Tạ Tinh Diêu: …… Tự mình sáng tạo ra một mạch truyện hoàn chỉnh! Còn nữa, Yến Hàn Lai, sao phối hợp dữ vậy, đang diễn vai phụ hả!
Nguyệt Phạn: “Không sợ đau? Hay lắm. Chạy quá khó, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Ôn Bạc Tuyết nghiến răng: “Không, tôi nhất định có thể làm được.”
Chuyện này thật vô lý.
Tạ Tinh Diêu tìm tòi lời thoại khốn khổ trong ký ức, lau đi những giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt: “Nhị ca…… sao huynh lại ngu ngốc như vậy?”
“Không.”
Quản gia bộc lộ chân tình, nghẹn ngào nói: “Y không ngốc, nhất định y có thể làm được.”
Đây là điều kỳ diệu của nhân loại, là vinh quang của sinh học.
Thanh niên lúng túng giơ tay lên, sau nhiều lần té ngã, cuối cùng y đi từng bước đến giữa phòng, từng chút từng chút một, dùng tư thế vô cùng quỷ dị đi trong phòng.
Không chỉ Nguyệt Phạn, mà những tiểu nha hoàn ngoài cửa đều bộc lộ ánh mắt nhu hòa.
Y làm được rồi.
—— Cuối cùng y cũng làm được rồi!
Giữa ánh nến lung linh, Ôn Bạc Tuyết cong môi mỉm cười.
Hóa ra, y có thể làm được nhiều chuyện khác nhau.
Lúc này, gió nhẹ thổi qua, len lỏi qua mái tóc đen tuyền và khuôn mặt tươi cười của y, băng tuyết trong thế giới của y tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ rực rỡ trong vắt, tràn đầy vẻ đẹp và hy vọng.
Chỉ có Tạ Tinh Diêu, người biết rõ chân tướng, im lặng không nói gì, khóe mắt giật giật.
—— Từ góc nhìn không có filter miệt mài chăm chỉ, tóc của Ôn Bạc Tuyết bị gió hất tung vào mặt, khuôn mặt trắng hếu nhếch môi cười toe toét, vừa cười vừa chạy điên cuồng bằng cơ thể xụi lơ của mình: “Ha ha, ha ha ha.”
Rất đáng sợ, rất kinh dị, giống như zombie trỗi dậy, vì tìm được con mồi mà nhe răng cười.
Nếu ai đó nói rằng y không bị khùng, kẻ đó nhất định sẽ bị tuyên án tử hình vì tội nói xạo.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong phòng vang lên một giọng nói: “Tuyệt vời! Nhưng hơi kỳ lạ, anh có cảm thấy tối nay hơi mát không? Chắc hẳn cửa ra vào và cửa sổ đều đóng ——”
Nàng ấy không thể thốt ra chữ “chặt” cuối cùng.
Bởi vì khi hai người trong phòng quay đầu, thứ họ nhìn thấy chính là một đống người.
Nguyệt Phạn: ……
Ôn Bạc Tuyết: ……
Nụ cười của Nguyệt Phạn cứng đờ, khép hai chân lại, ưỡng thẳng lưng, chậm rãi khôi phục dáng ngồi của tiên nữ như thường ngày.
Đôi mắt của Ôn Bạc Tuyết mất đi vẻ tự nhiên, tiếng cười nhỏ dần, cho đến khi biến mất tăm: “Ha ha…… ha, ha ha.”
Y muốn khóc.
“Ờm, cái kia ——”
Điện quang thạch hỏa, Nguyệt Phạn nhớ tới thiết lập mù lòa của y: “Nhị đệ, đệ đừng sợ, bên ngoài cửa là đại ca, muội muội và Giang phu nhân.”
Nàng ấy cười nói: “Khiến các vị chê cười rồi, sức khỏe của đệ đệ ta không tốt lắm. Lại đây, nhị đệ, mệt mỏi thì nghỉ một chút, uống nước đi, uống nước đi.”
Ôn Bạc Tuyết giả vờ bình tĩnh: “Cảm ơn, đệ không sao.”
Rõ ràng khuôn mặt của y đỏ bừng cả lên, để giảm bớt xấu hổ, y uống một ngụm nước soda nho được đưa tới.
Tạ Tinh Diêu nghĩ đến một vấn đề khá nghiêm túc.
Lúc này Ôn Bạc Tuyết vẫn là người đất sét trong game.
Người đất sét không có cấu tạo cơ thể như con người, vậy, có thể uống nước không?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, nàng chợt thấy đôi mắt của Ôn Bạc Tuyết đột nhiên co lại.
Trong mắt y, trong khoảnh khắc đó, có rất nhiều thứ lướt qua, chẳng hạn như bối rối, kinh hãi, và sự hoảng loạn mà y cố gắng kìm nén.
Chợt, một tiếng vang to.
—— Cơ thể của Ôn Bạc Tuyết lắc mạnh, hệt như một con bò già nhai lại, biến thành xạ thủ đậu phụ phiên bản bạo lực, trong miệng phun ra nước soda nho tím đỏ lẫn lộn, cột nước vọt lên cao ba thước, bay thẳng lên xà nhà!
“Cứu, cứu với! Phun, phun ——”
Chất lỏng màu đỏ đen trông khá quen mắt, quản gia trợn tròn mắt nói: “Phun máu rồi!”
Đám nha hoàn cực kỳ sốc, câm như hến.
“Đêm nay…… Là bọn ta quấy rầy.”
Mẹ Giang ổn định con ngươi đang run rẩy, dùng lý trí ít ỏi còn lại cân nhắc lời nói của mình: “Không ngờ lệnh huynh bệnh nặng như thế, thật sự là……”
Tạ Tinh Diêu cong môi: “Nhị ca bệnh nặng có đôi khi sẽ trông như thế này, chúng tôi đã quen rồi.”
—— Quen mới là lạ ấy! Tròng mắt của nàng sắp bị dọa đến mức rớt xuống rồi!
Nhóm người Giang phủ rời đi với vẻ mặt phức tạp.
Ôn Bạc Tuyết ho khan vì sặc nước ngọt, nhìn thấy Tạ Tinh Diêu và Yến Hàn Lai đi tới, sắc mặt càng đỏ hơn.
Nguyệt Phạn hơi chột dạ: “Hai người tới khi nào vậy?”
“Cách đây không lâu.”
Tạ Tinh Diêu biết da mặt bọn họ mỏng, cho nên cố ý đổi chủ đề: “Giang phủ nghi ngờ chúng ta đến từ tiên môn, may mà sư huynh và sư tỷ phát hiện động tĩnh, cố ý diễn trò, nên chúng ta mới có thể rửa sạch hiềm nghi.”
Lời nói của nàng một công đôi việc, vừa xua tan sự xấu hổ của Ôn Bạc Tuyết, đồng thời nói dối Yến Hàn Lai, giải thích cho động tác kỳ lạ vừa rồi.
Nói xong, nàng chuyển tầm mắt: “Ta vốn định truyền âm cho hai người, nhưng có người đè lại.”
Trong lời nói ẩn chút ý dò hỏi, Yến Hàn Lai bất thình lình bị nhìn thẳng, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Nếu ta không đè lại, Tạ cô nương muốn chờ người nhà họ Giang phát hiện ra sao?”
“...... Người nhà họ Giang?”
“Giác quan của linh hồ rất nhạy bén, bà ta đã gieo chú nhìn trộm lên người cô, một khi thôi động linh lực, tất sẽ lộ tẩy.”
Nàng hoàn toàn không biết mình dính chú từ khi nào.
Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Sao huynh biết ta muốn truyền âm?”
Đối phương cười một tiếng: “Tạ cô nương còn có thể nghĩ ra biện pháp cao siêu gì sao?”
Đây là thầm trào phúng suy nghĩ của nàng nông cạn.
Tạ Tinh Diêu cũng cười: “Yến công tử có thể lập tức nghĩ đến điều này, phải chăng suy nghĩ của ta và huynh giống nhau?”
—— Muốn ngu thì ngu chung, huynh đừng hòng được hời.
Ôn Bạc Tuyết không nhìn ra hai người này đang cà khịa gay gắt, nghe thế y bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi! Đây là thần giao cách cảm!”
Vừa nói xong câu này, y lập tức nhận được hai ánh mắt bất thiện.
“Quay lại chuyện chính đi.”
Tạ Tinh Diêu nhìn về phía sau để chắc chắn rằng không có người nào khác, rồi cẩn thận đóng chặt cửa lại: “Tâm ma đã bao phủ toàn bộ Giang phủ, chắc hai người nhận ra rồi nhỉ.”
Ôn Bạc Tuyết như một học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên: “Ừm!”
“Với mức độ si mê của Giang Thừa Vũ dành cho Bạch Diệu Ngôn, chắc chắn hắn ta sẽ hao phí tu vi cứu cô ấy, giúp cô ấy giải trừ tâm ma. Tuy rằng chúng ta có thể chờ đến khi tâm ma rút lui, sau đó liều mạng đánh với hắn ta ——”
Ngón tay của Tạ Tinh Diêu gõ xuống mặt bàn, vang lên tiếng cộp cộp sau đó nàng nói tiếp: “Nhưng…… ta vừa nghĩ ra một cách hay hơn, mọi người có muốn thử không?”
Ôn Bạc Tuyết: “......Ồ?”
Y quả thật bối rối.
Phương pháp “không hay ho lắm” trong lời của Tạ Tinh Diêu chính là nội dung cốt truyện của 《Thiên Đồ》.
Bọn họ nhân lúc Giang Thừa Vũ suy yếu để ra tay, cuối cùng Giang Thừa Vũ và Bạch Diệu Ngôn chết chùm, các nhân vật chính đều bị thương nặng, may mà giữ lại được mạng của chính mình.
Đây là đường sống duy nhất mà y có thể nghĩ đến.
Nhưng như đã thảo luận trước đó, một khi đυ.ng phải Giang Thừa Vũ, tỉ lệ bại trận của bọn họ rất cao.