng nói, cứ như đang mê hoặc: “Nàng mơ thấy cái gì?”

“Chàng ở Bạch phủ, trên kiếm dính rất nhiều máu……”

Hàng mi dài của Bạch Diệu Ngôn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ, bọn họ đều đã chết, còn cha ta, chàng đâm kiếm vào ——”

Lời còn chưa dứt, thức hải vỡ tung, toàn thân nàng tê liệt mềm nhũn ngã về phía trước, được người đàn ông giơ tay ôm vào lòng.

“Tất cả đều là giả, chỉ là giấc mơ mà thôi.”

Hắn ta nói.

Hắn ta yêu nàng nhiều như thế, sao hắn ta có thể mặc cho nàng sinh lòng ngăn cách, một lần nữa trốn khỏi mình chứ.

“Một trăm năm qua, vì nàng mà ta vượt qua ngàn ngọn núi, chịu biết bao nhiêu cực khổ ——”

Giang Thừa Vũ ngửi hương thơm trên tóc nàng: “Ta đã hy sinh nhiều như thế, nàng thương xót ta, có phải không?”

Nếu Bạch Diệu Ngôn biến mất, chắc chắn hắn ta sẽ phát điên mất.

n huệ cũng được, thù hận cũng tốt, chỉ cần có thể giữ được nàng ở bên cạnh, Giang Thừa Vũ sẵn sàng bịa ra bất cứ lời nói dối nào.

Lừa dối nàng, giam cầm nàng, biến nàng thành chim trong l*иg.

—— Giang Thừa Vũ yêu Bạch Diệu Ngôn, thế nên nàng phải ở bên hắn.

“Nàng đã không còn gì nữa rồi.”

Cô nương trong lòng im lặng không nói gì, Giang Thừa Vũ trầm giọng nói: “Ta thu lưu nàng, cho nàng một mái nhà, Diệu Ngôn, xin nàng hãy hồi đáp ta chút ít, được không?”

Người trong lòng hắn ta run lên bần bật, huân hương lượn lờ, làm mờ đi khuôn mặt nham hiểm độc ác của hắn ta.

Một lúc lâu sau, Bạch Diệu Ngôn nghẹn ngào gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn.