Nàng đã bàn bạc với Ôn Bạc Tuyết, thực lực của Giang Thừa Vũ rất mạnh, bọn họ đều là thanh niên mới lớn, một khi giao thủ, rất khó để chiếm thế thượng phong.
“Trong nguyên tác, Nguyệt Phạn không tham gia vào trận chiến này, nếu ba người chúng ta liên thủ có lẽ sẽ có cơ hội thắng.”
Tạ Tinh Diêu thoa thuốc xong, chợt nhớ tới một chuyện, ánh mắt hơi trầm xuống: “Hoặc là, rủ thêm Yến Hàn Lai.”
“Yến Hàn Lai?”
Ôn Bạc Tuyết sửng sốt: “Chẳng phải cô không ưa hắn hay sao?”
“Không ưa à?”
Nguyệt Phạn nghiêng đầu: “Chẳng phải hắn là ân nhân cứu mạng của cô sao?”
Tạ Tinh Diêu không hề do dự: “Hắn là phản diện mà.”
Nàng nhét một viên kẹo vào miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Hắn cứu tôi, nhất định là vì muốn tiếp cận đệ tử núi Lăng Tiêu, hắn đã tính toán rất lâu mới chờ được cơ hội này.”
Trong lòng nàng biết Yến Hàn Lai đã cứu mạng của mình, từ góc độ lý trí, nàng vẫn duy trì lòng biết ơn với hắn.
Nhưng động cơ cứu giúp của hắn lại không thuần khiết, hơn nữa kẻ này bụng dạ nham hiểm, xem mạng người như cỏ rác, giai đoạn sau đã trắng trợn tàn sát người trong tiên môn, khiến máu chảy thành sông.
Từ góc độ tình cảm, Tạ Tinh Diêu tuyệt đối sẽ không thân quen với hắn.
“Liệu có khả năng này hay không, hắn chỉ tình cờ gặp cô ở Ám Uyên, cho đến khi cứu cô thì mới biết cô là người của núi Lăng Tiêu?”
Ôn Bạc Tuyết nói: “Cô nghĩ đi, đệ tử của núi Lăng Tiêu nhiều như thế, vậy tại sao hắn lại chọn trúng Tạ Tinh Diêu —— Chẳng lẽ hắn là thần cơ diệu toán, biết được Tạ Tinh Diêu sẽ gặp nạn ở Ám Uyên?”
“Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, người bình thường ai lại nửa đêm đến nơi như Ám Uyên chứ? Hắn là phản diện đấy, thế mà có thể mạo hiểm tính mạng chỉ để cứu người à?”
Nguyệt Phạn lắc đầu: “Nếu hợp tác với hắn, chẳng phải là bảo hổ —— Bảo hổ gì ấy nhỉ?”
Tạ Tinh Diêu thân thiết tiếp lời: “
Bảo hổ lột da (*).”
(*) Bảo hổ lột da: Khi bàn bạc với kẻ ác, muốn hắn hy sinh lợi ích của mình thì nhất định sẽ thất bại. Nàng mới nói đến đây, cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ bên cạnh đột nhiên mở ra, liếc xéo qua, có thể trông thấy một bóng dáng màu xanh.
Ôn Bạc Tuyết chào hỏi theo phản xạ: “Yến công tử!”
Nghe thế, Nguyệt Phạn ngẩng đầu lên như gặp phải kẻ địch.
Yến Hàn Lai bị thương nặng mới khỏi, sắc mặt thiếu máu, làn da máu tái nhợt như tờ giấy, làm nổi bật màu đỏ thẫm trên môi.
Vài sợi tóc đen nhánh rủ xuống bên gò má, đuôi tóc hơi xoăn, ngoài sự xa cách còn có một chút sắc bén lạnh lùng.
Mẹ từng nói với nàng, đàn ông càng đẹp thì càng dối trá.
“Vết thương của Yến công tử thế nào rồi?”
Ôn Bạc Tuyết bắt đầu kỹ năng diễn xuất làm bộ làm tịch của mình: “Vị này là sư muội của ta, Nguyệt Phạn.”
Yến Hàn Lai “ừ” một tiếng cho có lệ, sau đó nhận lấy chén thuốc từ tay của đại phụ: “Đa tạ.”
Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu, nhưng Tạ Tinh Diêu có thể khẳng định trăm phần trăm, câu cuối cùng “bảo hổ lột da” kia, hắn nhất định nghe thấy.
Nàng cảm thấy có chút chột dạ, giả vờ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thân thể của Yến công tử không sao đấy chứ?”
Không có việc gì mà tỏ ra ân cần (*). (*) Câu đầy đủ: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm. Yến Hàn Lai thờ ơ quan sát nàng: “Có gì thì nói thẳng.”
“Nhóm bọn ta đang điều tra vụ án mất tích của trấn Liên Hỉ, rất nhiều manh mối đều chỉ tới Giang phủ trong thành.”
Tạ Tinh Diêu bị hắn làm nghẹn lời nên đành nói rõ sự thật: “Tu vi của Giang Thừa Vũ cao thâm, e rằng khó đối phó.”
Hắn lập tức hiểu ý của nàng, ý cười càng lạnh hơn: “Muốn ta giúp các ngươi à?”
Ôn Bạc Tuyết nhỏ giọng nói: “Không muốn cũng không sao…”
“Đúng thế.”
Tạ Tinh Diêu thừa nhận lời của Yến Hàn Lai, tiếp tục đối diện với hắn: “Yến công tử có thể cứu ta ở Ám Uyên, tu vi chắc chắn không hề kém. Thân pháp trác tuyệt, quả quyết sát phạt, còn có lòng hiệp nghĩa gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ, có lẽ huynh là tu sĩ duy nhất mà bọn ta có thể tin tưởng ở trấn Liên Hỉ.”
Nàng không nghĩ rằng lời này có thể lay động được Yến Hàn Lai, nhưng trong tay của nàng đang giữ lợi thế mà đối phương muốn có.
Yến Hàn Lai muốn tìm kiếm tiên cốt thông qua đệ tử của núi Lăng Tiêu, nên tất nhiên phải xây dựng quan hệ tốt với bọn họ.
Hiện tại là thời khắc mấu chốt, chủ động lôi kéo hắn nhập bọn, chẳng khác nào cho hắn bậc thang thuận nước đẩy thuyền.
Nàng cược rằng Yến Hàn Lai sẽ đồng ý.
Sau khắc sau, giọng nói hơi khàn của thiếu niên vang lên bên tai: “Giang Thừa Vũ là ai, tu vi thế nào, Giang phủ ở đâu?”
Cược thắng rồi.
Tạ Tinh Diêu siết chặt tay, nghe Ôn Bạc Tuyết tò mò hỏi: “Huynh không biết Giang Thừa Vũ à?”
—— Nếu hắn xem Tạ Tinh Diêu là mục tiêu tiếp cận, sao lại không biết gì về con hồ yêu ở bên nàng chứ?
“Ta mới đến trấn Liên Hỉ hôm qua.”
Yến Hàn Lai nhướng mày, lần đầu tiên trong mắt lộ ra vẻ ngây ngô mờ mịt của thiếu niên: “Hắn là đại nhân vật nào?”
Ôn Bạc Tuyết suy tư, nhanh chóng nhìn về phía Tạ Tinh Diêu một chút.
Y miêu tả ngắn gọn đầu đuôi sự việc, Yến Hàn Lai im lặng lắng nghe, cuối cùng đáp lại: “Khi nào ra tay?”
Ôn Bạc Tuyết vui vẻ: “Nếu Yến công tử đã có thể hành động, hay là chúng ta cùng nhau vào Giang phủ, sau đó chờ thời cơ đi.”
Bọn họ lải nhải một chút lâu, chén sứ trong tay Yến Hàn Lai có lẽ sắp nguội rồi.
Tạ Tinh Diêu cảm nhận được, im lặng liếc nhìn hắn.
Ngũ quan của hắn sâu sắc, làn khói trắng mỏng tỏa ra từ chén thuốc. Khói trắng dâng lên, tựa như một bức họa cuộn tròn bị thấm ướt, hơi lờ mờ êm dịu xen lẫn chút ít ngoan ngoãn hiền lành.
Yến Hàn Lai cũng nhận ra điều này, hắn nhàn nhạt nói: “Ta về phòng lấy một số thứ.”
Nói xong, hắn định xoay người rời đi, Ôn Bạc Tuyết tốt bụng nhắc nhở: “Yến công tử, sao không uống thuốc ở đây, bưng chén bất tiện lắm… Yến công tử!”
*
Yến Hàn Lai đi trên hành lang dài của y quán.
Hành lang gấp khúc này nối liền sảnh chính với phòng cho khách, được ngăn cách bởi một khoảng sân nhỏ yên tĩnh. Lúc này đang là đầu xuân tháng ba, trong sân nở từng cụm hoa dại, hương hoa cỏ ngào ngạt lấn át hương thuốc, như thể chất chứa toàn bộ mùa xuân.
Dù vết thương trên người chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể hoạt động bình thường, hắn đã quá quen thuộc với đau đớn, thậm chí còn chán chường ấn vào da thịt bị rách toạc trên bụng.
Nghĩ đến việc còn phải uống hết chén thuốc trong tay, Yến Hàn Lai không kìm được mà tăng thêm lực.
Bên phải hành lang chim hót véo von, hắn nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng chim hót, tiếng rao hàng trên phố.
Còn có cả tiếng bước chân càng lúc càng tới gần.
Bản năng rèn giũa nhiều năng ngay lập tức bùng phát, Yến Hàn Lai xoay người, rút dao ra.
Khi con dao nhỏ kề vào cổ người nọ, không hề có một giọt thuốc văng ra từ chén thuốc trong tay hắn.
Thấy rõ dáng vẻ của người tới, sắc mặt của thiếu niên càng lạnh hơn.