Tạ Tinh Diêu: “Ồ?”
“Linh hồ mới sinh không phải nam cũng chẳng phải nữ, nó cần phải hết lòng hết dạ yêu một người thì mới có thể quyết định được giới tính.”
Yến Hàn Lai cười lạnh lùng khinh miệt: “Nếu yêu mến nữ tử thì sẽ thành nam; nếu yêu mến nam tử thì sẽ biến thành nữ. Ngay cả giới tính nam hay nữ cũng do người khác định đoạt, chẳng phải rất thảm hại sao.”
Dường như hắn không thích chủng tộc này lắm.
Cũng phải thôi, nhân vật chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như Yến Hàn Lai, thật sự không có tý liên quan gì tới tình yêu lãng mạn.
Tạ Tinh Diêu không phục: “Đương nhiên không phải rồi!”
Thiếu niên rủ mắt nhìn nàng, con người mờ mịt không rõ.
“Tuy rằng biến thành nam hay nữ phụ thuộc vào giới tính của người trong lòng, nhưng người thích đối phương rồi quyết tâm thay đổi, chung quy vẫn là chính bản thân họ mà.”
Bởi vì đứng hơi mỏi chân nên nàng nhẹ nhàng xoay gót chân: “Không bị ép buộc, cũng không bị dẫn dụ, vĩnh viễn làm theo ý muốn của chính mình. Hơn nữa, loại tình cảm như thế rất thuần khiết, bất luận người nọ là nam hay nữ, là mảnh mai hay cường tráng, có phù hợp với khuôn phép của thế gian hay không, thích chính là thích, đơn giản chỉ là động lòng với một ai đó thôi.”
Bị thuyết phục bởi lý lẽ của bản thân, nàng gật đầu rồi kết luận: “Thật sự rất lãng mạn!”
Yến Hàn Lai không nói gì mà dường như hơi bực mình ngoảnh mặt sang hướng khác.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ trong đám đông: “Ngươi… Tạ Tinh Diêu?”
Tạ Tinh Diêu khựng lại.
“Ủa, đó chẳng phải là mẹ của Giang Thừa Vũ sao?”
Ôn Bạc Tuyết hít hà rồi nói: “Sao bà ta đến đây vậy… Chúng ta không có dịch dung!”
Dịch dung tiêu hao không ít linh lực, bọn họ mới rời khỏi y quán, cách rất xa Giang phủ, hơn nữa Giang Thừa Vũ ngày đêm không ra khỏi phòng, nên đương nhiên mọi người không đề phòng gì mà giữ nguyên dung mạo vốn có.
Nếu Giang Thừa Vũ biết Tạ Tinh Diêu vẫn còn sống, để không bị tiên môn trả thù, hắn ta nhất định sẽ
tiên hạ thủ vi cường (*).
(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Tạ Tinh Diêu cố gắng ổn định lại biểu cảm, đón nhận ánh mắt của mẹ Giang.
Vẻ mặt của phụ nhân khinh miệt: “Thừa Vũ sắp kết hôn rồi, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thế mà còn lang thang trong thị trấn, chẳng lẽ muốn đến ăn kẹo cưới à?”
Xem ra bà ta cũng không biết gì về biến cố trong Ám Uyên.
Giang Thừa Vũ dốc hết sức để hồi sinh Bạch Diệu Ngôn, sau khi lấy được linh thảo, tất nhiên sẽ lập tức đến phòng của Bạch Diệu Ngôn. Hắn ta cũng không cần thiết phải công khai tung tích của nhân vật nhỏ bé như Tạ Tinh Diêu.
Rõ ràng cách đây không lâu, gã đàn ông chó má đó còn dịu dàng gọi nàng là “Diêu Diêu” mà?
“Làm sao bây giờ?” Ôn Bạc Tuyết truyền âm nhập mật:
“Nếu bà ta nói với Giang Thừa Vũ chuyện cô còn sống thì rắc rối to.” Nguyệt Phạn bám gót theo sau:
“Hay gϊếŧ bà ta đi? Dù sao cả nhà này đều gϊếŧ hại dân chúng mà, chẳng phải thứ tốt lành gì cả.” “Gϊếŧ bà ta, Giang Thừa Vũ sẽ truy xét đến cùng.” Tạ Tinh Diêu vẫn bình tĩnh:
“Chỉ có thể thử… để bà ta không nói ra.” Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác:
“Khiến bà ta không nói ra? Hối lộ hay uy hϊếp? Bà ta không thiếu tiền cũng không sợ cô, hai cách này không thể nào dùng được đâu nhỉ?” Y còn đang thắc mắc, bên cạnh, Tạ Tinh Diêu đã tiến lên một bước: “Giang phu nhân.”
Thái độ của mẹ Giang đối với “Tạ Tinh Diêu” rất kém cỏi.
Trong nguyên tác có nhắc tới, bởi vì trận trừ yêu ngày xưa, hai mẹ con đều rất căm ghét người trong tiên môn, dù là Tạ Tinh Diêu hay là Bạch Diệu Ngôn đều bị bà ta đối xử lạnh nhạt.
Mà Giang Thừa Vũ lại rất yêu Bạch Diệu Ngôn, sau này yêu ai yêu cả đường đi, xem Tạ Tinh Diêu như thế thân của nàng ấy, bởi vậy mà nhiều lần nảy sinh mâu thuẫn với mẫu thân.
Mẹ Giang gắng sức đuổi nàng đi, Giang Thừa Vũ cố gắng khuyên nàng ở lại.
Có lẽ có thể thử lợi dụng điều này.
“Tất nhiên ta biết đại hôn sắp đến, cứu sống Bạch tỷ tỷ cũng có một phần công lao của ta mà.”
Tạ Tinh Diêu cười nói: “Thừa Vũ rất biết ơn ta cho nên đã mời ta đến dự hôn lễ —— Hôm nay chàng còn truyền tin nói cho ta biết, có hơn hai mươi nhạc công mới tới phủ, rất rườm rà phiền phức.”
“Cao thủ!” Nguyệt Phạn nhỏ giọng phân tích:
“Trong nhận thức của Giang phu nhân, hôm nay Tạ Tinh Diêu chưa từng đến Giang phủ, nên nhất định không thể biết rõ như thế, cách duy nhất biết được chính là lấy tin tức từ Giang Thừa Vũ. Một khi cô ấy nói như vậy, chắc chắn sẽ khiến đối phương tin rằng cô ấy còn liên lạc với Giang Thừa Vũ.” Ôn Bạc Tuyết ngơ ngác gật đầu, Yến Hàn Lai không có cảm xúc gì.
Mẹ Giang thật sự lo lắng: “Nó sắp thành thân rồi, ngươi còn quấy rầy nó làm gì!”
“Chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao?”
Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Phu nhân, ta đã quyết định ở bên chàng ấy cả đời, mười năm, năm mươi năm, sẽ có một ngày chàng ấy chấp nhận ta. Ngài từng thấy cảnh ta chung sống với chàng ấy mà, đâu phải chàng ấy không có cảm giác gì với ta, đúng không?”
Mẹ Giang vốn ghét cay ghét đắng đệ tử tiên gia, bà ta sốt ruột đuổi nàng đi chính là vì có một lý do quan trọng khác.
Mẹ con Giang gia gϊếŧ vô số người dân vô tội, Tạ Tinh Diêu nhất quyết ở lại đây, nếu một ngày nào đó người của tiên môn đến tìm nàng về, đến lúc ấy, ác yêu ở trấn Liên Hỉ chắc chắn sẽ bị diệt trừ tận gốc.
Mẹ Giang châm chọc mắng chửi, Tạ Tinh Diêu không đi, cũng không thể gϊếŧ nàng rồi đưa về núi Lăng Tiêu, ép buộc không được, biện pháp còn lại chỉ có thể là ——
Phụ nhân nghiến răng: “Mười vạn linh thạch, rời khỏi con trai ta.”
Chính xác, chính là dùng lợi ích dụ dỗ.
Nguyệt Phạn:
“Lợi… Lợi hại. Chẳng phải đây là là tình tiết kinh điển thứ hai của tiểu thuyết ngôn tình sao, mẹ nam chính dùng tiền ép nữ chính chia tay?” Ôn Bạch Tuyết:
“Giỏi… Giỏi thật. Sao lại đột nhiên đưa tiền thế? Tôi bỏ lỡ gì rồi à?” “Bà ta không có lựa chọn nào khác, vì không muốn hấp dẫn sự chú ý của nhiều tu sĩ nên chỉ có thể dùng cách này để tôi ra đi.” Tạ Tinh Diêu dùng thần thức đáp lại:
“Bà ta nghĩ rằng tôi và Giang Thừa Vũ lưỡng tình tương duyệt, nên dùng tiền để chia rẽ. Chỉ cần tôi nhận số tiền kia ——” Ôn Bạc Tuyệt chợt hiểu ra:
“Ba ta sẽ cảm thấy chột dạ, cảm thấy rằng mình đã lén ép buộc người trong lòng của con trai rời đi, nên chắc chắn sẽ không bao giờ nhắc tới cô trước mặt Giang Thừa Vũ!” Vừa có tiền vừa có thể giấu nhẹm chuyện này đi, một công đôi việc.
Không ngoài dự đoán của nàng, đây là một cuộc chiến tâm lý.
Mẹ Giang quả thật nghĩ như thế.
Thiếu nữ trước mặt này là đệ tử tiên gia, nếu gϊếŧ chết, chắc chắn núi Lăng Tiêu sẽ truy cứu tới cùng; nhưng hết lần này tới lần khác, da mặt của nàng ta lại cực dày, mềm không được, cứng không xong, cũng không thể mặc kệ, cách duy nhất chính là dùng tiền.
Chỉ có điều… Với sự mê đắm cuồng nhiệt của cô gái này đối với con trai bà ta, có lẽ cách này không hiệu quả.
Quả nhiên, Tạ Tinh Diêu vừa kiên quyết vừa quật cường đáp lại: “Ta và Thừa Vũ vào sinh ra tử, tâm đầu ý hợp, mười vạn linh thạch sao có thể thu mua tình cảm của đôi ta?”
Mẹ Giang thở dài.
Biết ngay mà. Con trai của bà ta phong thần tuấn dật, đã mê hoặc tiểu cô nương này từ lâu, xem ra phải nghĩ cách khác mới được.
Một khắc sau, bên tai vang lên giọng thì thầm bình tĩnh của Tạ Tinh Diêu: “Tăng thêm tiền.”