Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắn Đã Có Giải Thưởng Xuất Sắc Khi Tôi Qua Đời

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
4

“Bạn học Văn! Bạn học Văn!”

Ngay sau khi lớp học kết thúc, Lương Thời từ ngoài ló đầu vào cửa lớp, giọng nói to và tràn đầy năng lượng.

Các bạn học cùng lớp xung quanh đều nhìn tôi, và tôi ước mình có thể đào lỗ chui xuống đất.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc miễn cưỡng bước ra ngoài.

“Cậu làm gì vậy?”

Tôi trừng mắt nhìn hắn.

“Chuyện xảy ra lần trước là lỗi của tôi. Cái đó..”

Hắn ta lấy ra một tờ giấy nhiều màu sắc từ đâu đó.

"Gần trường có một nhà hàng kiểu Âu mới mở, nó rất ngon, chúng ta đi ăn đi. Tôi sẽ coi như...một lời xin lỗi dành cho cậu.”

“Không cần.”

Tôi lạnh lùng đẩy tờ giấy đầy màu sắc chói mắt sang một bên.

“Buổi chiều tôi còn có tiết học, nên không có thời gian đi ăn mấy thứ màu mè đó.”

“Tôi cũng vậy…”

Lương Thời vẻ mặt cay đắng nói thêm:

“Rốt cuộc tôi cũng đã đặt chỗ mất rồi.”

Tôi phớt lờ hắn ta và đến thẳng căng tin để ăn một mình.

Cuối cùng tôi cũng chen được vào cửa, nhưng bữa ăn tôi gọi đã bị đổ và súp bắn tung tóe khắp người tôi.

Bạn học tiết thể dục đυ.ng phải tôi cũng rất xấu hổ:

“Chờ tôi một chút, tôi sẽ gọi lại món khác cho cậu.”

Tôi nhìn người xếp hàng dài rồi đi mua hai cái bánh bao.

Tôi tranh thủ thời gian để ăn những chiếc bánh vừa mua.

“Bạn học Văn?!”

Toàn thân tôi bất chợt rùng mình, suýt chút nữa thì mắc nghẹn vì một miếng bánh bao trong miệng.

Từ từ ngẩng đầu lên.

Khi đối mặt với một đôi mắt cười cong cong và khuôn mặt tươi rói.

“Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đang định ngồi xuống chỗ này thì nhìn thấy bạn.”

Tôi cắm đầu tiếp tục ăn bánh bao.

"Buổi trưa cậu có ăn bánh bao hấp không? Cái này sao có thể?"

Lương Thời không ăn một miếng đồ ăn nào mà nói thì rất nhiều.

"Tôi đã nói với nhiều bạn nữ và kể cả cậu nữa. Tôi nghĩ rằng cậu có vóc dáng cân đối, không cần phải giảm cân."

“Tôi sẽ làm một số món ăn cho cậu.”

Lương Thời đặt đũa xuống và đứng dậy.

“Không…”

“Nào, nào, xếp hàng dài quá, tôi đợi lâu quá rồi, tôi đã để cậu đợi lâu rồi.”

Bạn học đặt một đĩa đầy thức ăn trước mặt tôi, và đặt đôi đũa vào tay tôi.

“Đồ ăn còn đang nóng hổi, mau ăn đi.”

Lương Thời hơi choáng váng.

Đứng đó trong sự hoài nghi, nhìn bạn học kia rồi lại nhìn tôi.

“Cậu không đi ăn đồ Âu với tôi mà đi ăn đồ trong căng tin với cậu ta à?

“Tôi có thua kém cậu ta không?!”

~•~•~•~•~

“Bạn học Văn, bạn học Văn…Văn Hâm!”

Tôi sải bước về phía trước, và Lương Thời đuổi theo đến hụt hơi.

Đến ngã rẽ, tôi bị hắn ta chặn lại.

“Tôi đã sai, tôi thực sự sai rồi.”

Lương Thời hiếm khi bối rối. Hắn nắm lấy cổ tay tôi vội vàng nói:

“Tôi không có ý kiến…”

“Không biết người ta là ai mà đã đi cùng à?”

Tôi hất tay hắn ta ra.

“Chẳng phải tôi đã nói với cậu…”

“Cậu…”

Tôi cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận đang dâng lên cao hơn.

“Tôi đã nói vào ngày hôm đó trong căng tin rằng, tôi không liên quan gì đến bạn học ấy. Cậu có bị mù không mà chẳng nhìn thấy một vết bẩn lớn như vậy trên quần áo của tôi?”

“Không nhìn thấy nó.”

Hắn nói một cách thành thật.

"Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cậu là đủ."

“…”

“Ngay cả khi cậu không nhìn thấy nó. Cậu cũng có thể đến hỏi tôi, thay vì tìm người để tự cho mình là đúng!”

Tôi cố gắng giải thích với hắn một cách kiên nhẫn.

“Cậu có hiểu không?”

“Uh-huh.” - Hắn ta gật đầu.

Lúc này, có một người đi lững thững bên đường, miệng huýt sáo đi về phía bên này.

Lương Thời vung nấm đấm, chuẩn bị lao tới.

Tôi kéo mạnh cổ áo và giật ngược hắn lại.

“Cậu có nghe tôi nói gì không?!”

Lòng bạn tay giáng xuống chỉ cách mặt hắn ta nửa centimet.

Mặt trái hắn hơi sưng lên vì bị đánh bởi bạn học thể thao đó. Nó trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt bên phải tựa như tạc của hắn. Trông có hơi lố bịch.

Hắn chớp mắt, không có ý né tránh.

“Quên nó đi.”

Tôi buông lỏng tay, lấy trong túi ra một cái chai nhỏ ném vào người hắn ta.

“Tự dùng thuốc mà bôi đi.”

Hắn bắt lấy cái chai, toe toét cười.

“Cậu đã đem thuốc cho tôi. Cậu thực sự đã để tôi trong trái tim của cậu rồi.”

“Cậu thực sự bị bệnh rồi đó!"

Tôi xoay người và bước đi.

~•~•~•~•~

Chúng tôi có một khóa học chuyên môn chung với ngôn ngữ Trung, văn học cổ đại.

Tôi đến lớp sớm và ngồi tự học một mình. Không lâu sau, có một người đi qua bên phải tôi.

“Ghế này đã có người ngồi.” - Tôi không nhìn lại.

“Vâng, người đó là tôi."

Lương Thời mặt dày.

Tôi cũng không ngờ hắn ta thông minh. Không phải Lương Thời là người không biết điều.

Tôi dọn đồ sang bên trái, vạch ra ranh giới ở giữa như chia lãnh thổ.

Lương Thời chỉ cong môi, nhưng không nói gì.

Lớp học bắt đầu.

Giáo viên của lớp này là một vị giáo sư rất được kính trọng, những bài giảng của ông rất hài hước và tôi bị cuốn hút bởi chúng.

Nói đến “Thơ”, ông nói liền một mạch mấy bài nổi tiếng, nhịp nhàng, say sưa, tôi tập trung viết cật lực, nhưng vẫn bỏ sót một số nội dung.

Vở ghi chép của tôi khi nhìn vào:

“Các ví dụ được giáo viên đưa ra là gì?”

Hắn đột nhiên có chút phấn khích và vô thức đưa tay ra che cuốn vở trên tay tôi.

“Chuyện gì vậy?”

Tôi hơi bối rối, đầu tôi ló ra bên phải.

“Tôi không rõ nữa, để tôi xem…”

~•~•~•~•~

Lương Thời chẳng ghi chép gì cả.

Ngoại trừ dòng đầu tiên, là câu đầu của đoạn mở đầu, "Chờ Người", ngoài ra không có từ nào khác.

Những gì mà hắn ta đã làm bận rộn cho cả một buổi học là một bản phác thảo nhỏ.

Mái tóc dài búi cao, đôi lông mày nghiêm nghị.

Một bên mặt của cô gái.

Vẻ mặt của Lương Thời hơi đỏ.

Hắn di chuyển cuốn vở ghi chép của mình một cách khá khó chịu.

“Bức tranh vẽ không được ổn. Cậu..cậu đừng giận.”

Tay tôi có chút cử động. Lương Thời ngay lập tức đặt cuốn vở vào vòng tay của mình.

“Đừng xé.”

“Để đó tôi giữ cho…”

“Trông tôi là người rất bạo lực à?"

Tôi nhướn mày nhìn hắn.

“Cho tôi xem.”
« Chương TrướcChương Tiếp »