Chương 33: Hai người một chó

Lật Thế dụi mắt ngồi trên sô pha không nói một lời, Bạch Giang Xuyên cũng không mở miệng, tay run rẩy đủ thể hiện sự phẫn nộ của hắn, muốn đánh cô nhưng cũng phải cố gắng khống chế được.

“Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng, chú ý thái độ nói chuyện với tôi, cẩn thận tôi không chịu đựng được mà đánh em! Nghe chưa!” Hắn giận dữ hét.

Lật Thế quay đầu không nhìn hắn, hốc mắt dần phiếm hồng, càng ngày càng nhiều nước mắt vương trên khóe mắt, chảy tí tách.

Cô hít mũi, Bạch Giang Xuyên biến sắc.

“Em khóc cái gì? Oan ức lắm à? Ông đây bị thằng chó kia của em chửi thẳng mặt, em có thấy ông đây oan ức không!”

“Bạch Giang Xuyên tôi chịu anh đủ rồi đó, tôi không muốn ở bên anh dù chỉ một chút, anh đánh chết tôi cũng được, đừng có tra tấn tinh thần tôi nữa.”

Người đàn ông bước nhanh đi qua bóp chặt cổ cô, hỏi: “Em nói thử xem, tôi tra tấn tinh thần em thế nào? Tôi yêu em như vậy, em không nhìn ra được sao? Nếu em còn dám nói thêm một câu trước mặt tôi nữa thì tôi đánh chết em, rồi nhốt em nuôi trong chuồng chó!”

“Thành thật ở đây cho tôi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làʍ t̠ìиɦ với tôi thì làʍ t̠ìиɦ, em cho rằng tôi không nuôi em nổi ư?”

Lật Thế mím môi không nói lời nào, hắn dùng sức kéo tạp dề trên người ném xuống đất: “Cơm ở phòng bếp, tự ăn đi!”

Nói xong lập tức lên lầu, không quên ra lệnh cho Bin Laden: “Ngồi ở đây trông chừng cô ấy cho tao!”

Không thể hiểu hắn nói gì nhưng nhìn theo hướng ngón tay của hắn, nó nhanh chóng hiểu được yeutruyen.net mệnh lệnh, ngoan ngoãn ngồi ở bên sô pha, thè đầu lưỡi dài, nước dãi nhỏ từng giọt theo khóe miệng lên mặt đất.

Lật Thế không ngược đãi bụng mình, trong phòng bếp có đồ ăn hắn xào, hắn thường xuyên sống một mình nên khả năng nấu nướng cũng không hề tệ, cô vừa ăn cơm vừa nhìn con chó kia.

Đột nhiên cảm thấy hình như chó không đáng sợ lắm, dù sao cũng đỡ hơn Bạch Giang Xuyên nhiều, ít nhất bảo nó làm cái gì nó cũng làm cái đó.

Lật Thế gắp một khối thịt heo, vứt thật xa tới trước mặt nó: “Ăn.”

Dáng người vững vàng vẫn nhìn cô không nhúc nhích, không có chút hứng thú nào với miếng thịt trên mặt đất, mặc dù nước dãi càng chảy càng nhiều.

Không phải chủ nhân của nó đúng là khó ra lệnh.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Múc hai muỗng cơm, cô ăn xong xuôi, xoay người lên lầu, phát hiện Bạch Giang Xuyên quỳ trên mặt đất, tìm kiếm gì đó trước chuồng chó, điệu bộ rất yeutruyen.net sốt ruột.

Lật Thế dựa vào khung cửa, chậm rãi nói: “Anh đang tìm ảnh của tôi sao?”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt bị tóc mái che đi, vẻ mặt có một chút hổ thẹn.

“Ảnh đâu!”

“Mắc gì ảnh chụp của tôi lại ở chỗ anh? Đương nhiên là bị tôi tịch thu rồi.”

“Đó là tôi chụp được! Quan tâm gì ảnh của ai, đưa chúng cho tôi!”

“Anh có bệnh hả?” Lật Thế trừng hắn: “Ảnh tôi từ cấp 1 2 3 đã bị anh lấy đi hết rồi, biếи ŧɦái, tôi không đưa anh đâu.”

“Mẹ nó đưa cho ông đây!”

Hắn hung hăng đứng lên nhào qua chỗ cô, đè cổ cô trên khung cửa, đỏ mắt thở dốc: “Cho tôi cho tôi! Mẹ kiếp đưa nó cho tôi!”

Không biết còn tưởng là ảnh của hắn, Lật Thế hoảng sợ, đá chân hắn.

“Đó là ảnh của tôi! Tôi không cho anh thì sao, đồ biếи ŧɦái cút đi!”

“Em không cho, có tin là tôi bóp chết em không!”

“Anh có bản lĩnh thì bóp đi, tôi xem xem anh muốn ảnh hay người trong ảnh.”

Bạch Giang Xuyên nghiến răng nghiến lợi chửi tục một tiếng, hắn rất tức giận, lại không thể làm gì cô, chỉ có thể bóp chặt cổ uy hϊếp cô, thấy cô thờ ơ, không sợ trời không sợ đất, sao hai người đã đổi vai vế rồi? Hắn mới là người đàn ông nắm quyền chủ động!

Không cam lòng, Bạch Giang Xuyên cúi đầu cắn mạnh lên cổ cô, cắm chặt một miếng thịt không buông.

Lật Thế đau đến từng dây thần kinh, thét chói tai đẩy đầu hắn ra, đau khóc lớn, hắn cắn ra một dấu răng đầy máu trên cổ cô.



“Anh là chó hả!”

Lật Thế che cổ khóc, nức nở, cô ngồi xổm xuống đau đớn chết lặng không dám động đậy.

Bạch Giang Xuyên nhìn cô từ trên cao: “Đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì em, bây giờ tôi không nỡ đánh em nhưng em đừng quên, em vĩnh viễn không thể chống lại tôi, từ giờ trở đi em dám chọc tôi, tôi sẽ cắn em, ông đây muốn xem thử em giỏi tới đâu!”

Hắn nói được thì làm được, Lật Thế mắng hắn một câu cũng sẽ bị cắn, muốn phản kháng, dùng chân đá lên ngực hắn, kết quả bị hắn bắt lấy mắt cá chân, cắn ra một dấu răng rướm máu trên cẳng chân.

Suốt một ngày, toàn thân chỉ toàn dấu răng của hắn, Lật Thế động một ngón tay cũng đau, hắn mới vừa cắn xong, trên hàm răng còn dính máu, nhổ lên đất.

“Hức đau, đau.” Cô chui vào giường khóc lóc.

Bạch Giang Xuyên ngồi ở đuôi giường, lau lau khóe miệng, cười lạnh: “Không phải mắng hăng lắm sao? Tiếp đi.”

Lật Thế cầm gối muốn đập lên người hắn nhưng ngay khi giơ tay thì lập tức buông xuống, hắn sẽ cắn cô, cắn chảy máu.

“Tôi muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại.”

“Mẹ nó em thiếu đòn à!” Bạch Giang Xuyên quỳ gối bên cạnh cô, bóp cổ cô: “Đừng ép tôi, trừ khi em muốn phế cánh tay, thấy ở trên đó có bao nhiêu dấu răng không? Còn dám cãi nữa không?!”

Cô khóc lóc thở hổn hển, mắt cũng sưng lên, mím môi lắc đầu.

“Xem như em biết điều.”

Buổi tối, Bạch Giang Xuyên ôm cô ngủ đến nửa đêm, đột nhiên tỉnh lại, nhẹ nhàng mò xuống giường tìm hòm thuốc, bật đèn pin thoa thuốc lên chỗ bị thương của cô, rón ra rón rén làm nhẹ nhàng, sợ đánh thức cô.

Dấu răng đã biến thành màu xanh tím, vết cắn nghiêm trọng nhất ở trên cánh tay, khiến cả cánh tay biến thành màu xanh lá, trông vô cùng đáng sợ trên làn da non mềm.

Điều duy nhất khiến hắn khó chịu chính là… không biết những tấm ảnh kia bị cô giấu ở đâu rồi, phía sau ảnh chụp có mấy câu hắn viết, chỉ nhớ lại thôi mà Bạch Giang Xuyên cũng đỏ mặt, cảm thấy thẹn thùng mệt tim, không biết sau khi bị cô đọc được thì phải đối mặt với cô thế nào.

Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn cắn môi dưới, gương mặt đỏ ửng, ánh sáng chiếu lên má trái của hắn, bóng râm dưới hàng mi dày, làn da trắng nuốt, gương mặt yêu nghiệt càng thẹn thùng hơn bình thường.