Chương 23: Có đi mà không có về

“Đừng đánh, không được đánh cô ấy! Không được!”

Trong kho hàng không ngừng phát ra tiếng kêu rên, người ngồi trong chiếc xe ngoài cửa nghe rất rõ, Lật Thế quay đầu nhìn mấy người đàn ông ngồi xung quanh cô, hỏi.

“Mấy người làm gì anh ta vậy?”

Một người vệ sĩ thảnh thơi đốt một điếu thuốc, rít sâu một hơi, nói một loạt tiếng phổ thông lớ ngớ.

“Đây là ý của tổng giám đốc Bạch của bọn ta, làm một người giả cho cô rồi treo đánh, còn nhét một túi máu trong cơ thể người giả, cậu ta cũng nghĩ là đánh cô.”

Cho nên bên trong phát ra tiếng gào rú thống khổ, là hắn cho rằng cô thật sự bị đánh nên mới không ngừng xin tha sao?

Lật Thế có chút bất ngờ, cô không ngờ Bạch Giang Xuyên lại ngu ngốc đến vậy, đương nhiên cũng thể hiện hắn để ý cô nhường nào, một tên bệnh tâm thần cao ngạo như thế lại không có tự tôn cầu xin.

“Vậy giờ thì sao, mấy anh định làm gì tôi?”

“Tổng giám đốc Bạch nói muốn tiễn cô đi, cụ thể thì phải xem cô muốn đi dầu? Trả lời cho bọn ta, bây giờ sẽ cho cô đi.”

Gã nói chuyện, miệng nhả khói sặc người, tầm mắt của Lật Thế lượn lờ khói trắng, suy nghĩ đến mất hồn, mong muốn sống duy nhất của cô dường như chỉ có một.

“Tôi muốn đến nước Anh, mấy anh có thể đưa tôi đi ư?”

Điếu thuốc trong miệng người đàn ông cường tráng trước mặt rơi xuống.

“Nước Anh? Đời này bọn tôi còn chưa ra nước ngoài bao giờ, một đứa con gái như cô đến Anh làm gì? Không sợ bị người ta lừa bán à?”

“Tôi muốn đi tìm người, chẳng phải vừa rồi anh nói tôi muốn đi đâu thì cũng có thể đưa tôi đến đơ sao? Bây giờ tôi phải đi rồi!”

Gã khó xử, nhìn ba đồng nghiệp chung quanh.

“Đi thì đi, dù sao chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh, một tấm vé máy bay là có thể giải quyết rồi.”

“Nhưng mà, chúng tôi đã nói rồi đấy, chỉ đưa cô đi, nếu cô bị lạc thật thì bọn tôi cũng không cứu được.”

Lật Thế rất bình tĩnh: “Tôi sẽ không bị lạc, đưa tôi đi là được, tiện thể cho tôi chút tiền nữa.”

Sắc mặt của bốn người cứng đờ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

“Tiền… mấy thứ như tiền, tiền lương tháng sau của bọn tôi còn chưa được phát.”

“Ai da, con gái mà, cho cô ta một ít, chúng ta nộp lên công quỹ là được, dù sao tổng giám đốc Bạch cũng giàu mà.”

Khoé miệng Lật Thế nhếch lên: “Các anh đúng là người tốt.”

Họ bắt đầu móc túi tìm tiền: “Bọn ta không gϊếŧ người mà chỉ phóng hỏa, con gái con lứa cũng không dễ sống, đây này, cho cô hết.”

Bốn người đàn ông phồng tai phồng đầu, cuối cùng lấy hết tiền ra, cũng chỉ cho cô được 700 đồng.

700 có thể làm gì, Lật Thế cố gắng kìm nén khóe miệng đang run rẩy.

Tới sân bay, ba của Bạch Giang Xuyên nhanh cheong chuẩn bị một chiếc máy bay tư nhân cho cô.

Cô không có hộ chiếu, nói cách khác việc lần này chỉ có đi mà không có về, Lật Thế đã chuẩn bị tâm lý làm việc lậu, cho dù thế nào thì cũng không thể từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà.

“Cô gái trẻ, lên đường bình an.”

Cô khoác lên mình bộ đồng phục bệnh nhân rẻ tiền, cơ thể mỏng manh đến nỗi gió thổi là bay, quay đầu lại vui vẻ vẫy tay với bọn họ.

“Tạm biệt, những người tốt.”

Trên mặt họ tràn ngập nụ cười, sau khi nhìn thấy máy bay cất cánh mới yên tâm lên xe rời đi.

Đến khi bọn họ lái xe khỏi sân bay, người đàn ông nói tiếng phổ thông lớ đớ đột nhiên giật mình nói.

“Sao không thấy ví da của tổng giám đốc Bạch rồi! Mấy người có ai thấy ví da của tổng giám đốc Bạch không?”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên đường cái, bốn người lục tìm túi da trong xe, mồ hôi đổ đầy đầu, sắp làm hỏng ghế dựa cũng không tìm được.

Trên máy bay, Lật Thế dựa vào cửa sổ, khóe miệng ngập vẻ đắc ý, nụ cười gian trá.

Cô lật chiếc ví da màu trắng trong tay, bên trong phồng căng ra, đầy nhân dân tệ, đủ để cô tiêu một thời gian, có điều không thể dùng mấy tấm thẻ đen đặc biệt được, đúng là rất đáng tiếc.

Tiếp viên hàng không đi tới khom lưng hỏi thăm, Lật Thế kéo đồng phục bệnh nhân trên người mình.

“Có quần áo khác không? Chuẩn bị một bộ cho tôi.”



“Vâng, quý cô đợi một lát.”

Chuyến bay mười mấy tiếng, cô không hề chợp mắt, trong lòng tràn ngập hưng phấn và chờ mong, ảo tưởng cảnh tượng gặp lại ba mẹ, cô là con gái ruột của bọn họ, ba mẹ nhìn thấy cô thì chắc chắn sẽ hạnh phúc bật khóc.

Thời tiết ở đây hoàn toàn trái ngược với trong nước, giá lạnh, bên ngoài còn đổ mưa to, chỉ đến cửa hàng miễn thuế mua một chiếc áo khoác lông thôi mà 700 đồng bốn người kia cho cô đã không còn.

Lật Thế gọi xe, đến địa chỉ mình từng lặp đi lặp lại trăm lần ở trong lòng, mỗi lần gửi thư đi, cô vô cùng chờ mong địa chỉ này có phong cảnh thế nào.

Mà bây giờ cô đã thấy được, một căn biệt thự to lớn ngoại ô, trên bãi cỏ rộng lớn trước cổng có trồng một cây chanh, có không ít chanh rơi xuống đất nhưng không ai nhặt, đường phố ngoài cửa vắng tanh, nước mưa đọng lại thành vũng trên mặt đất.

Cô lấy mấy tờ bảng Anh vừa đổi ra ném cho tài xế, đối phương giữ chặt cánh tay cô, trong miệng không ngừng nhắc nhở.

Lật Thế nghiêng đầu nhíu mày, điệu bộ không vui, trong yeutruyen.net lúc giằng co, tài xế bất đắc dĩ, cho rằng cô nghe không hiểu nên phất tay bảo cô xuống xe.

Đợi xe đi xa, Lật Thế cắm tay vào túi, bĩu môi.

“Tiền boa hả… đừng hòng có, tôi không nhiều tiền vậy đâu.”

Cô bước lên mặt cỏ, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Lật Thế không ngăn được sự vui vẻ, lòng tràn đầy kích động, muốn nhanh chóng tiến đến gõ cửa.

Kho cô đi đến cổng lớn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hát truyền đến từ bên trong.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday…”

Bàn tay cứng đờ giữa không trung chậm chạp buông xuống, hốc mắt đột nhiên nóng lên, cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt bên trong, tiếng cười vui của một bé trai, bầu không khi gia đình hạnh phúc khiến người ta không đành lòng phá vỡ.

“Ha ha ha con muốn ăn bánh kem, ăn bánh kem!”

“Bảo bối năm nay 4 tuổi rồi, ăn miếng lớn nhất này đi.”

4 tuổi.

Lật Thế chậm rãi cúi đầu, giữ chặt yeutruyen.net chiếc áo lông vũ màu xám trên người, rét lạnh dâng lên từ lòng bàn chân, khiến cô lạnh muốn khóc.

Cô quay đầu xem, trong sân bày đầy các loại đồ chơi cho bé trai, cầu trượt, bàn đu dây, xe đồ chơi và quần áo thú bông, rải rác đầy đất, bị nước mưa làm ướt, bên trong những âm thanh quen thuộc đã lâu không được nghe, rốt cuộc cô lại không có dũng khí gõ cửa.

22 năm qua, Lật Thế chưa từng trải qua một bữa sinh nhật nào cùng ba mẹ, cảm giác như kẻ thứ ba chen chân vào cuộc sống của người khác vậy, cô lau nước mắt, bụng quặn đau từng cơn, đột nhiên thấy hối hận vì sao lại muốn đến đây.